Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 110: Chương 110: Đương nhiên hữu chủng




(Đương nhiên là có gan)

Thân Vô Kỵ còn đang nghĩ lúc này có nên gọi Cừu Phát không, Mạc Nhiễm Thiên đã điểm huyệt câm của hắn. Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên thầm mắng mình một trận, sao lại không ngờ tới hắn còn có thể la chứ, may mà mình thông minh.

Thân Vô Kỵ há mồm không phát ra được thanh âm nào, lập tức đen mặt. Mắt ưng lạnh như băng nhìn Mạc Nhiễm Thiên, hận không thể giết hắn.

“Ha ha ha, ở chỗ của ngươi, ngươi lớn, nhưng ở trong xe ngựa này ta lớn hơn, tiến cung còn một khoảng thời gian nữa, để Tiểu Thiên vui đùa cũng cùng đại nhân một chút.” Mạc Nhiễm Thiên lật úp hắn xuống, sau đó cưỡi lên người hắn, tay kéo cổ áo hắn, làm lộ ra một khoảng lưng trần.

Thân Vô Kỵ sợ hãi nhưng thân không thể động, miệng không thể nói, giận đến hắn thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình.

Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh một tiếng, len lén lấy oản kiếm trên cổ tay xuống, bắt đầu vẽ hình trên lưng Thân Vô Kỵ. Dĩ nhiên hắn không phải cao thủ như Thân Vô Kỵ, cho nên tiện tay vẽ một con rùa đen thật lớn, máu tươi chảy xuống thấm vào áo lót của Thân Vô Kỵ, cho đến khi bức tranh con rùa vô cùng xấu xí hoàn thành, mới kéo y phục của hắn ta lên, dìu hắn ta ngồi dậy. Giờ phút này Thân Vô Kỵ xanh cả mặt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, đau không ít. Cũng may con rùa của Mạc Nhiễm Thiên chỉ là mấy đường cong, cho nên rất nhanh cũng rất đơn giản, nhưng đã đủ khiến Thân Vô Kỵ đau đớn.

“Đừng nhìn ta như vậy, ngươi vẽ phượng hoàng trên lưng ta, ta cũng không tài năng như ngươi, chỉ tùy tiện vẽ một con rùa, đừng cười.” Mạc Nhiễm Thiên thấy mắt Thân Vô Kỵ như thể sắp rớt ra ngoài, trong lòng khoái chết được.

“Đại nhân, tiến vào cửa cung rồi!” Cừu Phát ở bên ngoài bẩm báo.

“Ừ.” Mạc Nhiễm Thiên mở miệng ậm ừ một tiếng sau đó cười nói với Thân Vô Kỵ: “Thật ra thì việc ta làm với ngươi, nhẹ hơn nhiều so với việc ngươi làm với ta, cho nên ngươi đại nhân đại lượng, đừng tính toán với Tiểu Thiên. Sắp vào triều rồi, đại nhân đừng nói gì bậy bạ nha, giờ Tiểu Thiên giải huyệt cho ngươi, nếu ngươi dám la, ta sẽ nói với mọi người đường đường Thừa tướng đại nhân sau lưng lại có một con rùa đen, ha ha ha.” Mạc Nhiễm Thiên thật sự không nhịn cười được.

Thân Vô Kỵ giận đến nổi gân xanh, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, trên lưng bỏng rát. Hiện giờ hắn biết cảm giác trong hai canh giờ Mạc Nhiễm Thiên để mình xăm hình kia, hắn cảm thấy mình ngay cả một khắc (một khắc = 15”) cũng chịu không nổi.

Mạc Nhiễm Thiên tức thì điểm hai điểm lên người hắn, Thân Vô Kỵ thở ra một hơi, sau đó tức giận nhìn Mạc Nhiễm Thiên mà nói: “Ngươi dám!”

“He he, tất nhiên, Tiểu Thiên là nam nhân! Đương nhiên là dám rồi! Đại nhân, xuống xe đi, đến, cẩn thận con rùa trên lưng ngươi nha.” Mạc Nhiễm Thiên cười nhìn hắn một cái, nhanh nhẹn xuống xe ngựa.

