Hả? Lời này làm
Phó Du Nhiên càng thấy hồ đồ, chẳng lẽ trên mặt người kia còn còn viết
bốn chữ lớn "Ta là gian phu" hay sao? Nếu không thì sao liếc mắt một cái liền nhận ra?
Sau khi từ chỗ Phỉ Nhi đi ra ngoài, Phó Du Nhiên
quay đầu lại xem xét tiểu viện đổ nát, trầm ngâm một hồi rồi mới nghiêng đầu rời đi.
Hiện tại cung Trường Tín chỉ còn lại nàng và Tề Diệc Bắc nên coi như là thanh tịnh, quân đoàn tiểu thiếp đều đã bị diệt,
cũng coi như biến tướng hoàn thành mục đích thanh lý môn hộ của nàng
rồi.
Mang theo Tiểu An Tử đi dạo một vòng quanh Vân Lang các,
không biết có phải là ảo giác hay không mà nàng thấy ai cũng có vẻ khả
nghi, nhưng loanh quanh hơn nửa ngày cũng vẫn không tìm được cái tên
"Gian phu" vừa liếc mắt là có thể nhận ra kia.
Hay là nói cho
Hoàng hậu biết? Thôi vẫn nên đợi xem đã, chờ Tề Diệc Bắc trở lại, Phó Du Nhiên liền chống cằm kể lại câu chuyện hôm nay như đang kẻ chuyện cổ
tích, Tề Diệc Bắc nghe xong liền im lặng một lúc lâu.
Không sai, hắn biết nữ nhân trong hậu cung đều không phải là người đơn giản, thế nhưng như vậy cũng quá bất hợp lý đi?
"Thật sự có gian phu?" Tề Diệc Bắc không dám tin hỏi lại.
Đây thật là. . . . . . Bà nó chứ!
Nghĩ đến hắn đường đường là Thái tử, muốn diện mạo có diện mạo, muốn vóc
người có vóc người, học thức uyên bác, nhân phẩm không kém, thế mà bị
tiểu thiếp thấp kém tìm đến một gã gian phu vẽ con rùa lên mặt hắn (Bị
cắm sừng, ý chỉ người có vợ ngoại tình)?
Thấy dáng vẻ Tề Diệc Bắc giận đến mức muốn phun lửa, Phó Du Nhiên điều chỉnh tư thế thoải mái,
lại dùng mũi chân đá đá hắn, cười nói: "Như thế nào, chỉ là lau bàn thôi mà hả? Cho chút cảm tưởng đi?"
"Lau cái gì?"
Phó Du Nhiên cười hì hì phiên dịch, "Mất thể diện."
Tề Diệc Bắc ngồi ở đó, khủy tay tì lên trên mép bàn hờn dỗi quay đầu đi,
một lát sau vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, Phó Du Nhiên xoay xoay ly trà
trong tay, giương mắt nói: "Nhục nhã sao? Có muốn đi bắt kẻ thông dâm
không?"
Tề Diệc Bắc nhìn chằm chằm Phó Du Nhiên hồi lâu, lửa giận cũng vơi bớt không ít, lại ngồi xuống, "Chỉ cần nàng ta không quy kết
đứa bé kia lên đầu ta thì chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến ta?
Nàng ta vừa ý ai thì kệ nàng ta, dù sao ta cũng tính đưa nàng ta đi mà."
Phó Du Nhiên tiến tới bên cạnh hắn, hỏi "Vậy là chàng mặc kệ à?"
"Mặc kệ, để mẫu hậu làm ầm ĩ đi." Tề Diệc Bắc nhéo nhéo gương mặt của Phó Du Nhiên, "Về sau không được học nàng ta, nếu đổi là nàng thì ta sẽ giết
người đấy."
Phó Du Nhiên vỗ vỗ đầu của hắn, "Nói bậy bạ không à." Suy nghĩ một chút lại nói: "Chuyện này cũng không không thể nói cho mẫu hậu biết."
Tề Diệc Bắc khó hiểu nhìn nàng, Phó Du Nhiên cười
nói: "Chàng cũng đừng quản, chuyện này cứ để ta, trước hết phải tra rõ
rồi lại nói."
Ngày hôm sau, Phó Du Nhiên bảo Vinh Thăng đi
cùng để tiến hành một bài học nhỏ về tăng cường ý thức an toàn, hai
người đi dạo mấy lần trong cung Trường Tín, đối tượng bị nhắm vào
là tất cả cung nữ thái giám, loanh quanh hơn nửa ngày xem xét hết tất
cả các cung nhân cũng không tìm người nào trên trán có khắc hai chữ
"Gian phu" cả, cổ họng của nàng nói nhiều đến mức sắp khản đặc luôn mà
chưa được kết quả gì.
