Nhóm thủ vệ, nguyên một đám đều lắc đầu thở dài: lại là một thiếu nữ sắp bị Trần đại thiếu chà đạp.
- Đại thiếu gia, ngài... ngài có muốn ăn chút gì hay không?
Lần nữa trở lại trong biệt thự, một người giúp việc trung niên cẩn thận nói. Mà trong ánh mắt của nàng nhìn về phía Lý Nhược Băng, lại tràn đầy đồng tình.
Đây hết thảy đều lọt vào trong mắt Trần Thanh Đế, hắn rất là bất đắc dĩ.
- Lý Nhược Băng, cô có muốn ăn chút gì hay không?
Trần Thanh Đế âm thầm thở dài một tiếng, nhìn Lý Nhược Băng có chút khẩn trương hỏi.
- Ta... Ta không ăn, sợ béo.
Lý Nhược Băng lắc đầu, tỏ vẻ không ăn. Bất quá, Lý Nhược Băng ở đâu sợ béo, nàng là sợ Trần đại thiếu ở bên trong thức ăn khuya, động tay chân gì đó, chơi trò mê gian.
Phải biết rằng, lúc trước ngay cả đại ca mà Lý Nhược Băng tín nhiệm nhất, cũng ý định hạ dược nàng.
- Thực không hiểu nổi nữ nhân này.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nhìn người giúp việc trung niên, nói ra:
- Cô đi chuẩn bị một chút, sau đó lại mở thêm một phòng.
- Vâng, đại thiếu gia.
Trung niên nữ hầu cung kính lên tiếng, nhanh chóng ly khai chuẩn bị đồ ăn khuya.
- Cô thu thập thoáng một phát.
Ăn khuya xong, Trần Thanh Đế duỗi lưng một cái, nhìn trung niên nữ hầu nói một câu, quay đầu nhìn Lý Nhược Băng ở một bên nói ra:
- Cô có muốn đi tắm hay không?
- Ân.
Lý Nhược Băng ngọc đỏ mặt lên, cúi đầu.
Trung niên nữ hầu thu thập bát đĩa, nhìn Lý Nhược Băng đi theo một trung niên nữ hầu khác đến phòng tắm, âm thầm thở dài:
- Ai! Xem ra gian phòng kia, ta là uổng công chuẩn bị, cô nương thật tốt lại...
- Ngươi trước thu thập thoáng một phát, chờ đến 12h, lại đến bên ngoài cửa phòng của ta, nhớ kỹ không nên gõ cửa.
Nhìn trung niên nữ hầu kia nói một câu, Trần Thanh Đế trở lại gian phòng của mình, cầm một bộ quần áo, đi đến phòng tắm của hắn.
Một nam một nữ, trước sau đều tiến vào phòng tắm tắm rửa, tuy không phải chung một phòng tắm. Hơn nữa lấy bản tính của Trần đại thiếu, tất cả mọi người đều cho rằng, đêm nay Lý Nhược Băng sẽ bị Trần đại thiếu vùi hoa dập liễu.
Bất quá kế tiếp, chuyện kỳ quái sinh ra. Trần đại thiếu cùng Lý Nhược Băng tắm rửa xong, cả hai đều ngồi ở phòng khách xem tivi, vậy mà không có đi vào phòng.
Trung niên nữ hầu trong biệt thự, cũng đều đánh bóng con mắt chờ, trong sân biệt thự, thủ vệ có thể trông thấy phòng khách, cũng đều tập trung tinh thần nhìn xem.
Bọn hắn đều đang nhìn, đều đang đợi, lúc nào Trần đại thiếu ra tay với Lý Nhược Băng.
- Trần đại thiếu, 11: 55 rồi.
Hơn một giờ sau, Lý Nhược Băng ngồi trên salon, nhìn thời gian biểu hiện trên điện thoại di động một chút, nhắc nhở.
- Ân, tiến vào phòng ta.
Trần Thanh Đế đứng lên, đi đến gian phòng của hắn. Lý Nhược Băng chấn động toàn thân, cắn răng đi theo.
Cái này... Đây là tình huống gì?