Thân Vô Kỵ dù sao cũng là người, hơn nữa còn là người vô cùng sĩ diện. Mạc Nhiễm Thiên vừa xuống xe, các loại biểu cảm đau đớn trên gương mặt hắn liền biến hóa nhanh như điện xẹt, cho đến khi hắn cảm thấy mình có thể chịu đựng tiếp. Song nghĩ đến việc Mạc Nhiễm Thiên dám khắc hình con rùa lên lưng hắn, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng chưa từng thấy.

“Đại nhân!” Cừu Phát không hiểu liếc nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang mỉm cười, thấy kì lạ là vì sao Thân Vô Kỵ còn chưa xuống.

Bên trong Thân Vô Kỵ đang mày nhăn mặt nhíu, ổn định tâm trạng một chút, dĩ nhiên còn nhịn đau một chút. Rốt cục cũng xuống xe, thấy Mạc Nhiễm Thiên đang cười tươi rói, bỗng tha thiết muốn tiêu diệt hắn, nhưng mình phải nhịn. Nhịn đến chừng nào lâm triều trở về, sẽ cho hắn biết cái gì gọi là “sống không bằng chết“.

“Tiểu Thiên!” Xa xa, nghe được tiếng gọi của Liêu Thanh Phong, Mạc Nhiễm Thiên lập tức xoay người. Hắn thấy Liêu Thanh Phong lo lắng chạy tới, lạnh lùng nhìn Thân Vô Kỵ đang tái nhợt cả mặt, sau đó lập tức quan tâm nói với Mạc Nhiễm Thiên: “Tối hôm qua không sao chứ?”

“A, hì hì, không sao đâu, chỉ vẽ tranh cùng đại nhân mà thôi, mỗi người một bức, ha ha ha.” Mạc Nhiễm Thiên uống thuốc xong đã không còn đau đớn nữa, thấy Thân Vô Kỵ đang cố nén đau thì không nhịn được cười.

“Vẽ tranh? Vẽ tranh gì, Tiểu Thiên cũng biết vẽ tranh ư?” Liêu Thanh Phong nghe không hiểu.

“Ha ha ha, đúng vậy, Tiểu Thiên vẽ...” Mạc Nhiễm Thiên mới vừa muốn mở miệng, Thân Vô Kỵ đã kéo hắn ra nói: “Làm người đừng quá tuyệt tình.” Thân Vô Kỵ cũng sợ có người biết trên lưng hắn có một con rùa.

“He he, Tiểu Thiên nào dám, đại nhân yên tâm.” Mạc Nhiễm Thiên trấn an hắn, trong lòng cũng càng thêm đắc ý. Dĩ nhiên hắn cũng biết trở về nhất định bị hắn chỉnh chết, nhưng mặc kệ nó, xả giận rồi hãy nói.

“Bổn tướng rất phục ngươi!” Lời này của Thân Vô Kỵ mặc dù lạnh, nhưng là thật. Không ai có gan làm mếch lòng hắn, Tiểu Thiên coi như là người đầu tiên, hơn nữa còn làm nhục hắn như thế, chẳng lẽ thật sự không muốn sống nữa?

“Tiểu Thiên cũng rất phục ngươi.” Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày nói.

“Ngươi bội phục bổn tướng cái gì?” Thân Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi.

“Bội phục ngươi biến thái như thế, có một không hai.” Mạc Nhiễm Thiên rất chân thành nói, sau đó thấy được khóe miệng Thân Vô Kỵ co quắp. ( Gà chưa, hỏi làm gì để thằng bé nó đá xoáy cho =.=)

“Thừa tướng đại nhân, Mạc Tam vương gia, buổi sáng tốt lành.” Thân Liệt mặc một bộ y phục thái tử tuấn lãng cũng đã tới, chào hỏi mọi người. Mạc Nhiễm Thiên xoay người thấy mắt y phát ra ánh sáng như ngọc, nhưng nhìn về phía hắn với vẻ khinh bỉ, hắn âm thầm cười lạnh.

“Thân thái tử buổi sáng tốt lành, Thanh Phong, tới đây, Tiểu Thiên có lời muốn nói với ngươi.” Mạc Nhiễm Thiên chào hỏi Liêu Thanh Phong.

