Edit: Ha Phuong
Cổ họng của Phó Du Nhiên giống như bị thứ gì chặn lại, qua thật lâu mới miễn cưỡng tìm được giọng nói của mình: "Hoàng thái nữ?"
Mặc Yến Thần không thay đổi sắc mặt khẽ gật đầu, "Đây cũng là nguyên nhân ta không muốn nói rõ cho con biết, Diệc nhi thân là Thái tử Đại Tấn, không nên bị cuốn vào cuộc tranh đấu của Hoàng thất nước khác, huống chi chuyện này một khi bị phơi bày, Lệ Trạch biết được tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách đón con trở về, đến lúc đó con tới nước Sở kế vị, tương lai cùng Đại Tấn. . . . . . Khó tránh khỏi có va chạm với nhau."
Phó Du Nhiên nghe thấy mà xót xa trong lòng, biên giới ba nước Tấn -Sở -Ngụy tiếp giáp lẫn nhau, ngoài mặt đều là hoà hợp êm thấm, trong đó quan hệ giữa hai nước Tân-Ngụy tốt hơn một chút, còn có chính sách thông hôn với nhau, còn với nước Sở thì khác, ngươi không phải phạm ta...ta cũng mặc kệ ngươi.
"Đúng là khó lường." Phó Du Nhiên ngơ ngác ném ra một câu, nàng vẫn cho rằng Tề Diệc Bắc đã giúp nàng nghĩ ra một thân phận khó lường, không ngờ thân phận thật sự của nàng càng thêm dọa người, một lát sau tâm tình đã dần dần bình phục, Phó Du Nhiên cười nói;"Nghĩa phụ không nói, có lẽ còn một nguyên nhân khác."
Mặc Yến Thần cười cười, Phó Du Nhiên lại nói: "Để nước Sở loạn thêm mấy năm, Đại Tấn cũng không cần lúc nào cũng phải đề phòng người nước Sở tập kích quấy rối nữa."
Mặc Yến Thần ngửa mặt lên trời cười dài, "Nói ra thật xấu hổ, ta đã lui về ở ẩn nên sẽ không để ý chuyện triều chính, nhưng đã dụng binh bày mưu cả đời nên có một số việc lại giống như là thói quen."
Phó Du Nhiên lắc lắc đầu nói: "Hoàng đế Đại Tấn là bạn tri kỷ của người, người luôn vì ông ấy suy nghĩ cũng không phải là không đúng."
Mặc Yến Thần khẽ gật đầu, "Hôm nay ta không còn là người trong triều nên tất nhiên có thể nói là như vậy."
"Không ở trong triều?"
"Ở trên triều chỉ có quân thần."
Phó Du Nhiên cái hiểu cái không khẽ gật đầu, lo lắng nói: "Nói như thế, Hoài vương muốn khối tử tinh này là muốn. . . . . . Muốn hoàng vị của nước Sở?"
Mặc Yến Thần cong khóe miệng, đứng dậy bước thong thả đến phía trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng tiêu điều của mùa đông ngoài cửa sổ than nhẹ một tiếng: "Nếu như ta là mưu thần của hắn thì nhất định sẽ không khuyên hắn làm như vậy."
"Tại sao?"
"Hắn là người nước Tấn." Mặc Yến Thần quay người lại, trong mắt chớp động một thứ ánh sáng Phó Du Nhiên chưa từng thấy qua, "Người Tấn, vẫn nên ở tại nước Tấn sống mái một phen!"
Phó Du Nhiên giật mình, "Nếu như vậy thì Đại Tấn chẳng phải sẽ rơi vào kết cục như nước Sở à?"
"Cuộc chiến tranh giành quyền lực vốn chỉ nhìn kết quả, há có thể nhìn trước ngó sau."
Khẩu khí chắc chắn đó khiến Phó Du Nhiên nhất thời buồn bã.
Chiêu Thái đế kế vị từ lúc thiếu niên, lúc đó trong triều nhiều người bằng mặt không bằng lòng, nhưng mưu sĩ MặcYến Thần tỉnh táo cơ trí đã giúp Đế vương sát phạt quyết đoán, từ đó danh chấn thiên hạ.
Ánh sáng nghiêm trọng trong mắt Mặc Yến Thần biến mất, ông cười cười lắc lắc đầu, "Đến ta đây đã ở tuổi này rồi mà lòng háo thắng vẫn không hề giảm, cũng không phải là chuyện tốt."
Phó Du Nhiên thở ra một hơi nói: "Nói tóm lại, nếu như Hoài vương lấy được tử tinh sẽ phải liên tục chiến đấu ở các chiến trường của nước Sở, hẳn sẽ không gây khó dễ cho lão Tề nữa chứ?"
