Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 111: Chương 111: Biến thái đổ bạc (Canh bạc biến thái)




Sau khi Mạc Nhiễm Thiên cùng Thân Vô Kỵ trở lại phủ Thừa Tướng, Mạc Nhiễm Thiên yêu cầu ngủ trước, Thân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng rồi cũng đáp ứng, dù sao người mình mời còn chưa tới, chờ hắn tỉnh ngủ rồi xem màn biểu diễn đặc sắc này cũng chưa muộn.

Đến bữa trưa, mọi người đều đã tới đông đủ, Liêu Thanh Phong và Thân Liệt dĩ nhiên cũng tới, nhưng nghe đến đại chiến giữa người và chó, cũng kinh sợ đến rớt tròng mắt.

“Thanh Phong, mỹ nhân của ngươi điên rồi phải không?” Thân Liệt kinh hãi hỏi Liêu Thanh Phong.

Liêu Thanh Phong rất không khách khí liếc hắn một cái nói: “Hắn đã ra quyết định này, chắc chắn sẽ không thua!” Liêu Thanh Phong ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng nhiều lắm, nhìn Dạ Tích Tuyết, thấy vẻ mặt y vẫn trấn định.

“Nhưng hắn da mịn thịt mềm, sẽ không bị con chó săn kia ăn thịt chứ?” Thân Liệt rất căng thẳng.

Liêu Thanh Phong chỉ có thể lắc đầu than thở vì con người tuấn mỹ phi phàm này thôi, với trí tuệ như hắn – Tiểu Thiên, chẳng lẽ còn ngốc đến mức để bản thân đi chịu chết ư? Thế thì lúc trước hắn cần gì dặn dò mình những chuyện kia.

“Được rồi được rồi, bổn thái tử không nói nữa là được chứ gì.” Thân Liệt thấy Liêu Thanh Phong tức giận, lập tức lấy lòng. Cũng không phải hắn sợ Liêu Thanh Phong, chẳng qua là đối với hắn mà nói, tình bằng hữu với Liêu Thanh Phong là không thể thay đổi, đến hiện giờ hắn vẫn không rõ Liêu Thanh Phong tại sao lại giúp hắn, cứu hắn. Nếu hắn giúp Thân Vô Kỵ, có lẽ mình đã chết không biết bao nhiêu lần.

Liêu Thanh Phong nhíu mày, đứng ở trước đại điện phủ Thừa Tướng, năm vị triều thần trúng lập đều đến cả, Khương Chính lại càng không mời mà tới, loại cảnh tượng có thể nhục nhã Mạc Nhiễm Thiên này hắn sao có thể bỏ qua.

Cừu Phát đi vào dâng trà chiêu đãi các vị đại nhân, thái độ cực kỳ chân chó (nịnh bợ), bởi vì các vị cựu thần này đều là nguyên lão ba triều, cho nên Thân Vô Kỵ cũng không dám đắc tội, không lung lạc được cũng không thể giết, nếu không tất thành tội nhân thiên cổ.

Mạc Nhiễm Thiên tỉnh ngủ, sai người gọi Dạ Tích Tuyết tới, Liêu Thanh Phong thấy Dạ Tích Tuyết bị gọi đi, vội vàng đi theo, hắn biết nhất định là Tiểu Thiên tỉnh rồi, thái tử Thân Liệt chỉ có thể mếu máo cùng triều thần nhàn thoại việc nhà.

Lại nói tới Thân Vô Kỵ, bị con rùa của Mạc Nhiễm Thiên hành hạ, bởi vì không được thoa thuốc, vết thương ma sát với tiết y của hắn, cởi không được lại đau muốn chết, thiếp thân thị vệ mất một buổi sáng mới cởi được áo cho hắn, cho dù vậy, cũng đau đến nổ đom đóm mắt, trong lòng hắn hận Mạc Nhiễm Thiên quá chừng.

Mạc Nhiễm Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, mỉm cười nhìn hai gương mặt tuấn tú trước mặt nói: “Có thể không bị thương đến chết, đi khỏi phủ thừa tướng này, hẳn là kết quả tốt nhất.”

“Nhưng chuyện này quá nguy hiểm, con chó săn kia rất hung dữ.” Liêu Thanh Phong lo lắng nói.

