Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 112: Chương 112: Bí mật Tử tinh ( một )




Buổi tối hôm đó, sau khi Tề Diệc Bắc trở lại, mấy lần Phó Du Nhiên muốn nói chuyện này với hắn nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, mà hình như Tề Diệc Bắc cũng không hiểu rõ về khối Tử tinh lắm, ngược lại Mặc Yến Thần hiểu rõ hơn, chuyện này nàng đã có quyết định, nhưng trước đó ít nhất nàng phải tìm hiểu lý do vì sao Tề Thụy Nam lại muốn có được khối tử tinh này đến thế.

Phó Du Nhiên lật người dựa sát vào lòng Tề Diệc Bắc, hành trình ngày hôm nay có lẽ khiến hắn hơi mệt mỏi, nửa ngủ nửa tỉnh ôm chặt Phó Du Nhiên rồi đặt một cái hôn nhẹ lên trán nàng, khóe môi khẽ nâng lên có vẻ tâm tình không tệ.

Phó Du Nhiên buồn cười nhìn hắn, bộ dáng này của hắn giống hệt một đứa bé, hai hàng lông mày đen nhánh như mực phác họa thành một hình dáng hoàn mỹ trên đôi mắt. Hàng lông mi thật dài nương theo đôi mắt đẹp khiến Phó Du Nhiên phải ghen tị, lại nhìn đến chiếc mũi, không hết sức cao thẳng nhưng lại tuấn tú hoàn mỹ giống như được đắp nặn, đôi môi đầy đặn cân đối giống như âm thầm mời gọi Phó Du Nhiên.

Nàng nhẹ nhàng dán lên môi của hắn, lồng ngực Tề Diệc Bắc khẽ run lên, hắn cười hé mở đôi mắt, đổi khách làm chủ tỉ mỉ thưởng thức sự ngọt mềm đưa tới cửa. . . . . . Rồi chợt nghiêng người, áp Phó Du Nhiên dưới thân nỉ non nói: "Có muốn hay không. . . . . ."

Phó Du Nhiên lần nữa dâng lên đôi môi của mình nhưng lại ngăn trở động tác tiếp theo của Tề Diệc Bắc, cả người rúc vào Die nd da nl e q uu ydo n sau trong lòng hắn, ôm chặt hắn nói: "Ta thật sự rất hạnh phúc."

Bàn tay Tề Diệc Bắc khẽ vuốt ve bên eo Phó Du Nhiên, cảm thụ sự ấm áp cách một lớp quần áo, cuối cùng không nhịn được đưa tay thăm dò vào trong váy áo, trực tiếp chạm lên da thịt trơn bóng nhẵn mịn, nụ hôn khẽ không ngừng rơi hai bên má và tai của nữ tử trong lòng, "Bây giờ vẫn chưa coi là hạnh phúc nhất đâu, chờ qua năm ta sẽ cho nàng một sự ngạc nhiên, khi đó nàng sẽ biết thế nào là hạnh phúc nhất."

Phó Du Nhiên tò mò hỏi: "Ngạc nhiên gì thế?"

Tề Diệc Bắc cười nhẹ, "Đã nói là sự ngạc nhiên thì sao có thể nói cho nàng biết trước được."

"Nói cho ta biết đi, ta bảo đảm giữ bí mật mà."

Tề Diệc Bắc bật cười thành tiếng, bàn tay dần dần dời lên bên trên che phủ tại nơi mềm mại của nàng, Phó Du Nhiên muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước, khi đầu ngón tay hắn quét qua đỉnh đồi thì Phó Du Nhiên không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, hô hấp của Tề Diệc Bắc cũng dần dần nặng nề, bàn tay nhanh chóng kéo vạt áo của nàng ra, "Ta cũng sẽ giữ bí mật."

Phó Du Nhiên không có cơ hội kháng nghị, nàng phải chuẩn bị ứng chiến, một cuộc chiến dung hợp giữa ngọt ngào và mồ hôi giống như chiến đầu thế nào cũng không biết chán.

"Diệc Bắc?" Sau khi kết thúc chiến sự Phó Du Nhiên vùi ở trong lòng Tề Diệc Bắc, kêu thử tên hắn nhưng lại không nhịn được bật cười nói: "Thật không được tự nhiên."

Tề Diệc Bắc cười tủm tỉm, "Vẫn là kêu lão Tề nghe lọt tai hơn."