Liêu Thanh Phong bước lên phía trước, Mạc Nhiễm Thiên kéo hắn đến bên cạnh nói thầm một câu, khiến sắc mặt Thân Vô Kỵ càng tệ hơn, còn Thân Liệt nhíu mày. Liêu Thanh Phong nghe xong kinh ngạc nhìn Mạc Nhiễm Thiên, còn Mạc Nhiễm Thiên nháy mắt một cái với hắn, rồi trở về bên người Thân Vô Kỵ, bị Thân Vô Kỵ kéo lại nói thầm bên tai: “Ngươi không phải nói cho hắn biết ngươi vẽ kiệt tác kia phía sau lưng bổn tướng đấy chứ?”

“A, ha ha ha, nào dám, đại nhân đối xử với Tiểu Thiên tốt lắm, Tiểu Thiên sẽ không nói nữa.” Mạc Nhiễm Thiên sảng khoái vỗ vỗ lưng Thân Vô Kỵ, Thân Vô Kỵ đau đến vung tay áo, đẩy hắn ra, trợn mắt nhìn hắn. Thấy vậy Liêu Thanh Phong, Thân Liệt và Dạ Tích Tuyết đi theo trong đám thị vệ ngạc nhiên không dứt.

Lúc này các vị triều thần Thân quốc cũng đi lên triều, rối rít chào hỏi Thân Vô Kỵ và Thân Liệt. Thấy Mạc Nhiễm Thiên mái tóc trắng và khuôn mặt mỉm cười, mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên.

Bỗng nhiên có một vị mặc trang phục tướng quân đi đến đây, ôm quyền nói với Thân Vô Kỵ: “Mạt tướng tham kiến đại nhân! Sắc mặt đại nhân không được tốt lắm, có chỗ nào không thoải mái ư?”

“Thượng tướng quân khách khí rồi, bổn tướng chẳng qua là ngủ ít, hơi mệt chút mà thôi, không có gì đáng ngại.” Thân Vô Kỵ tươi cười với người này.

“Vị này chính là Mạc Thái tử ư? Không, là Mạc Tam vương gia?” Người nọ kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt trần của Mạc Nhiễm Thiên.

“Không sai, Tiểu Thiên, vị này là Thượng tướng quân Khương Chính!” Thân Vô Kỵ giới thiệu.

Mạc Nhiễm Thiên vốn đang cười, vừa nghe tên người này, gương mặt khẽ biến sắc, trong lòng lửa hận ngùn ngụt. Không sai, người này chính là đầu sỏ giết chết đại ca Mạc Kính của hắn.

“Được lắm, Tam vương gia càng tuấn mỹ hơn Tứ vương gia của Mạc quốc nhiều, ha ha.” Khương Chính thoải mái cười nói.

Mạc Nhiễm Thiên thầm tức giận, hỏi: “Thượng tướng quân, lúc Tiểu Thiên đến, ở trong quân doanh của Quách tướng quân gặp tứ đệ Khương Dịch. Sau đó hắn ta không may bị giết, Thượng tướng quân có biết không?”

Mạc Nhiễm Thiên vừa nói ra lời này, Khương Chính lập tức biến sắc mặt, hung ác nói: “Mạc Tam vương gia biết rõ còn cố hỏi sao?”

“Không dám, chẳng qua là thấy kì lạ là Thượng tướng quân còn cười được, khi tin đại ca của Tiểu Thiên chết truyền vào trong tai Tiểu Thiên, Tiểu Thiên gặp ác mộng một tháng liền.” Mạc Nhiễm Thiên đối địch rõ ràng với hắn.

“Ngươi, to gan! Chỉ là một cống phẩm, lại dám kiêu căng như thế!” Khương Chính giận dữ quát lớn.

“Hừ, đừng quên, hung thủ kia là Tiểu Thiên ta tìm giúp ngươi, không cám ơn Tiểu Thiên thì thôi, còn vô lễ như thế, Thân quốc không phải nước có lễ nghĩa à? Tiểu Thiên thấy còn kém xa Mạc quốc chúng ta.” Giờ Mạc Nhiễm Thiên cơ bản là không sợ, bởi vì có Thân Vô Kỵ ở bên cạnh, mà hiện giờ hắn ta là người của mình.