“Thanh Phong, không cần lo lắng, Tiểu Thiên nhất định có thể giết chết nó, con súc sinh này tạo nghiệp chướng quá sâu, cũng nên siêu độ cho nó rồi.” Trong mắt Mạc Nhiễm Thiên hiện lên một tia sát ý. Kể từ khi Vụ phi kia kể với hắn chuyện của cậu bé bị điên kia, hắn sớm muốn đem con súc sinh kia giết chết, song, hắn càng muốn giết Thân Vô Kỵ hơn, hơn nữa hắn cũng có ý định này.

“Nhưng Tiểu Thiên ngươi, làm sao ngươi có thể?” Liêu Thanh Phong nhìn khuôn mặt trắng nõn nà của hắn, cảm thấy không thể nào.

“Ta tin tưởng Tiểu Thiên!” Dạ Tích Tuyết xoa nhẹ tóc Mạc Nhiễm Thiên, mỉm cười nói.

“Hì hì, Tiểu Thiên cũng biết Dạ đại ca nhất định sẽ không kinh ngạc.” Mạc Nhiễm Thiên lập tức làm nũng ôm cổ hắn, đã chừng mấy ngày không thân mật rồi, hiện tại thừa cơ hội ôm qua một cái cũng tốt.

Dạ Tích Tuyết đỏ mặt lên, lúng túng liếc nhìn Liêu Thanh Phong, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nhưng vẫn khẽ đẩy hắn ra nói: “Người của Thừa tướng còn ở bên ngoài.”

“Hì hì, để cho bọn họ chờ đi, dù sao Thân Vô Kỵ súc sinh kia cho là ta chắc chắn phải thua không còn nghi ngờ gì nữa, trước đó ta có yêu cầu gì hắn cũng sẽ thỏa mãn, bằng không hắn làm sao để cho ta ngủ đủ no, lại phân phó Cừu Phát bảo nhà bếp làm món ăn ngon cho Tiểu Thiên ăn, hi hi, là thương hại ta chứ sao.” Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục ôm Dạ Tích Tuyết, cọ cọ mặt y, y thật thích cảm giác như vậy, thân mật khăng khít, ấm áp vô cùng, còn Liêu Thanh Phong bên cạnh ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

“Ngươi nha, cũng đừng quá lo lắng, trên tay Dạ đại ca có cầm cục đá, nếu thật sự không được, Dạ đại ca sẽ xuất thủ giết chết con chó kia, cho nên Thanh Phong ngươi cũng không cần quá lo lắng.” Dạ Tích Tuyết nhìn Liêu Thanh Phong nói.

“Thanh Phong cũng nghĩ như vậy.” Liêu Thanh Phong cũng chuẩn bị ở thời khắc nguy nan cứu Tiểu Thiên.

“Hai ngươi ngàn vạn cần nhớ kỹ, chờ Tiểu Thiên phát khẩu lệnh mới có thể ra tay, Tiểu Thiên lần này nhất định phải khiến Thân Vô Kỵ cam tâm tình nguyện thả ta ra ngoài. Thanh Phong, nơi ta bảo ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Lần này nếu ta có thể ra ngoài là tốt nhất, nếu không ra được, nhất định bị Thân Vô Kỵ hành hạ, cho nên bất kể như thế nào, lần này Tiểu Thiên nhất định phải ra khỏi phủ thừa tướng.” Mạc Nhiễm Thiên kiên định nói.

“Tiểu Thiên, yên tâm, Thanh Phong đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần Tiểu Thiên vào trong, Thanh Phong bảo đảm Thân Vô Kỵ giết không được ngươi.” Liêu Thanh Phong rất có lòng tin nói.

“Ừ, hắn không giết được ta, thì chính là ta giết hắn, Thân quốc gần như đã nằm trong lòng bàn tay hắn, nếu tiếp tục không ngăn chặn, hoàng thượng vừa chết, thái tử điện hạ chỉ sợ cũng không thượng vị nổi, ta nhất định không thể để cho hắn được như ý.” Mạc Nhiễm Thiên đã thầm quyết định để Thân Liệt thượng vị, lấy sự ngay thẳng của Thân Liệt, bị mình khống chế không dám nói, nhưng nếu Thân Vô Kỵ làm hoàng đế, như vậy mình hiển nhiên không có bất cứ cơ hội nào.

Liêu Thanh Phong và Dạ Tích Tuyết cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, làm sao cũng không ngờ Mạc Nhiễm Thiên có động tác nhanh như vậy.

