Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 140: Chương 140: Thực mịn, thực co dãn




Trần Thanh Đế thúc dục linh khí trong cơ thể, rót vào trong cơ thể Lý Nhược Băng, dẫn âm hàn chi khí trong cơ thể nào vào trong Càn Khôn Đỉnh.

- Ta móa...

Vừa rót linh khí vào trong cơ thể Lý Nhược Băng, Trần Thanh Đế liền không nhịn được nói tục.

Trần Thanh Đế chỉ cảm thấy, mình phảng phất rơi vào bên trong Hàn Băng vạn năm, hàn khí rét thấu xương, giống như một cây châm bén nhọn, hung hăng đâm vào mỗi một tế bào của hắn.

- Con mẹ nó, thiếu chút nữa bị đông cứng thành băng điêu, toàn thân đều cứng ngắc lại a.

Sắc mặt Trần Thanh Đế tái nhợt, toàn thân hiện đầy băng tinh, hàn khí bắn ra bốn phía, thu hồi linh khí rót vào trong cơ thể Lý Nhược Băng.

Chợt...

Trần đại thiếu nhanh chóng ở trên Càn Khôn Đỉnh bố trí một trận pháp cấp thấp, phong ấn một đoàn âm hàn chi khí lớn bằng ngón út ở bên trong Càn Khôn Đỉnh.

10 phút, Trần Thanh Đế suýt nữa bị đông cứng, chỉ góp nhặt được một chút âm hàn chi khí như vậy.

- Chút âm hàn chi khí này, mới có thể đủ miễn cưỡng luyện chế ra một khỏa Âm Đan cùng một khỏa Hàn Đan cấp thấp.

Trần Thanh Đế thúc dục linh khí trong cơ thể, hòa tan băng tinh trên người mình.

- Không biết, Âm Đan cùng Hàn Đan cấp thấp, hiệu quả như thế nào. Nếu như rất bình thường, ca ca ta sẽ chịu khổ vô ích rồi.

Trần Thanh Đế sợ run cả người, nhưng đối với Âm Đan cùng Hàn Đan rất là chờ mong, tuy âm hàn chi khí ít một chút.

- Thực mịn, thực co dãn.

Trần Thanh Đế cầm quần áo trên giường lên, thay Lý Nhược Băng mặc vào, không cẩn thận đụng phải da thịt của Lý Nhược Băng, nhịn không được tán thưởng.

Ở thời khắc này, Trần Thanh Đế có thể trăm phần trăm khẳng định, hắn không có bị Trần đại thiếu đã chết kia ảnh hưởng.

Da thịt của Lý Nhược Băng, thật sự rất trơn, rất co dãn, còn rất lạnh.

- Đại thiếu gia, ngươi đây là...

Nhìn thấy Trần Thanh Đế ôm Lý Nhược Băng đã ngủ say đi ra, trung niên nữ hầu chờ ở ngoài cửa phòng, rất là khó hiểu, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ nhanh như vậy đã xong việc? Không có nghe được động tĩnh gì a? Có lẽ căn bản là không làm gì?

- Nàng đã ngủ rồi, mang ta đi tới phòng đã chuẩn bị.

Trần Thanh Đế ôm Lý Nhược Băng, thản nhiên nói.

Đi tới lầu ba, đặt Lý Nhược Băng lên giường, Trần Thanh Đế đi ra khỏi phòng, đóng kỹ cửa, nói ra:

- Trời không còn sớm, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.

Nói xong, Trần Thanh Đế liền về phòng của mình, cũng mặc kệ nữ hầu kia quái dị cùng nghi hoặc.

Trở lại phòng, Trần Thanh Đế đợi đại khái hơn 10 phút, tất cả đèn trong biệt thự đều tắt, hắn mới ôm lấy Đỉnh Càn Khôn lặng lẽ rời khỏi biệt thự.

- Mẹ nó, ca ca ta cũng không tin, đã hơn mười hai giờ, bốn phía hồ sen còn có thể có tình lữ hẹn hò cho muỗi đốt.

Lặng yên đi ra biệt thự, Trần Thanh Đế thầm nghĩ trong lòng:

- Vì dùng phòng ngừa vạn nhất, vẫn là cải biến dung mạo thoáng một phát thì tốt hơn.