Thiếu nữ tên Lý Nhược Băng kia, không phải là bị bắt buộc sao? Như thế nào... như thế nào sẽ chủ động ám chỉ thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi, nên làm cái sự tình kia rồi hả?
Lần này, thủ vệ cùng những trung niên nữ hầu kia, tất cả đều choáng váng.
Đi vào phòng, Trần Thanh Đế đóng kỹ cửa lại, lấy ra bao ngân châm, nhìn Lý Nhược Băng thản nhiên nói:
- Cô ngồi ở trên giường, cởi áo thoát. Ân, không cần cởi áo ngực.
Trần Thanh Đế là tinh tường nhớ rõ, lúc trước bảo Trương Kiều có Thiên Sinh Mị Cốt cởi quần áo, không phải Trần đại thiếu ngăn cản kịp lúc, Trương Kiều suýt nữa cởi cả áo ngực.
Trương Kiều?
Ân, mấy ngày nữa, nên đi tìm Trương Kiều, sau đó tiến hành tẩy mao phạt tủy cho nàng lần thứ hai.
- Cởi... Còn phải cởi quần áo?
Thân thể Lý Nhược Băng nhịn không được run lên, trong hai tròng mắt, hiện lên một đạo sợ hãi, không biết Trần Thanh Đế sẽ làm cái gì với nàng.
- Ta muốn châm cứu cho cô, cô không cởi quần áo, ta không có biện pháp thi châm.
Vi để tránh cho Lý Nhược Băng hiểu lầm, Trần Thanh Đế mở bao trong tay ra, lộ ra ngân châm rậm rạp chằng chịt.
- Nha...
Lý Nhược Băng cắn răng, ngồi ở trên giường, hít sâu một hơi, bắt đầu cởi áo, đồng thời thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu như hắn dám làm cái gì đối với ta, cho dù chết, ta cũng tuyệt không thể để cho hắn thực hiện được.
- Huyền Âm hàn thể, quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự là nhặt được bảo rồi.
Nhìn thân thể Lý Nhược Băng trắng noãn như ngọc, như là băng điêu, không có bất kỳ tạp chất, trong nội tâm Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:
- Chỉ cần ở thời điểm âm hàn chi khí trong cơ thể nàng bạo phát, dẫn âm hàn chi khí vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, có thể luyện chế thành Âm đan cùng Hàn đan, đây chính là bảo bối tăng tu vi lên a.
Âm hàn chi khí một khi bạo phát, đối với Lý Nhược Băng mà nói, là cực lớn thống khổ, nhưng đối với Trần Thanh Đế mà nói, đây chính là bảo bối hiếm có.
Hàn đan cùng Âm đan, coi như là Trần Thanh Đế ở kiếp trước, cũng là thứ tốt hắn tha thiết ước mơ. Đáng tiếc chính là, Trần đại thiếu ở kiếp trước, cũng chỉ là nghe nói qua Huyền Âm hàn thể, lại chưa bao giờ gặp.
- Trước phong bế một ít huyệt đạo, tiêu trừ thống khổ lúc âm hàn chi khí bạo phát, gia tăng thời gian âm hàn chi khí bạo phát, sau đó dẫn âm hàn chi khí vào bên trong Đỉnh Càn Khôn.
Trần Thanh Đế đi tới bên giường, lấy ngân châm ra, nhanh chóng phong tỏa mấy yếu huyệt sau lưng Lý Nhược Băng.
- Ngồi yên, không nên cử động.
Trần Thanh Đế mở ngăn tủ, lấy Càn Khôn Đỉnh ra, thầm nghĩ:
- Luyện Khí tầng năm, chỉ cần tu luyện tới Luyện Khí tầng năm, ta có biện pháp thu nhập Càn Khôn Đỉnh vào trong cơ thể rồi.
- Ân!
Lại qua một phút đồng hồ, vừa vặn 12h, Lý Nhược Băng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh. Trần Thanh Đế nhanh đến đỡ lấy nàng, để cho nàng nằm ở trên giường.
- Âm hàn chi khí bạo phát, thu, dùng sức thu.