“Các ngươi chớ căng thẳng, chuyện này Tiểu Thiên vẫn chưa lên kế hoạch toàn vẹn, đúng rồi Thanh Phong, chỗ này của ta có danh sách mười người, phân bố ở các nơi trong triều, ngươi nghĩ biện pháp giúp ta liên hệ với họ, còn nữa, tìm ra mấy người Thân Vô Kỵ tín nhiệm nhất, theo dõi sát sao.” Mạc Nhiễm Thiên rất nghiêm túc nói.

“Được, Thanh Phong lập tức đi làm.” Liêu Thanh Phong đối với lời nói của Mạc Nhiễm Thiên là nói gì nghe nấy.

“Không cần gấp như vậy, về việc Tiểu Thiên lần này có thể ra ngoài như ý hay không, cần bàn bạc kỹ hơn nữa.” Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nói với hắn.

Ba người nhìn nhau xem một chút, vẻ mặt đều rất thận trọng.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa có thị vệ tới thúc giục Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên lập tức sửa sang lại trang phục đi ra ngoài cùng hai người, Dạ Tích Tuyết đi trước trước, hắn ở giữa, Liêu Thanh Phong ở phía sau, thừa dịp không ai chú ý, Mạc Nhiễm Thiên quay đầu lại hôn một cái lên mặt Liêu Thanh Phong, tiếp đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đi ra cửa, Liêu Thanh Phong sửng sốt, vui mừng quá đỗi, gương mặt lập tức đỏ ửng một mảnh, lòng ngọt như mật, nghĩ thầm chẳng lẽ sư phụ nói người mà số phận đã định cho hắn là Tiểu Thiên sao? Thế vì sao còn muốn mình tới giúp Thân Liệt?

Tới đại điện, Thân Vô Kỵ đã âm trầm ngồi ở chủ vị, nhìn Tiểu Thiên cười mím chi bước vào, gương mặt lại càng âm trầm, cơn đau trên lưng làm mình quả thực muốn lấy mạng hắn.

“Đại nhân, sao sắc mặt kém vậy?” Mạc Nhiễm Thiên cười nịnh đi tới bên cạnh hắn hỏi.

“Ngươi tạm thời cứ ba hoa đi, có lòng tin đến vậy sao?” Hiện giờ Thân Vô Kỵ cũng không biết mình có cảm giác gì với Mạc Nhiễm Thiên nữa, vừa giận hắn gần chết vừa hận không thể làm hắn biết điều nghe lời một chút, nghiêm túc kiểm tra đạo đức của hắn.

“Hì hì, không phải, nhưng không phải cũng muốn thử, nếu không chỉ sợ đại nhân sẽ chuẩn bị những thứ thảm hại hơn chờ Tiểu Thiên đúng không?” Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhăn nhó.

“Hừ, biết là tốt rồi, tất cả mọi người chờ xem ngươi biểu diễn đấy.” Thân Vô Kỵ lộ ra nụ cười tà ác.

Mạc Nhiễm Thiên buông lỏng bả vai nói: “Đại nhân đừng nuốt lời đấy, Tiểu Thiên chết không sao cả, chỉ sợ nếu đại nhân lật lọng, vậy sẽ bị chê cười, so với con rùa trên lưng ngươi còn đáng cười hơn.”

“Ngươi, ngươi, không biết sống chết. Người đâu!” Thân Vô Kỵ giận dữ nói: “Đem chó săn của bổn tướng và lồng sắt tới đây! Hôm nay, để cho các vị đại thần xem màn biểu diễn đặc sắc, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử này của chúng ta muốn giao hoan cùng chó săn của bổn tướng, để tất cả mọi người được mở rộng tầm nhìn, vô cùng kích thích.” Thân Vô Kỵ cố ý đem chuyện xuyên tạc, khiến Mạc Nhiễm Thiên giận đến lập tức trừng mắt nhìn hắn.

“Dĩ nhiên Mạc Tam vương gia nói, hắn không muốn giao hoan cùng chó, cho nên bổn tướng cho hắn một cơ hội, chỉ cần hắn có thể giết chết con chó săn này, bổn tướng sẽ để hắn xuất phủ, sau này hắn và bổn tướng không còn quan hệ gì nữa, các ngươi ai thích có thể mang đi, nhưng tiểu mỹ nhân này đúng thực là đệ nhất thiên hạ! Ha ha ha ha!” Thân Vô Kỵ nói năng cực kỳ thô tục, nhưng hắn mặc kệ, hắn muốn bôi xấu Mạc Nhiễm Thiên, tốt nhất để Mạc Nhiễm Thiên giận điên lên.