Trước kia, Trần đại thiếu bị một đám hộ hoa đệ tử, cầm nhánh cây, lá cây đuổi giết đấy.

Sau khi cải biến dung mạo thành 'Lữ Đông', thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, mượn ánh mặt trăng, nhanh chóng chạy tới Trung Y Học Viện.

Linh mạch dưới đáy hồ sen, không chỉ có thể làm cho Trần Thanh Đế nhanh tăng tu vi lên, luyện chế Âm Đan cùng Hàn Đan, cũng là cần đại lượng linh khí phụ trợ.

Vài ngày không có vào linh mạch xem, Trần đại thiếu rất tưởng niệm a.

Cùng lúc đó, tại Lý gia, Lý Nhược Phong nhìn thấy Lý Nhược Băng đến bây giờ vẫn chưa về, lập tức cảm thấy mừng rỡ trong lòng.

- Bản tính của Trần đại thiếu, ai không biết? Người nào không biết? Muội muội ta khẳng định đi cùng Trần đại thiếu kia, hắc hắc...

Trong nội tâm Lý Nhược Phong hưng phấn không thôi, thầm nghĩ:

- Muội muội ta đi cùng Trần đại thiếu, về sau ta chính là anh vợ của Trần đại thiếu. Hừ hừ, ta xem ai còn dám khi nhục ta.

Rất hiển nhiên, Lý Nhược Phong cho rằng, mình đã được ôm đùi Trần Thanh Đế. Với tư cách anh vợ Trần đại thiếu, ngang ngược càn rỡ, lấn nam bá nữ, ai dám nói một chữ không?

Lão tử là anh vợ của đệ nhất hoàn khố Trần Thanh Đế, ai dám gây vào lão tử? Đây tuyệt đối là chán sống.

- Ân, ngày mai đi trường học nhìn xem tình huống, chậc chậc, thật sự là thoải mái a.

Lý Nhược Phong nằm ở trên giường, kích động vạn phần:

- Trần đại thiếu, so với Lữ Hậu Tích thì ngưu bức hơn mấy trăm lần. Lữ Hậu Tích cái phế vật kia, so sánh với Trần đại thiếu, tính là cái gì chứ?

Ôm vào đùi Trần Thanh Đế, Lý Nhược Phong cảm giác về sau mình có thể hung hăng càn quấy, rất thoải mái, rất ngưu bức.

- Con mẹ nó, kích động làm lão tử ngủ không được. Ân, đi tìm nữ nhân thoải mái một chút.

Nghĩ vậy, Lý Nhược Phong từ trên giường bò xuống, rời phòng, hướng ga ra đi đến.

Anh vợ của Trần đại thiếu, ở đâu cũng có thể hung hăng càn quấy.

Lý Nhược Phong nghĩ như thế!

...

- Oa kháo... Đây là cái tình huống gì? Cái này... Cái này cũng quá cởi mở đi à nha?

Đi tới bên cạnh hồ sen, ánh mắt quét qua, Trần đại thiếu chứng kiến một màn xa xa, lập tức chấn kinh rồi.

Chỉ thấy, trên mặt cỏ, dưới một gốc cây cành lá rậm rạp, một bờ mông bị hai cái chân trắng kẹp lấy, Trần Thanh Đế nhìn thấy, bờ mông kia đang không ngừng lắc lư.

Ba ba ba, ân ân ân...

Thanh âm mặc dù nhỏ, nhưng lấy thính lực của Trần Thanh Đế, vẫn có thể đủ tinh tường nghe được. Trần đại thiếu có một cảm giác cần rửa mắt.

Con mẹ nó, không phải như vậy chứ, ngay cả tiền mướn phòng cũng không có a? Hay là cố ý, muốn đánh dã chiến trong trường học, tìm kích thích? Các ngươi đã kích thích, lão tử cũng kích thích với các ngươi.

Ở thời khắc này, nhãn lực của Trần đại thiếu quá tốt, cũng không phải chuyện tốt gì.

Dùng thanh âm ba ba ba kia của nam nữ, lựa chọn vị trí, hơn nữa lại là đêm tối, người bình thường coi như là đi qua bên người, cũng sẽ không nghe được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.