Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 12: Chương 12: Nhìn thấy xuân quang (1)




Kết quả là, Lâm Tĩnh Nhu ở lại trong biệt thự, cùng khuê mật hảo hữu của nàng là Trần Hương Hương chung một phòng.

Trong phòng Trần Hương Hương, ở dưới áo ngủ, Lâm Tĩnh Nhu ở vào trạng thái chân không duỗi lưng, ngáp một cái, nói ra:

- Hương Hương, ta mệt quá, đi tắm rửa trước.

- Chị Tĩnh Nhu, chị ở trong phòng em tắm rửa là được, chị cũng biết, đại ca kia của ta...

Trần Hương Hương cũng không nói gì xuống dưới, bất quá ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng.

- Phòng tắm của em quá nhỏ, tắm không thoải mái. Khanh khách, ta ngược lại là hi vọng Trần Thanh Đế có thể từ trong phòng đi ra, bất quá, hắn dám sao? Ha ha, cái kia...

Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc đỏ lên, cũng nói không được nữa. Cùng muội muội người ta, nói cái kia của đại ca cô dùng không được, da mặt của Lâm Tĩnh Nhu cũng không có dầy như vậy.

Lâm Tĩnh Nhu từ trong phòng của Trần Hương Hương đi ra, tùy tiện tìm một phòng tắm khá lớn chui vào. Cũng không biết nha đầu kia là vận may, hay là duyên phận đầy đưa, vậy mà chui vào phòng tắm của Trần Thanh Đế thường dụng.

Sau khi Trần Thanh Đế ra viện, vẫn tắm giặt trong phòng này. Không vì cái gì khác, hoàn toàn là vì phòng tắm này là một gian lớn nhất trong cả biệt thự. Mà Trần Thanh Đế, đã quen tắm rửa trong phòng này.

Bởi vì thói quen của Trần Thanh Đế, gian phòng tắm lớn nhất này, trong lúc vô hình đã đánh lên nhãn hiệu của Trần Thanh Đế, bất luận kẻ nào cũng không dám tiến vào.

Trong cả tòa biệt thự, nhiều phòng tắm như vậy, Lâm Tĩnh Nhu không chọn cái khác, hết lần này tới lần khác chọn trúng phòng tắm của Trần đại thiếu, vận may cũng khó đo đếm a.

Lâm Tĩnh Nhu đang thư thư phục phục tắm rửa trong phòng, khí trời mùa hè thật sự là khốc nhiệt, cái này cũng làm cho Lâm Tĩnh Nhu không muốn tắm nhanh.

Cùng lúc đó, ở trong phòng của Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường, móc ra một trái Đan Dương quả cuối cùng, đã dùng dấm chua ngâm qua.

- Gần một tháng, phục dụng nhiều dược liệu quý báu cùng 23 trái Đan Dương quả, vậy mà không có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng một, thật sự là thất bại.

Trần Thanh Đế nhìn xem trong tay, một trái Đan Dương quả cuối cùng, trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:

- Một trái Đan Dương quả cuối cùng rồi, hy vọng có thể thành công tu luyện tới Luyện Khí tầng một a.

Tu Chân đại đạo, từ giản nhập phồn, từ dễ đến khó, càng về sau tiến bộ lại càng khó. Đồng dạng, vạn sự khởi đầu nan, một khi Trần Thanh Đế có thể thành công tu luyện đến Luyện Khí tầng một, như vậy sau này sẽ một đường thong suốt, không còn có khó khăn như vậy nữa.

Đã có tu vi, mặc kệ cao thấp, Trần Thanh Đế luyện đan, luyện khí, trận pháp, Luyện Phù Tông Sư, thì có được đất dụng võ nhất định rồi.

Rất nhanh ăn một trái Đan Dương quả cuối cùng xuống, lại uống một chén thuốc, Trần Thanh Đế dựa theo công pháp, vô cùng nghiêm túc tu luyện. Trong lòng của hắn là khát vọng cỡ nào, có thể một lần hành động tu luyện tới Luyện Khí tầng một.

Luyện Khí tầng một, gần kề chỉ là nhập môn, Trần Thanh Đế lại hao tốn thời gian gần một tháng còn không có thành, nếu là phóng ở kiếp trước, hắn chỉ có thể cắt cổ tự sát, thật sự là quá đả kích người.

Bất quá, đây cũng là sự tình không có biện pháp, linh khí trên địa cầu thật sự là quá mỏng manh. Chỉ dựa vào một ít dược liệu, Đan Dương quả ẩn chứa chút ít linh khí, hiệu quả tu luyện thật sự là không lớn.

Oanh!