Mọi người đang ngồi mặt lộ vẻ hoảng sợ, thì ra là có chuyện như vậy, mặc dù cũng biết Thân Vô Kỵ biến thái, nhưng không ngờ muốn bọn họ đến xem Mạc Tam vương gia giao hoan cùng chó săn, chuyện này có phải quá đáng quá hay không, thật là văn sở vị văn (mới được nghe lần đầu).

“Các vị đại nhân, tại hạ Mạc Nhiễm Thiên, hôm nay đánh cược cùng Thừa tướng đại nhân, hi vọng mọi người chứng kiến, nếu như Tiểu Thiên có thể giết chó, như vậy Thừa tướng đại nhân sẽ lập tức thả Tiểu Thiên, hi vọng mọi người làm chứng.” Mạc Nhiễm Thiên đi đến trước mặt mọi người lớn tiếng diễn lại một lần.

“Mạc Tam vương gia, ngươi đừng nên đánh cuộc, aishh.” Có cựu thần lo lắng cho Mạc Nhiễm Thiên.

“Mạc Tam vương gia, ngươi cần phải cố gắng lên. Hmm, bổn tướng vẫn chưa từng được xem người và chó giao hoan, thật đúng là muốn xem thử một chút, ha ha ha.” Khương Chính cười điên cuồng.

“Hừ, chỉ sợ Thượng tướng quân sẽ phải thất vọng!” Mạc Nhiễm Thiên hừ lạnh.

“Mạc Tam vương gia, ngươi, ngươi thật sự muốn?” Thân Liệt nhăn mày nói, nhìn dáng vẻ tuyệt đẹp của hắn thật đúng là không đành lòng. Hắn không hiểu tại sao Thanh Phong lại tín nhiệm người này như vậy.

“Thái tử điện hạ, Tiểu Thiên không phải là kẻ ngốc!” Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ, người nầy quả thực chỉ có bề ngoài, trong đầu tất cả đều là rơm rạ, chỉ đành câm nín vì hắn ta. Chẳng biết tại sao Thanh Phong còn hình dung hắn tốt như vậy, chẳng lẽ muốn cải thiện ấn tượng của mình với hắn ta, nhân từ thiện lương? Không phải là ngu xuẩn sao?

Thân Liệt sửng sốt, sau đó nói: “Bổn thái tử chẳng qua là quan tâm ngươi thôi, không có ý gì khác!” Thân Liệt ngây ngốc nói.

Mạc Nhiễm Thiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, hiện tại hắn đã hiểu, vị thái tử điện hạ này chính là một đứa trẻ không chịu lớn lên, xem ra thế lực của hắn cũng là Thân Vương giúp hắn thành lập, bên cạnh lại có Liêu Thanh Phong mưu thần giúp đỡ, mới có thể sống tới ngày nay. Mạc Nhiễm Thiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, NND, bề ngoài gương mặt tuấn tú như tiên nhân, bên trong có thể hỏng bét không? Mạc Nhiễm Thiên lắc đầu.

Đúng lúc ấy, mười mấy thị vệ cao lớn vô cùng, mang một cái lồng sắt lớn chừng sáu mét lại đây, bên trong có một con chó săn to đen nhánh đang thè lưỡi thở hồng hộc, nhưng con chó này nhỏ hơn nhiều so với Lang Vương lần trước Mạc Nhiễm Thiên từng giết, điều này làm cho Mạc Nhiễm Thiên ít nhiều gì cũng yên tâm hơn chút ít. Mà những người khác hiển nhiên là sợ hãi, cũng lo lắng nhìn Mạc Nhiễm Thiên, mặt mày cau lại, cảm thấy Thân Vô Kỵ đúng là hơi tàn nhẫn.

“Thế nào? Sợ chưa?” Thân Vô Kỵ tiến lên vỗ vai hắn, âm hiểm cười nói.

“Cũng được, so với tưởng tượng của Tiểu thì nhỏ hơn một chút, đại nhân, mượn thanh kiếm được chứ?” Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày hỏi.

“Ha ha ha, Tiểu Thiên, ngươi đang đùa với đại nhân đấy à, kiếm? Đại nhân cũng không nói sẽ cho ngươi mượn kiếm nhỉ? Ha ha ha, người đâu, mớm thuốc!” Thân Vô Kỵ cười xong, khóe miệng nhếch lên, âm hiểm vô cùng.

“A?” Mạc Nhiễm Thiên bị dọa kêu to lên một tiếng, mớm thuốc gì?

