Nói đến đây, trong hai tròng mắt của Mã Quan Thiên, lóe ra dị sắc:
- Ta thật đúng là có chút muốn gặp con của ngươi.
- Gia gia, cái này không phải là trùng hợp sao, hoặc là có người khác ra đơn thuốc?
Một bên Mã Tình Tình có chút không phục nói:
- Trần Thanh Đế cũng có thể...
Mã Tình Tình nhổ ra chiếc lưỡi thơm tho, không có nói tiếp.
- Ngoại trừ tờ thứ nhất, ta có thể xem hiểu, cũng có thể ra đơn, còn
lại ba tờ ngay cả ta cũng không biết phối hợp như thế nào, có dược hiệu
gì.
Mã Quan Thiên lắc đầu, chính hắn cũng không thể tin được, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?
- Tinh nhi, còn bao lâu nữa sẽ khai giảng?
Mã Quan Thiên đột nhiên hỏi.
- Còn nửa tháng nữa sẽ đi học.
Mã Tình Tình trừng lớn đôi mắt đẹp, hoảng sợ nói:
- Gia gia, ông sẽ không ý định tự mình đi trường học gặp Trần Thanh Đế chứ?
Mã Tình Tình cùng Trần Thanh Đế là học một trường, Mã Quan Thiên là giáo sư Trung y hệ trên danh nghĩa.
Mã Quan Thiên không có trả lời, nhưng y nguyên để cho Trần Chấn Hoa hữu khí vô lực chấn động thân thể, hai con ngươi lập loè, không phải ai đều có thể có được Mã Quan Thiên tán dương như vậy.
Bất quá, lại để cho Trần Chấn Hoa nghi hoặc chính là, Trần Thanh Đế là làm sao làm
được? Là bởi vì ở Đồ Thư quán nhìn sách vở giới thiệu thảo dược một giờ
sao?
- Chẳng lẽ nhi tử này của ta, ở phương diện này có được thiên phú hơn người?
Trần Chấn Hoa chấn động toàn thân, rất nhanh đã tìm được một lý do, đó chính là thiên phú.
- Nghe nói không, Trần Thanh Đế phá gia chi tử kia, đồ chơi đã không dùng được nữa.
- Chậc chậc, cái này bây giờ còn không biết sao? Trần Thanh Đế kia còn
mua dái bò, lộc tiên,… cái đồ chơi kia không có vấn đề mới là lạ.
- Hàng của Trần Thanh Đế kia sớm nên không được, mấy năm này bởi vì
hắn, nữ nhân chúng ta vừa ý, bị hắn đoạt không ít, hiện tại đồ chơi kia
của hắn không được, chúng ta sướng rồi.
...
Sự
tình đồ chơi của Trần Thanh Đế không dùng được, trắng trợn mua sắm thảo
dược, ý đồ điều trị thân thể, cũng không biết là nguyên nhân gì, như gió truyền bá trong cả tỉnh. Phàm là người có thể biết, có tư cách biết đều biết cả.
Vô luận là những thiếu gia ăn chơi, hay là những
người muốn nhìn Trần gia bị chê cười, ở thời khắc này tất cả đều nở nụ
cười, cười rất vui vẻ, rất đắc ý, ruột cũng thiếu chút nữa cười rớt ra.
Mặt mũi Trần gia, hoàn toàn bị cử động của Trần Thanh Đế làm mất hết.
Bởi vì sự kiện này, phụ thân của Trần Thanh Đế Trần Chấn Hoa, không
biết đập nát bao nhiêu bàn lớn, ghế nhỏ, ném đến hoa rơi nước chảy.
Không chỉ có như thế, Trần Chấn Hoa cũng không tránh khỏi bị Trần gia
lão gia tử đánh. Đừng nhìn lão gia tử tuổi chất đầy thân, nhưng rat ay
thì không nhẹ chút nào, đánh cho hắn không ngừng kêu cha gọi mẹ.
Đánh Trần Chấn Hoa là một cách duy nhất để cho hắn thoả mãn, một nhi tử duy nhất lựa chọn quân đội, lão gia tử không lưu tình chút nào, ở đâu
phù hợp đánh ở đó. Đánh cùng không phải là nhi tử của mình, giống như là đánh quỷ mà lão gia tử thống hận nhất. Có mấy lần, lão gia tử đánh đến
mất bình tĩnh, suýt nữa một gậy đập chết Trần Chấn Hoa.