“Ngươi, ông giết mày!” Khương Chính lập tức vung tay đánh Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên núp sau lưng Thân Vô Kỵ, ấm ức nói: “Đại nhân, Thượng tướng quân bắt nạt Mạc phi của ngươi nha, thế này không phải là không nể mặt ngươi sao?” Mạc Nhiễm Thiên chính là muốn phá hoại quan hệ, càng loạn càng tốt.

“Ngươi mở mồm đã thích gây chuyện rồi, trở về phủ phải dạy bảo ngươi.” Thân Vô Kỵ giơ một bàn tay ra với Khương Chính, Khương Chính không thể không trở về.

“Gì vậy, Tiểu Thiên thật sự muốn xem mà.” Mạc Nhiễm Thiên chu mỏ nói, bộ dạng hờn dỗi khiến những triều thần khác đều sáng hai mắt lên.

“Thượng tướng quân, đừng tức giận, buổi tối tới quý phủ của bổn tướng cùng dùng bữa được không?” Thân Vô Kỵ muốn mời Khương Chính.

“Tạ ơn Thừa tướng đại nhân, mạt tướng nhất định đến tìm.” Khương Chính vui vẻ, nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang cười đến là đắc ý, Thân Vô Kỵ nhất định bảo mình đến xem hắn ta làm sao dạy bảo tiểu tử này.

Liêu Thanh Phong và Thân Liệt đứng một bên đều được chứng kiến cảnh này, Liêu Thanh Phong càng nhíu mày chặt hơn, thỉnh thoảng nhìn Dạ Tích Tuyết một cái, khiến Dạ Tích Tuyết cảm thấy rất lạ.

Lúc này, một tiếng “Vào triều” truyền ra, tất cả mọi người sửa sang lại triều phục vào triều, còn Liêu Thanh Phong vì không đủ tư cách nên đứng ở ngoài cửa, nháy mắt với Dạ Tích Tuyết, hai người lén rời đi.

Hướng Thiên Điện.

Mạc Nhiễm Thiên vô cùng buồn bực nhìn lão Thân Vương trên long ỷ. Lão ta xanh xao vàng vọt, mắt sưng vù, rõ ràng là bộ dạng túng dục quá độ, đôi mắt háo sắc sau khi nhìn thấy Mạc Nhiễm Thiên thì không dời đi.

“Phụ hoàng, nhi thần thích vị Mạc Tam vương gia này, xin phụ hoàng ban cho nhi thần.” Thân Liệt nói chuyện ngay thẳng.

“Hừ, hắn đã là người của bổn tướng, Thái tử điện hạ hà cớ gì muốn tranh đoạt cùng bổn tướng?” Thân Vô Kỵ rất căm tức.

“Hai vị đừng cãi nhau nữa, Mạc Tam vương gia danh bất hư truyền, ta cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy mỹ nam như vậy. Để hắn ở trong cung mấy ngày trước đi rồi sẽ quyết định sau.” Lão hoàng đế nổi sắc tâm, muốn để mình chơi trước mấy ngày.

Lời này vừa nói ra, Thân Liệt và Thân Vô Kỵ đều cứng người lại, hai người đầu tiên là kinh ngạc nhìn nhau, sau đó đều giận tái mặt.

“Hoàng thượng, Mạc Tam vương gia này đã là người của bổn tướng, vì sao hoàng thượng còn muốn chia cách hai ta?” Thân Vô Kỵ giận dữ chất vấn.

“Ha ha ha, Thừa tướng đại nhân nói gì vậy, chẳng qua là giữ hắn lại trò chuyện mà thôi, mấy ngày nữa trả hắn lại cho ngươi, sao hả?” Thân Vương rõ ràng là kiêng dè Thân Vô Kỵ.

“Phụ hoàng, sao có thể, cho dù lưu lại, thì sau đó cũng chỉ có thể quay về chỗ nhi thần.” Thân Liệt vội la lên.