Chỉ thấy có thị vệ ném bánh bao vào lồng chó, con chó kia lập tức nuốt vào bụng, Thân Vô Kỵ hưng phấn mà nhìn Mạc Nhiễm Thiên nói: “Cởi toàn bộ y phục, nếu không nó không có hứng thú với ngươi, oa ha ha ha.” Thân Vô Kỵ thật sự là siêu cấp biến thái, như thể càng như vậy lại càng hưng phấn.

“Cái gì?” Mạc Nhiễm Thiên nhảy dựng lên.

“Còn chưa rõ hả? Cởi quần áo đi vào, tay không đánh chết nó, mới coi như ngươi thắng, ha ha ha, nhìn xem, nó đang hưng phấn kìa, ha ha ha.” Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhìn vào con chó kia, chỉ thấy nó bắt đầu bực dọc bứt rứt, đi quanh lồng sắt, mắt long sòng sọc, vật dưới thân đã lớn lên thấy rõ.

“Mẹ nó, như ngươi quá không công bằng, rõ ràng muốn Tiểu Thiên chết!” Mạc Nhiễm Thiên tức chết, nhất định mình không thể cởi quần, đông người như vậy.

“Tùy ngươi, cơ hội chỉ có một lần, bổn tướng chỉ có thể làm được như vậy!” Thân Vô Kỵ thật ra vốn không muốn tuyệt tình như vậy, nhưng thấy Mạc Nhiễm Thiên có vẻ rất có lòng tin, không khỏi lo lắng, cho nên cũng càng thêm biến thái.

“Cỡi áo thì có thể, quần không thể cởi!” Mạc Nhiễm Thiên kiên trì nói.

“Ha ha ha, quần không cởi cũng được, con chó săn này đã rất hiểu hậu huyệt mĩ lệ của ngươi ở đâu rồi, ha ha ha.” Thân Vô Kỵ lần nữa cười to, khiến mọi người đang ngồi cũng sợ nổi da gà, chỉ có Khương Chính là vẻ mặt hưng phấn, còn Liêu Thanh Phong, Dạ Tích Tuyết và Thân Liệt đều lo lắng.

“Vậy có thể cho con dao được không?” Mạc Nhiễm Thiên lấy lòng hỏi.

“Hừ, không bằng đại nhân trực tiếp giết nó, thả ngươi ra ngoài đi!” Thân Vô Kỵ châm chọc nói.

“Vậy có phải hay không chỉ cần Tiểu Thiên chỉ mặc một cái khố đi vào, cho dù dùng bất cứ phương pháp nào giết nó cũng coi là ta thắng?” Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ mình chỉ có thể dựa vào oản kiếm.

Thân Vô Kỵ sửng sốt sau đó nói: “Chẳng lẽ trên người ngươi còn cất giấu ám khí? Vậy để cho Cừu Phát lục soát, rồi ngươi vào, bổn tướng thấy ngươi cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.”

“Tốt lắm! Một lời đã định, các vị đại nhân đều nghe rõ ràng chứ.” Mạc Nhiễm Thiên nói với mọi người, những đại thần kia tất cả đều nhất trí gật đầu.

Cừu Phát đi lên giúp Mạc Nhiễm Thiên cởi quần áo, trời lạnh như vậy, trên đại điện tuy có lò than ấm áp, nhưng cửa không đóng, làm cho Mạc Nhiễm Thiên lạnh phát run, chạy đến cạnh lò than ấm áp trước rồi mới để cho Cừu Phát soát người, đột nhiên mọi cử động của hắn hiện tại đều bị mọi người chú ý, chờ hắn cởi hết áo, quay lưng lại thì mọi người đều kinh hãi, một bức tranh “dục hỏa phượng hoàng” đỏ rực phiếm kim quang khiến ánh mắt mọi người hoa lên, sau khi mái tóc trawngs của Mạc Nhiễm Thiên bị vén lên thì càng rõ ràng hơn, đầu phượng hướng về phía bả vai, hai cánh bay lượn, đuôi xòe ra kéo dài xuống dưới mãi, chôn vùi trong quần, vô cùng thần bí lại toát lên một vẻ đẹp rung động lòng người.

“Thật đẹp!” Thân Liệt là người đầu tiên mở miệng tán thưởng, khiến Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt lên xoay người lại, cho là hắn thấy mình ở trần mới ca ngợi, hắn đã quên trên lưng mình còn có dấu ấn của Thân Vô Kỵ.