Phân phó Vinh Thăng đi lấy Die nd da nl e q uu ydo n một cái khăn lụa thấm nước ấm, Tề Diệc Bắc tỉ mỉ lau sạch sẽ cả người Phó Du Nhiên rồi kéo chăn đắp kín người nàng, lúc này mới nhấc mành trướng lên bước xuống giường tự động dọn dẹp, Phó Du Nhiên ở bên trong trướng nhìn thấy hết, trong lòng ngọt ngào như mật.

"Ngày mai ta muốn xuất cung."

"Được." Giọng nói của Tề Diệc Bắc từ bên ngoài trướng truyền đến, "Chờ ta hạ triều về đi cùng nàng."

"Ừm." Phó Du Nhiên khẽ đáp một tiếng rồi nhắm mắt lại, "Ta muốn đến gặp nghĩa phụ."

Màn bị vén lên, Tề Diệc Bắc lần nữa thản nhiên nằm xuống bên cạnh nàng, khẽ hôn lên tóc nàng rồi nói, "Ngủ đi."

Lại qua một hồi, Phó Du Nhiên lại nói: "Ta không muốn Hi Nguyệt rời đi."

Tề Diệc Bắc vòng tay ôm nàng, "Đừng suy nghĩ nhiều quá."

Phó Du Nhiên không trả lời, rốt cuộc cũng ngủ thật say, Tề Diệc Bắc khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, cười cười, "Gặp gỡ và chia lìa là điều không thể tránh khỏi, hi vọng quà tặng của ta. . . . . . Nàng sẽ thích."

Ngày hôm sau Phó Du Nhiên và Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng ra khỏi Hoàng cung, chạy thẳng tới Mặc phủ, Mặc Vĩ Thiên không có ở trong phủ, Lâm Hi Nguyệt cũng ra ngoài từ sáng sớm, chỉ còn lại Mặc Yến Thần đang ở trong thư phòng, thấy hai người tiến đến thì rất vui mừng, lôi kéo bọn họ nhìn trái Die nd da nl e q uu ydo n nhìn phải, nhưng Phó Du Nhiên lại không yên lòng lắm nên vội tìm một cơ hội nháy mắt với Mặc Yến Thần, lại liếc mắt qua Tề Diệc Bắc, Mặc Yến Thần hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhìn qua Tề Diệc Bắc nói: "Diệc nhi, con mau đi tìm Thiên nhi trở về hộ ta, trưa này cũng đừng về cung vội, ở lại đây cùng dùng bữa trưa luôn nhé."

Tề Diệc Bắc sững sờ, Mặc Yến Thần cười tủm tỉm nói: "Chắc con biết nó ở đâu chứ? Đi đi."

Giờ này thì tám phần là Mặc Vĩ Thiên đã đến Yến Phiên Tiêm thị sát rồi, Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, Mặc Yến Thần lại nói: "Du Nhiên ở lại trò chuyện cùng ta."

Mặc dù hoài nghi lão sư có mục đích gì đó nhưng Tề Diệc Bắc vẫn gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Phó Du Nhiên hơi ngạc nhiên nhìn Mặc Yến Thần ở trước mặt, "Nghĩa phụ biết Mặc tiểu tử ở đâu sao?"

Mặc Yến Thần bật cười nói: "Nó tự cho là mình thông minh có thể giấu được ta, nhưng cũng may ta còn chưa biến thành một ông lão hồ đồ."

Phó Du Nhiên cười nói: "Hắn chỉ sợ người trách phạt hắn."

"Nó không muốn làm quan thì phải có chuyện gì để nó làm chứ, "Mặc Yến Thần cuộn lại bức tranh chữ trong tay, "Hành nghề không phân biệt địa vị cao thấp, chỉ cần nó không cần lầm đường lỡ bước thì ta cũng tùy nó muốn làm gì thì làm."

"Tiểu tử kia thật là hạnh phúc vì có được một người cha như người."

Phó Du Nhiên cảm thán liên tục, Mặc Yến Thần chỉ cười nói: "Nói đi, tìm cách để Diệc nhi rời đi không phải chỉ để cảm thán mấy điều này chứ?"

Phó Du Nhiên suy nghĩ một lúc nhưng lại không biết làm như thế nào để mở miệng nên đành nói thẳng: "Con muốn biết khối Tử tinh của con rốt cuộc có lai lịch như thế nào."