“Hoàng thượng, vi thần còn có việc cùng thương lượng với Tam vương gia, nên cho phép vi thần mấy ngày nữa mới cho hắn vào cung nói chuyện phiếm với Hoàng thượng được không?” Mắt Thân Vô Kỵ nở nụ cười tối tăm nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên.

“Hoàng thượng, Tiểu Thiên chỉ là một cống phẩm, Tề vương đem Tiểu Thiên đưa tới chỉ là vì cứu dân chúng Tề quốc, xin hỏi Hoàng thượng đã lui quân chưa? Đây mới là điều hiện giờ Tiểu Thiên quan tâm, về những chuyện khác, Tiểu Thiên đã là tàn hoa bại liễu, các ngươi ai thích chỉ cần cầm đi là được.” Mạc Nhiễm Thiên buồn bã nói.

“À, chuyện này, ta đã thương thảo qua với Thừa tướng, nếu như Tề vương đã có thành ý như vậy, thì chúng ta cứ nắm tay giảng hòa Mạc Tam vương gia có thể yên tâm, về phần cái gì mà tàn hoa bại liễu? Mạc Tam vương gia khiêm nhường rồi, ở trong mắt ta ngươi tựa như tiên trên trời, a, ha ha ha.” Thân Vương quả thực chính là làm trò cười cho thiên hạ.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng, nghĩ bụng ngươi muốn thượng ta, ta còn ghét bỏ ngươi, NND, lão chỉ còn vài khúc xương già, còn muốn thượng ta, xuống mồ sớm chút đi.

“Phụ hoàng?” Thân Liệt hét to một tiếng, hiển nhiên cũng cảm thấy hết sức thất vọng với sự vô ý của cha mình.

“Liệt nhi, Thừa tướng, ta già rồi, sau này Thân quốc phải dựa vào các ngươi, nhưng có thể đáp ứng yêu cầu cuối cùng này của ta không?” lão Thân Vương lộ ra ánh mắt bi thảm, sau đó lại tiếp tục nhìn Mạc Nhiễm Thiên như nhìn tiên nhân, mắt chớp cũng không chớp một cái.

Thân Vô Kỵ một lần nữa cùng Thân Liệt nhìn nhau, cuối cùng Thân Vô Kỵ nói: “Đã như vậy, vi thần sẽ nhường cho hoàng thượng ba ngày được không?” Thân Vô Kỵ lộ ra nụ cười tà ác với Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sau đó lập tức trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ với Thân Vô Kỵ: “Ngươi dám! Đừng quên lưng của ngươi!” Mạc Nhiễm Thiên vừa nhớ lại vừa nghĩ cách. Bị lão hoàng đế này thượng còn không bằng cho Thân Vô Kỵ thượng, nhất định Thân Vô Kỵ cũng là cực phẩm mỹ nam.

“Ngươi!” Thân Vô Kỵ hiển nhiên không ngờ Mạc Nhiễm Thiên còn có thể trừng mắt uy hiếp hắn, lại không có biện pháp kiềm chế hắn.

“Ha ha ha, vậy thì cám ơn Thừa tướng, bãi triều đi.” Lão hoàng đế này không nói chuyện khác, chỉ muốn hiện giờ sẽ cùng Mạc Nhiễm Thiên làm một lần thật lớn.

“Hoàng thượng!” Mạc Nhiễm Thiên lập tức la.

“Hả? Tam vương gia có chuyện gì?” Thân Vương lại ngồi xuống.

“Không phải là Tiểu Thiên có việc, là Thừa tướng đại nhân vừa rồi đã nói nhầm đó.” Mạc Nhiễm Thiên trừng Thân Vô Kỵ một cái, ý là ngươi không đem ta trở về, giờ ta sẽ ở Hướng Thiên Điện nói trên lưng ngươi có một con rùa rất to, để cho người Thân quốc đều giễu cợt người.

“Thừa tướng còn có việc gì sao?” Thân Vương nhăn hàng lông mày xám trắng lại, nhìn Mạc Nhiễm Thiên rất bỉ ổi.

“Chuyện này, Hoàng thượng, vi thần đã nghĩ rồi, Tam vương gia vẫn phải trở về cùng vi thần.” Thân Vô Kỵ tự thấy mất mặt. Mặc dù giận đến hận không thể lột da Mạc Nhiễm Thiên, nhưng cứu được hắn trước rồi hẵng nói.