“Đây là kiệt tác khiến bổn tướng vừa lòng nhất, ha ha ha, không tệ chứ!” Thân Vô Kỵ tự hào cười lớn.

Trong lòng Dạ Tích Tuyết rỉ máu, Liêu Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi, bọn họ đều biết để có được hình xăm này, Mạc Nhiễm Thiên nhất định chịu nhiều nỗi khổ, nỗi hận với Thân Vô Kỵ càng sâu thêm một tầng.

“Thừa tướng đại nhân thật là một cao thủ, tác phẩm này thật đẹp.” Khương Chính lập tức vuốt mông ngựa.

“Đó cũng là bởi vì Mạc Tam vương gia phong tư trác tuyệt (phong thái nổi bật), nếu ở trên lưng Thượng tướng quân, thì đã là một quang cảnh khác rồi.” Có vị đại thần nói giỡn.

“Ha ha ha.” Cả sảnh đường cười vui, Mạc Nhiễm Thiên vừa nhếch miệng đã thấy Dạ Tích Tuyết ánh mắt đau khổ nắm chặt hai tay, hắn lập tức nói: “Bản lĩnh của đại nhân thật không tồi, Tiểu Thiên đúng là được trở nên xinh đẹp rồi, đáng tiếc nhìn không thấy, hì hì.” Mạc Nhiễm Thiên biết Dạ Tích Tuyết nhất định đang trách bản thân, đành cố giả bộ thoải mái.

“Ha ha, có cơ hội, nhưng nếu để chó săn kia bắt được, vậy thì thật đáng tiếc.” Thân Vô Kỵ mỉm cười nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên sau khi sửng sốt thì nhếch miệng nói sang chuyện khác: “Đại nhân, Tiểu Thiên còn có yêu cầu.”Mạc Nhiễm Thiên không cần quan tâm trên lưng có đẹp hay không.

“Nói đi!”Thân Vô Kỵ phóng khoáng nói.

“Nếu Tiểu Thiên may mắn không chết, đại nhân có thể để Tiểu Thiên phát tiết giận dữ không?” Mạc Nhiễm Thiên nhìn về phía Cừu Phát, trước hết hắn phải chửi cái gã ra vẻ đạo mạo này.

“Phát tiết giận dữ gì cơ?” Thân Vô Kỵ cau mày không hiểu hỏi lại.

“Hì hì, Tiểu Thiên và Cừu quản gia có chút đụng chạm, muốn đánh hắn một trận, không quá phận đâu, bảo đảm đánh không chết!” Mạc Nhiễm Thiên cũng trực tiếp.

“Ngươi, ngươi có ý gì?” Cừu Phát giận dữ nhảy lên.

“He he, có ý gì, ngươi lăng nhục bổn thái tử ngươi quên rồi sao? Một quản gia nho nhỏ như ngươi cũng có thể làm nhục ta sao? Hừ!” Mạc Nhiễm Thiên vẫn tự xưng mình là Mạc Thái tử.

“Được, bổn tướng cho phép!” Thân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn Cừu Phát một cái, Mạc Nhiễm Thiên là người của hắn, Cừu Phát lại dưới tình huống hắn không biết mà lăng nhục người này, xem ra mình quá dung túng hắn rồi.

“Đại nhân, tha mạng!” Cừu Phát quýnh lên, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Thân Vô Kỵ.

“Ngươi làm sao biết hắn có thắng hay không, lo lắng cái gì?” Thân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

Cừu Phát sau khi sửng sốt thì cảm thấy cũng có lý, chó săn kia hiển nhiên đã không nhịn được tác dụng của thuốc, bắt đầu húc lồng sắt, cũng không kêu, bởi vì Thân Vô Kỵ sợ ầm ĩ, đã sớm độc câm nó.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn thấy mắt chó đã đỏ lên, lại còn nhìn thân thể ở trần của mình chằm chằm, NND, xem ra súc sinh này cũng đã quen loại chuyện tàn nhẫn này rồi, không nhìn người khác, chỉ theo dõi hắn, không khỏi khiến hắn muốn giết nó.

“Đi đi, nó đã đợi không kịp.” Thân Vô Kỵ thản nhiên nói.

“Súc sinh!” Mạc Nhiễm Thiên mắng to một tiếng đi về phía lồng chó, cũng không biết là mắng Thân Vô Kỵ hay là mắng chó, cả sảnh lập tức căng thẳng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.