"Con vẫn kiên trì quyết định của mình sao?"
Phó Du Nhiên gật đầu, khẩn trương nói: "Mong rằng nghĩa phụ không phản đối."
Mặc Yến Thần nói: "Ta không có lập trường phản đối quyết định của con, chỉ là. . . . . . Con có từng nghĩ tới, vì sao Hoài vương không trực tiếp gặp con đòi Tử tinh mà ngược lại để con giao cho Hi Nguyệt hay không, mục đích là gì?"
Trên mặt Phó Du Nhiên thoáng qua một tia ngạc nhiên, "Hắn. . . . . . Chẳng lẽ là hắn muốn Hi Nguyệt. . . . . ."
Mặc Yến Thần không nói tiếng nào chỉ khẽ gật đầu, Phó Du Nhiên chau mày nói: "Hắn đã lấy được Tử tinh thì đương nhiên có thể tùy tiện tìm một người mạo danh, vì sao cố tình muốn Hi Nguyệt giả trang thành con gái của Thành vương? Một khi Hi Nguyệt hiểu rõ mọi chuyện chắc chắn sẽ không chịu làm như vậy."
Mặc Yến Thần hơi trầm ngâm rồi lắc đầu nói: "Ta cũng nghĩ mãi không ra, theo đạo lý thì hắn phải tìm một người tâm phúc để làm mới đúng, Hi Nguyệt. . . . . ." Ông suy nghĩ hồi lâu cuỗi cùng vẫn lắc đầu.
Ngay cả Mặc Yến Thần cũng suy nghĩ không ra thì Phó Du Nhiên càng không thể suy đoán được, lại qua một lúc, bên trong viện truyền đến tiếng cười đùa của Tề Diệc Bắc và Mặc Vĩ Thiên, Phó Du Nhiên vội nói: "Nghĩa phụ, chuyện này. . . . . ."
Mặc Yến Thần khoát tay chặn lại, "Yên tâm đi, ta đã đồng ý với con thì chắc chắn sẽ làm được."
Lúc này Phó Du Nhiên mới khẽ yên lòng, nhưng trên mặt luôn phủ thêm một tầng lo lắng như có như không.
Sau khi ăn nghỉ cơm trưa xong, lúc ra khỏi Mặc phủ Tề Diệc Bắc hơi bận tâm sờ sờ cái trán Phó Du Nhiên, "Thế nào? Không thoải mái sao?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở trước cửa xe ngựa rồi xoay người nói: "Chúng ta đi dạo một chút đi nhé?"
"Ừm." Tề Diệc Bắc đáp một tiếng, phân phó với Vinh Thăng: "Ở lại đây chờ chúng ta trở lại."
Vinh Thăng vừa định nói hắn cũng đi theo, lại bị Tề Diệc Bắc trừng trở lại, Vinh Thăng vội rụt cổ gật đầu đáp ứng.
Hôm giờ trời đã vào đông, tuy thời tiết rất lạnh nhưng cũng may là bầu trời cũng quang đãng, sau giữa trưa ánh mặt trời ló dạng ấm áp chiếu lên người, Tề Diệc Bắc nắm tay Phó Du Nhiên đi chầm chậm trên đường, tuy vừa qua khỏi buổi trưa nhưng người ra ngoài loanh quanh tản bộ cũng không ít, Phó Du Nhiên lo lắng bước đi, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
Cách một con đường cái rộng rãi, nàng trông thấy Lâm Hi Nguyệt và Tề Thụy Nam đang từ trong một cái quán đi ra ngoài, Lâm Hi Nguyệt cười cong cong đôi mắt, huơ tay múa chân không biết đang nói gì, cả người toát lên vẻ phấn khởi, Tề Thụy Nam dường như đang lắng nghe, ánh mắt lại vững vàng khóa chặt khuôn mặt Lâm Hi Nguyệt, khóe môi giương nhẹ, nhìn dáng vẻ này dường như mang theo hai phần cưng chiều.
Phó Du Nhiên chần chừ không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không, Tề Diệc Bắc cũng nhìn thấy bọn họ liền khẽ đụng vào Phó Du Nhiên, nhẹ giọng cười nói: "Nhìn dáng vẻ này của hắn hình như cũng có tình ý với Lâm Hi Nguyệt."
Trong lòng Phó Du Nhiên vẫn còn đang phỏng đoán mục đích của Tề Thụy Nam, vừa nghe Tề Diệc Bắc nói như thế, ánh mắt không khỏi rơi vào trên người Lâm Hi Nguyệt, tự tin lanh lẹ, đây mới chính là Lâm Hi Nguyệt, nhớ tới hôm qua lúc nàng ấy vào cung trong lúc lơ đãng toát ra vẻ mặt buồn bã, lòng Phó Du Nhiên khẽ siết lại.