Mực Yến Thần khẽ trầm ngâm rồi nâng mắt nói: "Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"

Phó Du Nhiên chần chừ hồi lâu cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Mặc Yến Thần, "Có một việc, nghĩa phụ nghe xong phải đồng ý giữ bí mật giúp con, hơn nữa phải tôn trọng quyết định của con."

Mặc Yến Thần nghi ngờ gật đầu đông ý, lúc này Phó Du Nhiên mới thuật lại lời nói của Tề Thụy Nam, rồi sau đó lại dặn dò: "Chuyện này, trước mắt không nên nói với Tề Diệc Bắc."

Mặc Yến Thần hơi híp mắt lại qua thật lâu cũng không nói gì, lúc sau phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Con đã có quyết định rồi?"

Phó Du Nhiên gật đầu, "Nhưng con muốn biết lai lịch của nó, chỉ là tò mò thôi."

Mặc Yến Thần chậm rãi mở miệng, "Phụ thân của con không nói lai lịch của khối Tử tinh cho con biết tất nhiên là vì ông ấy hi vọng cuộc sống sau này của con được tự do, không phải chịu bất kỳ trói buộc nào, nay con đã muốn biết vậy ta sẽ nói lại chuyện xưa cho con nghe, lúc đó con muốn ra quyết định cũng không muộn."

Không biết vì sao mà trong lòng Phó Du Nhiên hơi khẩn trương, nàng rót cho Mặc Yến Thần một ly trà rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, bày tỏ chuẩn bị sẵn sàng để nghe câu chuyện xưa.

"Cái này phải nói đến chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm." Giọng nói của Mặc Yến Thần thật thấp khiến người ta rất hứng thú nhập tâm vào câu chuyện: "Hoàng thất nước Sở xưa nay con cháu đơn bạc, vì vậy mới có lập tiền lệ Hoàng thái nữ, chỉ là vào hai mươi năm trước lúc Sở Cảnh đế còn tại vị đã có hai người con trai là Thái tử Phó Minh và Thành vương Phó Huyên, hai người này huynh trưởng thì khiêm tốn còn đệ đệ thì cung kính, lại rất có tài cán, tương lai Thái tử kế vị, Thành vương phụ chính, tất nhiên có thể làm cho nước Sở phát triển không ngừng, Con dân nước Sở cũng đối đặt kỳ vọng rất cao vào hai vị này, nhưng cũng trong năm đó, hai người lại vì một nữ tử mà bất hoà, cuối cùng rơi vào kết cục là Thành vương bỏ trốn."

Phó Du Nhiên không hiểu vì sao Mặc Yến Thần lại bắt đầu câu chuyện từ nước Sở, nhưng cũng ngạc nhiên nói: "Nữ tử kia chắc là đẹp như thiên tiên phải không?"

Mặc Yến Thần gật đầu, "Khi đó ta đang đi du lịch ở nước Sở, cũng từng được gặp mặt một lần, quả nhiên là tướng mạo đẹp như tiên. . . . . ." Nói đến đây, dường như Mặc Yến Thần đột nhiên nhớ ra điều gì chân mày bất giác cau lại rồi từ từ giãn ra, âm điệu vẫn như cũ vững vàng nói: "Nói đến chuyện khi đó thì mấy ngày đêm cũng nói không xong, cho nên ta sẽ nói tóm tắt thôi."

Phó Du Nhiên khẽ gật đầu, Mặc Yến Thần nói tiếp: "Nàng kia vốn là người được chọn trở thành Thái tử phi nhưng lại cùng Thành vương tự định chung thân cả đời, Thái tử và Thành vương vì nữ tử này mà không ai nhường ai, rốt cuộc trở thành thế như nước với lửa, lúc đó Cảnh đế liền hạ thánh chỉ cho Thái tử cùng nàng kia thành hôn, Thành vương không thể nào chịu đựng được chuyện này liền bỏ lại vương vị, mang theo nàng kia ngày đêm chạy ra khỏi Kinh thành, tử đó về sau ẩn cư biệt tích."

Nghe thế trong lòng Phó Du Nhiên mơ hồ có một ý niệm, nhưng lại không dám khẳng định, "Hai người họ người có tình sẽ thành thân thuộc, nếu so sánh thì vương vị có là cái gì, nhưng nghĩa phụ còn chưa nói việc này và Tử tinh có liên quan gì?"