"Phía bên kia đi qua chưa?"
Vinh Thăng nhìn qua phía bên đó nói, "Cũng đi rồi ạ, vậy còn. . . . . . Chỉ còn phòng bếp nhỏ thôi, có đi không ạ?"
"Đi, tại sao không đi chứ." Phó Du Nhiên xua xua tay cho Vinh Thăng đi trước dẫn đường, trong lòng nàng lại suy tính xem có phải tin tình báo của
Phỉ Nhi sai rồi không, nàng đã xem xét một vòng lớn như vậy, thấy tất cả thái giám đều có giọng nói the thé chói tai, lại còn hay sử dụng Lan
hoa chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan), so với giả ẻo lả còn ẻo lả
hơn khiến Phó Du Nhiên run rẩy cả người.
"Vinh Thăng, vừa rồi đều đã gặp hết toàn bộ người trong cung sao? Không để sót ai chứ?"
Vinh Thăng quay đầu lại nói: "Nô tài có danh sách trong tay nên không sót được đâu ạ."
Phó Du Nhiên gật đầu, tiếp tục tiến lên.
Đến phòng bếp nhỏ, đưa mắt nhìn chỉ thấy khoảng mười mấy thái giám và bảy
tám ngự trù, thật ra khi nhìn đến đây thì Phó Du Nhiên đã nhụt chí, nơi
này cách Vân Lang các xa nhất, nếu Nguyệt Hoa muốn giấu người cũng phải
chọn một nơi gần gần để giấu nhằm dễ dàng làm việc chứ sao.
Vinh Thăng quét mắt một lượt xuống danh sách, "Điện hạ, toàn bộ đều ở đây cả rồi ạ."
Phó Du Nhiên"Ừ" một tiếng rồi tiến lên hai bước, miệng lại nói với Vinh
Thăng: "Giọng của ta bị khàn rồi, ngươi ra phổ biến cho bọn họ tầm quan
trọng của việc ý thức an toàn đi, nơi này là phòng bếp, đặc biết phải
chú ý phòng cháy."
Vinh Thăng hắng giọng một cái rồi bắt đầu bài
giảng, mặt tốt mặt xấu đều nói lên hết, Phó Du Nhiên cũng không còn nhàn rỗi mà đảo mắt nhìn đám người một lượt, đám người này quả thật không hổ là làm việc ở phòng bếp, trên mặt đều bóng loáng, ai cũng đều có một
cái cổ nọng mỡ cộng cái bụng phát tướng . . . . . . Khoan đã? Cũng không phải toàn bộ, có một gương mặt nâu đậm ngoại lệ, người này cao gầy, xem ra là vừa tới phòng bếp không lâu, còn chưa dưỡng được cái vẻ phúc
tướng kia.
Nhìn Vinh Thăng càng nói càng ghiền đến nỗi nước miếng văng tứ tung, Phó Du Nhiên liền đi tới gần đẩy hắn một cái, "Xong chưa? Đại ý là được rồi, rút lui thôi!"
Vinh Thăng cười khan hai tiếng rồi theo Phó Du Nhiên từ phòng bếp ra ngoài, lúc đi ra cửa do hắn không để ý nên bị vấp phải thứ gì đó, thiếu chút nữa là té ngã xuống nên vội
cúi mà xem xét, lại thấy một cây củ cải.
Vinh Thăng bèn gọi Tổng
quản thái giám của tiểu trù phòng (phòng bếp nhỏ, nơi nấu thức ăn gọi là trù phòng) tới, "Đây là cái gì vậy? Món ăn cũng tùy tiện ném loạn, còn
khiến ta bị vấp phải."
Thấp bậc hơn thì phải vâng dạ là một cách
làm truyền thồng, tên thái giám mặt tròn kia ngoại trừ luôn miệng nói
xin lỗi thì vẫn không quên quay đầu lại hô: "Tiểu Phúc Tử, sao ngươi chỉ làm một nửa rồi bỏ giữa chừng vậy hả?"
Phía sau cũng không nghe
thấy ai lên tiếng trả lời nhưng có một người trong đó đi ra, Phó Du
Nhiên vừa nhìn liền nhận ra đó chính là cái người cao gầy đen đen khi
nãy.
Nhìn hắn cầm củ cải trắng bị quăng lung tung để qua một bên, Phó Du Nhiên không nhịn được thúc giục Vinh Thăng: "Được rồi, đi thôi."