Trần lão gia tử thân là nguyên lão quân khu, tính tình là phi thường nóng nảy.
Ở bên ngoài, Trần Chấn Hoa phải thừa nhận gia tộc khác châm chọc khiêu
khích, ở bên trong còn bị lão gia tử hành hạ, mấy ngày này trôi qua, có
thể nói là một trường ca bi thảm. Mà hết thảy những chuyện này, tất cả
đều là Trần Thanh Đế làm hại.
Trần Thanh Đế với tư cách đầu
sỏ gây nên cũng thật không ngờ, mình mua sắm thảo dược chỉ là vì tu
luyện, đến lỗ tai người khác đều biến vị rồi. Đây là Trần Thanh Đế không thể ngờ đến, bất quá hắn một điểm cũng không để ý.
Một tháng thời gian cứ như vậy đi qua, người xem Trần gia bị chê cười không chỉ
không có yên tĩnh, ngược lại càng diễn càng liệt. Đồng thời, càng thêm
khẳng định, xác nhận lời đồn là thật sự. Bằng không thì dùng tính cách
cặn bã của Trần Thanh Đế thì như thế nào sẽ co lại trong nhà một tháng
không lộ diện?
Tất cả mọi người đối với Trần Thanh Đế vô cùng khinh bỉ, trào phúng, tên táng tận thiên lương này, rốt cục cũng bị nữ
nhân lấy hết thân thể, hiện tại phải dùng thảo dược điều dưỡng rồi. Mà
tất cả mọi người cho rằng, dùng tính cách của hắn, đợi cho thân thể điều trị tốt rồi, tất nhiên sẽ chết không hối cải, tiếp tục đại chiến cùng
nữ nhân, ngợp trong vàng son hoàn khố tới chết.
Kết quả này, đã được tất cả mọi người nhận đồng.
Trong biệt thự Giang Sơn Ngự Viên, Trần Thanh Đế đối với hết thảy ngoại giới, hoàn toàn không rãnh mà để ý, một lòng đều để vào trên việc tu
luyện. Thông qua hắn mua sắm thảo dược cùng với các loại “ hàng cấm”
khác, thời điểm ở ngày thứ ba, thể cốt đã được điều trị không sai biệt
lắm.
Về phần tất cả mọi người cho rằng đồ chơi của Trần Thanh Đế sài không được nữa, hôm nay lại càng thêm biến thái, có thể dài có
thể ngắn, có thể thô có thể mảnh, có thể nhuyễn có thể ngạnh, đừng đề
cập khỏe mạnh cỡ nào, chỉ nghe nói đã thấy uy vũ rồi.
Lấy
trình độ này của Trần Thanh Đế, mai khai hai độ là không nói chơi, một
đêm không nói nhiều, ngự 3~5 mỹ nữ vẫn là không có vấn đề.
Khặc khặc, nếu có nữ nhân nào thật sự cho rằng cái đồ chơi kia của Trần
Thanh Đế không được, chủ động khiêu khích Trần đại thiếu mà nói, chỉ sợ
sẽ rất thê thảm, tuyệt đối là mấy ngày xuống giường không được. Đương
nhiên, muốn vậy cũng phải được Trần Thanh Đế nguyện ý mới được.
Lâm Tĩnh Nhu bởi vì lúc trước cùng Trần Thanh Đế ở Đồ Thư quán chờ một
giờ mà bị cấm túc một tháng, cho tới hôm nay mới có thể tự do bay lượn.
Mặc dù võ công của Lâm Tĩnh Nhu không tệ, nhưng cuối cùng cũng là nữ
nhi, thủ đoạn kia của Trần Thanh Đế có thể nói là phi thường sắc bén,
các loại thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi tầng tầng lớp lớp, thật sự là khó lòng
phòng bị, nếu Lâm Tĩnh Nhu bị Trần Thanh Đế kia làm thịt, Lâm gia còn
không hối hận chết mới lạ.
Hiện tại cái đồ chơi kia của Trần Thanh Đế không được, người của Lâm gia mới yên tâm để cho Lâm Tĩnh Nhu đi ra.
Mà Lâm Tĩnh Nhu trước tiên liền đi tới biệt thự của Trần Thanh Đế, muốn dò la tình huống xem. Bất quá, Trần Thanh Đế thủy chung là cửa phòng
đóng chặt, Lâm Tĩnh Nhu cho rằng Trần Thanh Đế gánh không nổi chuyện
này.