Mặc Yến Thần than một tiếng, "Thái tử Phó Minh và Thành vương Phó Huyên chỉ sinh sách nhau hai canh giờ, Cảnh đế có thể nói là song hỉ lâm môn, rất vui mừng bèn tìm đến một nghệ nhân khéo léo trong dân gian để chế thành hai tín vật, trên đó được khắc lên biểu tượng của nước Sở là ‘Sở Từ’ và ‘Sở Phong’, cái Thái tử Phó Minh đeo là ‘Sở Từ ’, mà cái còn lại mà Thành vương Phó Huyên đeo là. . . . . ."

"Sở. . . . . . Phong?" Phó Du Nhiên ngẩn ngơ thật lâu rồi hơi kích động nói: "Thành vương Phó Huyên chính là cha của con sao?"

Mặc Yến Thần không nói gì, tim Phó Du Nhiên càng đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên nghĩ đến bức thư pháp trong thư phòng ở Thần Phong trại, có một phần đề chữ ghi là "Nhật Tuyên", nhật tuyên, không phải là "Huyên" sao? Vậy. . . . . . Phó Nhị Thủy?

"Nữ tử kia tên gọi là gì?"

"Nàng ta tên. . . . . . Hoàng Phủ Băng."

Phó Du Nhiên đột nhiên cảm thấy chua xót, tất nhiên là không hề sai sót gì rồi, Nhật Tuyên, Nhị Thủy, bọn họ tách tên của đối phương rồi thêm vào mấy từ trên đầu, còn có câu thơ hướng tới điền viên trong bức tranh kia, chứng minh ban đầu tuy bọn họ bỏ qua vinh hoa phú quý, nhưng không hề xa rời nhau, hai tâm hồn cùng nhau gắn bó.

Hoàng Phủ Băng, nhiều năm như vậy rốt cuộc nàng cũng biết được tên mẹ đẻ của mình.

Nhìn dáng vẻ Phó Du Nhiên vừa khóc vừa cười, đáy mắt Mặc Yến Thần phủ lên một tầng buồn rầu, nhưng mà ông che giấu rất tốt, Phó Du Nhiên lại khôi phục sự bình tĩnh, nghi ngờ nói: "Nếu đây là một vật đại biểu cho thân phận, vì sao Hoài vương lại muốn có nó đến vậy?"

Mặc Yến Thần nói: "Đây cũng là do ta không sớm giải thích rõ nguyên nhân với con, chuyện Tử tinh là chuyện trong Hoàng thất nên người chứng kiến không nhiều lắm, Tề Thụy Nam này. . . . . . Không biết là từ chỗ nào đã biết được lại lịch của nó, cho nên mới nói với con mấy lời đó."

Phó Du Nhiên vẫn không nghĩ ra được điều gì, Mặc Yến Thần lại nói: "Sau khi Thành vương bỏ trốn hai năm thì Sở Cảnh đế qua đời, Thái tử Phó Minh lên kế vị lấy hiệu là Huệ Đế, có điều Hoàng đế lên ngôi đã mười tám năm, hậu cung sung vào vô số mỹ nhân nhưng lại chỉ được một Trưởng công chúa, lúc Huệ Đế bệnh nặng thì Trưởng công chúa cũng bất hạnh nhiễm bệnh hiểm nghèo đi trước một bước, Huệ đế chịu đả kích to lớn này nên càng bệnh không gượng dậy nổi, đầu năm nay cũng qua đời rồi."

Phó Du Nhiên trợn tròn mắt, đáy lòng dâng lên một ý nghĩ vô cùng đáng sợ, Mặc Yến Thần vẫn tiếp tục nói: "Hôm nay nước Sở như rắn mất đầu, đế vị không có ai ngồi, trong triều chia làm hai phe, một phe nhất quyết ủng hộ phò mã của Trưởng công chúa, tuyên bố lúc còn trên đời Trưởng công chúa đã từng nhận nuôi một đứa con, hôm nay long mạch đã đứt, ngai vàng đương nhiên phải do nghĩa tử của Trưởng công chúa kế vị, mà phe còn lại do Tể Tướng nước Sở là Lệ Trạch đứng đầu, theo bọn họ nói thì huyết mạch Hoàng thất vẫn còn đó, tuy Thành vương Phó Huyên đã qua đời nhưng người còn có một người con gái lưu lạc ở nhân gian, họ một mực muốn tìm lại nữ tử đó, lập làm. . . . . . Hoàng thái nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.