Lúc này Lâm Hi Nguyệt cũng phát hiện hai người Phó Du Nhiên, tay giơ lên lớn tiếng chào rồi muốn xông lại, đang lúc ấy thì đầu phố chợt có một chiếc xe ngựa chạy đến, người trên xe hình như đang có việc gì rất gấp nên ra sức quất roi vào người con ngựa, con ngựa bị đau bốn vó tung bay làm bụi đất tung bay đầy trời.
Phó Du Nhiên hét lên muốn bảo Lâm Hi Nguyệt tránh né nhưng cả người lại bị Tề Diệc Bắc kéo ra sau lưng, bàn tay che trên mũi miệng của nàng phòng ngừa nàng hút phải quá nhiều bụi bặm.
Trong lòng Phó Du Nhiên ấm áp từng hồi, ánh mắt lại tìm kiếm Lâm Hi Nguyệt, đợi bụi đất hơi tán nàng nhìn qua phía đối diện liền không khỏi thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lâm Hi Nguyệt cũng đang trong tư thế giống như mình được Tề Thụy Nam bảo hộ ở sau lưng, trên mặt của nàng ấy cũng có một bàn tay đang che chở. Nhìn Hoài vương điện hạ từ trước đến giờ luôn gọn gàng sạch sẽ giờ đầu đầy bụi đất đứng ở đó, lông mày hơi nhíu lại nhìn xuống Lâm Hi Nguyệt, đáy lòng Phó Du Nhiên lập tức nhẹ nhõm rất nhiều.
Lâm Hi Nguyệt làm bộ đáng thương nhìn Tề Thụy Nam, lại chỉ chỉ về phía Phó Du Nhiên đang đứng, Tề Thụy Nam nghiêng đầu nhìn qua liền mất tự nhiên buông tay ra, đi theo Lâm Hi Nguyệt đến trước mặt Du Nhiên.
Hai bên chắp tay coi như là làm lễ chào hỏi, Tề Diệc Bắc cười nói: "Nhị ca cũng thật thanh nhàn, không làm mấy việc phụ hoàng phái làm, thì ra là có mỹ nữ làm bạn."
Tề Thụy Nam cười cười, không nói gì nhưng ánh mắt lại giống như vô ý nhìn lướt qua Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên kéo Lâm Hi Nguyệt qua, đầy ẩn ý nói: "Đồ cười của mi ta đã chuẩn bị xong, nhưng lúc này không mang theo trên người, ngày mai sẽ mang ra cho mi."
Đáy mắt Lâm Hi Nguyệt vụt qua một tia ảm đạm, cũng không nhìn Tề Thụy Nam, chỉ giấu đi vẻ buồn trong mắt rồi cười mắng: "Không mang theo trên người? Làm hảo tỷ muội lâu như vậy mà chỉ chuẩn bị cho ta ít thế thôi á, đúng là không có nghĩa khí."
Tề Thụy Nam nghe được ý tại ngôn ngoại của Phó Du Nhiên nhưng cũng không giống như vui mừng lắm, vẻ mặt thản nhiên giống như đang phân tâm.
". . . . . . Ta chỉ hi vọng phu quân tương lai của mi thật lòng đối xử tốt với mi, làm cho mi hạnh phúc cả đời."
Nghe Phó Du Nhiên một câu nói hai nghĩa, Tề Thụy Nam thản nhiên liếc nàng một cái rồi quay đầu nhìn Lâm hi Nguyệt khẽ cười nói: "Nhìn gương mặt Hi Nguyệt phúc tướng, phu quân của nàng tất nhiên sẽ xem nàng như châu như bảo."
Lâm Hi Nguyệt rũ mi mắt, làm như không thể tiếp nhận lời nói đương nhiên từ miệng Tề Thụy Nam, nhìn bộ dáng này của Hi Nguyệt, tâm ý của Phó Du Nhiên càng thêm kiên định, nhìn Tề Thụy Nam nói: "Mấy ngày nay Hoài vương điện hạ cũng không cần vào cung đâu, nên ở bên cạnh Hi Nguyệt nhiều một chút."
Tử tinh gì, mục đích gì, Phó Du Nhiên không quan tâm nữa, nàng chỉ hy vọng Lâm Hi Nguyệt có thể luôn được vui vẻ, có Tề Thụy Nam nàng ấy sẽ vui vẻ.
Tề Diệc Bắc hiếu kỳ liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên cười tủm tỉm với hắn, rồi nói với Hi Nguyệt: "Không quấy rầy hai người nữa, chúng ta về thôi."