“Hả? Tại sao?” Thân Vương mất hứng, khuôn mặt già nua trầm xuống.

“Vi thần nhớ còn chút chuyện chưa bàn xong với Mạc Tam vương gia, chi bằng mấy ngày nữa cho tiến cung sau!” Thân Vô Kỵ nói xong câu đó liền đứng thẳng lưng, đôi mắt ưng sắc bén nhìn về phía Thân Vương.

“Hoàng thượng, Thừa tướng quả thật còn có việc cần trò chuyện với Tam vương gia, mạt tướng có thể làm chứng!” Thượng tướng quân Khương Chính bước ra khỏi hàng. Hắn vốn là do Thân Vô Kỵ cất nhắc, hơn nữa hắn còn chưa tính sổ với Mạc Nhiễm Thiên.

Ai cũng biết Khương Chính trên tay cầm trăm vạn binh lính, cộng thêm binh quyền của Quách tướng quân, Thân Vô Kỵ vốn có thể không kiêng dè gì. Hắn làm như vậy, đơn giản là cho Thân Vương mặt mũi.

Hướng Thiên Điện không có thanh âm, tất cả mọi người nhìn nét mặt già nua run run của Thân Vương, xem ra giận không nhẹ, nhưng đến cuồi cùng hắn bỗng nhiên cười xòa.

“Đã như vậy, thì ba ngày sau Thừa tướng nhất định phải đem hắn đưa vào cung, được chứ?”

“Đương nhiên rồi, đa tạ Hoàng thượng.” Thân Vô Kỵ khom người làm lễ, nhưng tất cả mọi người đều biết là trên danh nghĩa mà thôi.

“Hừ! Thừa tướng thật to gan nhỉ!” Thân Liệt ngứa mắt tức thì phản đối. Thế lực của Thân Liệt cũng không nhỏ, nhưng không sánh bằng Thân Vô Kỵ. Hiện tại chỉ còn chờ số đại thần trung lập trong triều, hi vọng đến lúc đó họ ủng hộ hắn, như vậy hắn mới có tư cách chống lại Thân Vô Kỵ. Thật ra hắn biết Thân Vô Kỵ từng âm thầm mấy lần phái người giết hắn, đều bị Liêu Thanh Phong đuổi về, hiện tại người này cũng không có động tĩnh gì nữa, chỉ sợ trong lòng lại đang tính toán chuyện gì.

“Thái tử điện hạ, Hoàng thượng cũng đã đồng ý rồi, chẳng lẽ ngươi còn có ý kiến?” Thân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

“Phụ hoàng! Nhi thần cũng thích Mạc Tam thái tử này, tại sao ngươi không ban hắn cho ta?” Thân Liệt quá thẳng thắn, thiếu tính căn cơ khiến Mạc Nhiễm Thiên nghe được thì mặt nhăn mày nhíu _ có phải vị thái tử này quá đơn thuần không.

“Liệt nhi, không được quấy rối, cứ quyết định như vậy đi, bãi triều, ngươi, trở về cùng ta!” Thân Vương thét ra lệnh hạ triều, để Thân Liệt đi cùng hắn. Xem ra Thân Vương mặc dù háo sắc, nhưng trong đầu còn lo lắng cho con trai hắn một chút.

“Đi thôi, sao thế? Hoàng thượng còn không nỡ đâu, bổn tướng không ngại ngươi hầu hạ hắn trước.” Thân Vô Kỵ lại dùng đôi mắt chứa ý cười nhìn Mạc Nhiễm Thiên nhăn mặt nhíu mày.

“Đi chết đi!” Mạc Nhiễm Thiên nhổ một miếng nước bọt vào hắn, rồi phất tay áo bỏ đi, khiến những triều thần khác thấy vậy lại thêm một lần sửng sốt. Thầm nghĩ không phải là Thân Vô Kỵ sủng ái hắn quá thì là hắn không muốn sống nữa. Phủ Thân Vô Kỵ dạy bảo nam thị thế nào, mọi người đều biết tiếng.