Mới vừa đi hai bước lại thấy có điều gì đó lạ lạ, nàng quay đầu lại ngó ngó liền thấy một đám người béo tròn đứng đó, giương mắt nhìn nàng chằm
chằm.
Ánh mắt nàng dừng lại trên người cao gầy đen đen kia, Phó
Du Nhiên thật cẩn thận quan sát hắn, không thể giải thích được tại sao
người này trông hơi quen quen mắt.
"Ngươi tên là Tiểu Phúc Tử sao?"
"Vâng" thái giám chôn chặt đầu xuống đến nổi trông còn thấp hơn cả Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên cúi người xuống để nhìn kỹ thái giám kia, nhưng nàng càng khom lưng xuống thì Tiểu Phúc Tử lại càng cúi đầu thấp hơn, Phó Du Nhiên
định đứng thẳng người nói chuyện thì đột nhiên khựng lại, nàng chỉ thấy
người này có hai hàng lông mày chỉnh tề thật dài, không hề trải qua bất
kỳ sự chỉnh sửa nhưng lại hoàn mỹ đến mức khiến người ta phải ghen tị.
Phó Du Nhiên cứ như vậy quan sát hắn, nhìn lên trán của hắn, rồi im lặng không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Vinh Thăng liền đi tới gần, "Điện hạ, sao vậy ạ?"
Phó Du Nhiên chỉ chỉ Tiểu Phúc Tử, "Hắn, dẫn hắn đi theo ta."
Tiểu Phúc Tử run rẩy cả người nói, "Ơ, Điện, Điện hạ, nô tài...nô tài còn có việc . . . . ."
"Điện hạ thứ tội." Tên thái giám mặt tròn liền chen lấn tiến đến, "Tiểu Phúc
Tử mới vào cung không lâu, chưa từng thấy qua quý nhân nên không hiểu
được quy củ lắm ạ."
"Không sao." Phó Du Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Phúc Tử, "Đi thôi, có chuyện muốn ngươi làm."
Ra khỏi phòng bếp nhỏ, Vinh Thăng tiến lên phía trước nói: "Điện hạ, chúng ta còn đi nữa không ạ?"
Phó Du Nhiên liếc nhìn Tiểu Phúc Tử đang đi theo sau lưng, thản nhiên nói:
"Không đi nữa, trở về thôi." Nàng tin rằng mình đã tìm được người muốn
tìm rồi.
Đợi trở lại tẩm cung, Vinh Thăng lại hỏi: "Người gọi thái giám của tiểu trù phòng tới để làm gì ạ?"
Phó Du Nhiên cười tủm tỉm, "Ta chỉ cho ngươi một trò ảo thuật, đưa một chậu nước lên đây cho hắn rửa mặt."
Tiểu Phúc Tử đang đứng ở trong điện vừa nghe xong lời này hai chân liền mềm
nhũn, suýt chút nữa đã khụy xuống, Vinh Thăng mờ mịt phân phó cung nhân
đi lấy nước, lại quan sát Tiểu Phúc Tử từ trên xuống dưới.
Phó Du Nhiên chỉ chỉ cổ áo Tiểu Phúc Tử, "Có trông thấy không? Bên trong là màu trắng kìa."
Vinh Thăng sững sờ, không quan tâm Tiểu Phúc Tử giãy giụa nhanh chóng tiến
lên mở ra cổ áo của hắn nhìn một chút, lại lạnh lùng nói: "Tại sao phải
bôi đen mặt của mình, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Phó Du Nhiên bĩu môi nói, "Ngươi gấp cái gì? Để hắn rửa sạch mặt lại nói."
Nước rửa mặt đã được đưa tới nhưng Tiểu Phúc Tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, Ừm . . . . . Nói như vậy cũng không chính xác, thực tế thì hắn cũng có
chuyển động, chính là đang run lẩy bẩy đấy.
Phó Du Nhiên trầm mặt xuống, "Vinh Thăng, rửa giúp hắn."
Vinh Thăng nháy mắt một cái lập tức có hai thái giám tiến lên giữ chặt Tiểu
Phúc Tử lại, sau đó Vinh Thăng cầm lấy khăn mặt trong chậu lau lung tung lên mặt Tiểu Phúc Tử.
Đôi mắt của Phó Du Nhiên khẽ nheo lại,
nhìn bộ mặt thật sự của hắn đang dần dần hiện ra, lúc này nàng mới hiểu
được tại sao Phỉ Nhi nói chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra hắn
ngay.