Sau khi từ biệt hai người họ, Phó Du Nhiên đi rất vội.
Thấy vừa rồi nàng tâm sự nặng nề, Tề Diệc Bắc ngạc nhiên nói:"Rốt cuộc nàng làm sao vậy?"
Phó Du Nhiên không nói gì, cho đến ngồi lên xe quay về cung rồi nàng mới nói: "Tuy ta và Hi Nguyệt không phải là ruột thịt nhưng còn thân hơn cả tỷ muội ruột thịt."
Tề Diệc Bắc gật đầu nói: "Ta nhìn ra được, vừa rồi nàng không vui là bởi vì chuyện nàng ấy phải đi sao?"
Phó Du Nhiên lắc đầu: "Chuyện này qua một thời gian nữa chàng sẽ biết rõ, ta chỉ muốn nói, vì nàng ấy, cái gì ta cũng có thể từ bỏ."
Tề Diệc Bắc khẽ nhíu mày, Phó Du Nhiên lại nói: "Hi vọng chàng có thể ủng hộ ta."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Tề Diệc Bắc suy nghĩ một lúc liền biến sắc nói: "Nàng ấy không phải đã để ý ta rồi chứ?"
Còn chưa dứt lời đã bị Phó Du Nhiên một quyền đánh ngã, Phó Du Nhiên đen mặt lại nói: "Nghĩ hay nhỉ!"
Tề Diệc Bắc xoa xoa quai hàm cười gượng nói: "Vậy thì tốt, ta còn tưởng rằng nàng muốn bỏ ta."
"Ta làm sao mà bỏ được chàng." Phó Du Nhiên đỏ mặt lầm bầm một câu, rồi sau đó lại nghiêm túc suy nghĩ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ khổ não, "Nếu như nàng ấy thật sự coi trọng chàng, ta nghĩ ta cũng sẽ thành toàn cho các người thôi."
Tề Diệc Bắc nghe vậy liền mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra của Phó Du Nhiên, gần như là thô lỗ mút vào gặm cắn, cho tới khi đôi môi của Phó Du Nhiên bị chà đạp sưng đỏ lên mới buông tha nàng rồi trầm giọng nói: "Về sau đừng có nói mấy lời không đâu như vậy nữa, cũng bớt làm mấy cái quyết định vớ vẩn đi."
Phó Du Nhiên đỏ mặt rúc vào trong lòng Tề Diệc Bắc, ấp úng nói: "Nhưng sự thật là. . . . . . Ta đã làm ra một quyết định."
Tề Diệc Bắc hơi cúi đầu, đôi mắt khẽ nheo lại, trong mắt là ý chất vấn chớp động nguy hiểm, "Quyết định gì?"
Phó Du Nhiên nuốt nuốt nước miếng, vẫn là quyết định lựa chọn nói cho hắn biết, tất nhiên hắn không phải lão Mặc, nếu như hắn phản đối thì nàng sẽ rơi vào tình thế khó xử rồi.
"Ta muốn dùng khối Tử tinh cha để lại tặng cho Hi Nguyệt làm đồ cưới."
Tề Diệc Bắc trừng mắt nhìn, lại gãi gãi đầu, "Chính là quyết định này sao?"
"Chứ không thì là gì?"
Tề Diệc Bắc nghi ngờ cười nói: "Ta còn tưởng rằng nàng lại muốn tặng ta cho người khác, muốn ‘thành toàn’ cho chúng ta."
Nàng nhớ tới việc mình đã từng muốn "Thành toàn" cho Tề Diệc Bắc và Yến Bội Nhược, lúc đó Tề Diệc Bắc nghĩ đến cái chiêu "Bất lực" để lừa nàng, Phó Du Nhiên đỏ mặt bĩu môi, vui vẻ nói: "Chàng không phản đối sao?"
"Tại sao phải phản đối?" Tề Diệc Bắc không hiểu được nói: "Nếu như vật kia không phải là của cha nàng để lại thì ta đã sớm ném nó rồi, ai biết nó sẽ không gây ra chuyện rắc rối gì biến ta thành một nữ nhân lần nữa."
Phó Du Nhiên cười cong ánh mắt, Tề Diệc Bắc nắm tay nàng thật chặt, "Giờ nghĩ lại mới thấy đây có lẽ là cha nàng đang chọn con rể, thấy có một công tử văn nhã ngọc thụ lâm phong như ta thì sợ nàng bỏ qua, người liền hiển linh, đem chúng ta trói lại cùng nhau, ai!" Hắn khoa trương than vãn một tiếng, "Hiện tại ta muốn chạy cũng chạy không thoát."