Hơn 10 phút sau, thân thể Trần Thanh Đế chấn động, toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài đều kịch liệt đau nhức, bất quá trong lòng hắn lại cuồng hỉ.

Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ đây là tình huống gì, gần một tháng cố gắng, hắn rốt cục thành công tu luyện đến Luyện Khí tầng một, hiện tại chính là tiến hành tẩy mao phạt tủy!

Trải qua tẩy mao phạt tủy, tất cả tạp chất trong cơ thể đều sẽ bài xuất ra ngoài, tạp chất trong cơ thể càng nhiều, quá trình tẩy mao phạt tủy lại càng thống khổ.

Dù là Trần Thanh Đế hao tốn ba ngày điều trị thể cốt, dù ý chí của Trần Thanh Đế kiên định, nhưng con mẹ nó y nguyên để cho hắn thống khổ muốn tự sát, có thể thấy được thể cốt này tạp chất nhiều đến cỡ nào.

Lại qua hơn 10 phút, thống khổ biến mất, lúc này Trần Thanh Đế mới thở phào một cái, lập tức một hồi tanh tưởi làm cho người buồn nôn xông vào mũi. Lúc này, toàn thân Trần Thanh Đế bao phủ một tầng đồ vật dày đặc, đen nhánh, dinh dính, vô cùng buồn nôn.

Trần Thanh Đế thò tay quẹt sạch một tầng tạp chất trên hai mắt, từ trên giường ngảy xuống, cố nén tanh tưởi trên người truyền đến, chạy ra khỏi gian phòng.

Trần Thanh Đế trong hưng phấn nên không có phát hiện, đèn trong phòng tắm đều sáng, bạo lực đẩy cửa ra, trực tiếp vọt vào.

- A!

- A!

Hai tiếng la hoảng sợ bén nhọn pha lấy, còn có thể phân biệt ra được là một đôi nam nữ trẻ tuổi, tiếng kêu sợ hãi của hai người trước sau vang lên trong phòng tắm.

Trần Thanh Đế toàn thân dơ bẩn, vừa xông vào phòng tắm, liền chứng kiến thiếu nữ tuyết trắng một mảnh, toàn thân xích lõa, ướt sũng đứng ở trước gương nhìn thân thể ngạo nhân mềm mại của mình từ trên xuống dưới.

Dùng nhãn lực của Trần Thanh Đế, lập tức nhìn được không sót gì.

Lâm Tĩnh Nhu xích lõa phát hiện có người xông tới, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó phát ra một tiếng thét chói tai hoảng sợ, Trần Thanh Đế giống như cũng bị cuốn hút, nhịn không được kêu gọi.

Phanh!

Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế trong lúc kêu sợ hãi chỉ cảm thấy bụng kịch liệt đau nhức, tràng cảnh bốn phía cũng tùy theo rút lui rất nhanh, bị một cước đạp đi ra. Trần Thanh Đế bị đạp bay, cặp mắt của hắn lại như cũ dừng lại ở trên thân thể mềm mại của Lâm Tĩnh Nhu.

Trước kia là bên cạnh, hiện tại là chính diện a.

Không thể không thừa nhận, vũ lực của Lâm Tĩnh Nhu rất mạnh, phản ứng phi thường nhanh nhẹn, dưới tình huống toàn thân xích lõa này, lại có thể đá ra sắc bén như thế, một cước cho lực. Do đó có thể thấy được, tố chất của Lâm Tĩnh Nhu cường hãn đến cỡ nào.

Cũng chính bởi vì một cước này của Lâm Tĩnh Nhu, làm cho đôi thỏ ngọc ngạo nhân trước ngực nàng cao thấp nhảy lên, vô cùng bắt mắt, Trần Thanh Đế nhìn chằm chằm, tất cả đều nhìn ở trong mắt, thống khổ cùng khoái hoạt.

Oanh!

Oanh!

Lại là hai tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế bị đạp bay hung hăng ngã trên mặt đất, của phòng tắm cũng bị Lâm Tĩnh Nhu vô cùng bạo lực đóng lại. Lâm Tĩnh Nhu ở trong phòng tắm, mặt ngọc trắng bệch, toàn thân đều không ngừng run rẩy run, hai hàng nước mắt ủy khuất ngăn không được chảy xuống.

- Ta ngược lại là hi vọng Trần Thanh Đế có thể từ trong phòng đi ra, bất quá, hắn dám sao?

Trước kia Lâm Tĩnh Nhu đã từng nói qua, ở trong đầu của nàng vang lên.

Dám sao?

Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu không chỉ có dám từ trong phòng đi ra, còn trực tiếp vọt vào phòng tắm, nhìn sạch Lâm Tĩnh Nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.