Thân Vô Kỵ mang gương mặt bình tĩnh đi ra theo, Mạc Nhiễm Thiên vừa ra khỏi cửa lại bắt đầu tìm Liêu Thanh Phong, sau đó thấy y gật đầu với mình, lòng mới an tâm chút ít, NND, giờ đã đến tình trạng không thể cứu vãn nổi rồi, đã biết lần này không chết cũng bị lột da, thật không chịu nổi mà, mình trêu phải cọp!

Mạc Nhiễm Thiên nhìn Dạ Tích Tuyết, thấy y lo lắng nhìn mình hắn liền cười với y. Hắn biết Liêu Thanh Phong đã bàn bạc kỹ với y, chỉ chờ lệnh của Tiểu Thiên, Mạc Nhiễm Thiên lên xe ngựa xa hoa của Thân Vô Kỵ, còn Liêu Thanh Phong nhanh chóng đi tìm Thân Liệt.

Trong xe ngựa, Thân Vô Kỵ lạnh lùng vô tình nhìn khuôn mặt buồn bực của Mạc Nhiễm Thiên, cười gằn một tiếng hỏi: “Làm sao? Hiện tại biết sợ rồi?”

“Có gì phải sợ, nhiều nhất là ngủ cùng con chó săn kia của ngươi, nhưng đừng trách Tiểu Thiên không nhắc ngươi trước, nếu ngươi thật sự ném ta vào đó, ta sẽ giết con chó kia!” Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói.

“Ha ha ha ha, chỉ bằng ngươi? Có thể giết được con chó săn đó, Tiểu Thiên, không phải bổn tướng xem thường ngươi, chẳng qua đây là chuyện đáng cười nhất bổn tướng từng được nghe. Ha ha ha.” Thân Vô Kỵ cười to khiến Cừu Phát bên ngoài và Dạ Tích Tuyết phía sau đều nghe được.

“Ta chẳng muốn nói cho ngươi, nếu ta thật giết được thì thế nào? Ngươi thả ta không?” Mạc Nhiễm Thiên khinh bỉ nói. Cái tên tiểu nhân lá mặt lá trái này.

Thân Vô Kỵ sửng sốt, sau đó bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Nếu ngươi thật sự giết được nó, bổn tướng sẽ tha cho ngươi được không, nhưng nếu không giết được, sau này ngươi phải ngoan ngoãn một chút hầu hạ bổn tướng, không thể hai lòng, sao hả?”

“Ta tin ngươi mới là lạ, nếu ta giết chó rồi ngươi không thừa nhận, không phải ta xui xẻo à. Ngươi là kẻ tiểu nhân, đừng có giả bộ.” Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ mình dại một lần, chẳng lẽ còn dại lần thứ hai?

“Ngươi, ngươi, được, dừng xe!” Thân Vô Kỵ bỗng nhiên bảo xe ngựa dừng lại.

“Đại nhân, chuyện gì vậy?” Giọng Cừu Phát.

“Đi vào triều mời năm đại thần trung lập đến quý phủ! Ngay!” Thân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

“Đúng rồi, tốt nhất là gọi cả Thái tử điện hạ tới.” Mạc Nhiễm Thiên lườm hắn một cái sau đó bồi thêm một câu.

“Không sai, như vậy ngươi có thể tin bổn tướng rồi, nhưng mà, thấy bộ dạng đó của ngươi bổn tướng sợ tất cả mọi người chịu không được. Song ngươi có thể yên tâm, bổn tướng cũng không nỡ để ngươi chết, chỉ sợ sau này ngươi điên thôi. Ha ha ha!” Thân Vô Kỵ cuồng vọng cười lớn.

“Được! Một lời đã định, ngươi chờ xem!” Mạc Nhiễm Thiên cũng thầm cười lạnh. Hắn tin tưởng mười phần, giết chó mà thôi, ngay cả Lang Vương mình cũng giết, còn giết không nổi một con chó ư. Hơn nữa trong hai năm qua thân thể không cao lớn thêm chút nào nhưng sức mạnh lại hơn nhiều, lần này chỉ e Thân Vô Kỵ phải lật thuyền trong mương rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.