Tiểu Phúc Tử giống như là bị sợ đến choáng váng, mặc cho
Vinh Thăng lau sạch thuốc màu trên mặt mình, vẻ mặt Vinh Thăng cũng càng lúc càng cổ quái, nhìn kỹ hắn hồi lâu rồi lại nghiêng đầu nhìn Phó Du
Nhiên, "Điện hạ, vì sao nô tài thấy hắn rất quen mắt vậy?"
Phó Du Nhiên cười nói: "Đúng vậy, ta cũng thấy rất quen mắt, ngươi suy nghĩ kỹ lại coi hắn giống ai?"
Vinh Thăng cẩn thận quan sát một hồi, lại nắm cằm Tiểu Phúc Tử nghiêng qua
nghiêng lại, trong mắt kinh ngạc đến cực điểm, "Hắn. . . . . . Hắn thật
giống Thái tử điện hạ!"
"Xác thực là như vậy đấy," Phó Du Nhiên
đi tới trước mặt Tiểu Phúc Tử, "Thoạt đầu cũng không nhìn ra nhưng nhìn
kỹ lại thấy cũng có ba bốn phần tương tự."
Vừa dứt lời, Tiểu Phúc Tử liền "Phịch" một tiếng quỳ xuống đất, cả người run rẩy không ngừng.
Phó Du Nhiên cười nói: "Thế nào? Lớn lên giống Thái tử cũng không phải là tội lỗi gì."
Tiểu Phúc Tử vô cùng sợ hãi cúi đầu xuống, Phó Du Nhiên xua tay lệnh cho
người trong phòng lui ra, lại đuổi Vinh Thăng đang vui vẻ muốn hóng
chuyện mới mẻ, lúc này mới nói: "Hay là, ngươi thật sự mắc phải tội gì
không thể tha thứ được?"
Sau khi Tề Diệc Bắc hạ triều trở về, vừa vào trong nhà thì liền thấy Phó Du Nhiên đang ngồi chống cằm ngẩn người.
"Thế nào?" Tề Diệc Bắc đi tới bên cạnh Phó Du Nhiên cúi người xuống ôm lấy nàng.
"Hôm nay ta tìm được một người."
Tề Diệc Bắc biến sắc, buông Phó Du Nhiên ra rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, "Hắn đâu?"
"Bị thương. . . . . . Nhưng đang được điều dướng rất tốt."
Tề Diệc Bắc ngạc nhiên nói: "Sao bị thương? Nàng đánh sao?"
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Cũng không tính là ta chứ? Sau khi ta tìm
được hắn, hắn liền vung một bình hoa lên ý đồ hủy diệt chứng cớ, dưới
tình thế cấp bách ta liền ngăn hắn lại. . . . . . Lỡ tay làm bình hoa
rơi xuống khiến hắn bị thương."
Tề Diệc Bắc nghe mà mù mịt, "Bình hoa? Chứng cớ?"
Phó Du Nhiên ngượng ngập chỉ chỉ Tề Diệc, "Chứng cớ."
Tề Diệc Bắc cúi đầu nhìn qua mình thật lâu mới hiểu được Phó Du Nhiên đang chỉ cái gì, Phó Du Nhiên lại nói: "Hắn định dùng bình hoa để đập chỗ
đó, chính thức gia nhập vào hàng ngũ thái giám."
Tề Diệc Bắc hoàn toàn im lặng.
Rốt cuộc thì trong đầu tên đó nghĩ cái gì vậy? Đập bẹp tại chỗ cùng cắt đứt một cách chuyên nghiệp giống nhau sao? Hơn nữa chỉ cần đập bẹp nó xong
thì ngươi liền trong sạch hả? Mà cho dù ngươi muốn đập bẹp cũng phải đập sớm một chút, cũng phải tìm một chỗ kín đáo nào đó mà tiến hành chứ?
Hiện tại lại làm ngay trước mặt mọi người, không chỉ không đập được mà
còn cõng vào người cái tội danh cản trở người thi hành công vụ. Ủa?
Không đúng, vừa rồi Phó Du Nhiên nói cái gì nhỉ? Nàng ngăn hắn lại nhưng bình hoa vẫn rơi xuống.
"Vậy là bị bình hoa đó. . . . . . Đập trúng rồi hả ?"
Phó Du Nhiên gật đầu một cái, "Ngắm rất chính xác, chỉ là không có đập bẹp thôi."
Tề Diệc Bắc trừng hai mắt, "Làm sao nàng biết được!"
Phó Du Nhiên bị sặc nước miếng, "Chàng cho rằng ta không biết mấy chuyện
này sao? Thái giám vào cung làm gì có chuyện bị đập cho rớt chỗ đó? Mà
thứ kia có thể bị đập cho rơi ra sao? Đều có dụng cụ chuyên nghiệp cả."