Nhìn nàng dúm tay tạo thành hình thanh đao, Tề Diệc Bắc liền hiểu ra "Dụng
cụ chuyên nghiệp" là vật gì, bĩu môi nói, "Hắn đang ở đâu? Ta đi xem một chút."
"Chàng làm đi làm gì, đã nói là chuyện này không cần chàng quan tâm."
"Nàng muốn xử trí như thế nào?"
Phó Du Nhiên cười cười ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, nhìn gương mặt đề
phòng của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên liếc hắn một cái, "Tới đây, không
đánh chàng đâu mà lo!"
Lúc này Tề Diệc Bắc mới cẩn thận đến gần,
Phó Du Nhiên nhấc lỗ tai của hắn nói nhỏ một hồi, Tề Diệc Bắc nghe xong
chầm chậm ngồi xuống, nhìn Phó Du Nhiên hồi lâu rồi khẽ cong môi, lại
gật đầu nói, "Tùy nàng, chỉ là chỗ mẫu hậu . . . . . ."
Phó Du
Nhiên rót ly trà xong từ từ mím môi, "Vậy thì chàng phải đi nói rồi, kỳ
thực chuyện bên mẫu hậu tất cả đều giao cho chàng."
Tề Diệc Bắc suy nghĩ một hồi thật lâu, lại chưa từ bỏ ý định nói: "Bọn họ thật. . . . . . Có gian tình?"
Phó Du Nhiên đang uống nước liền phun ra một ngụm, vuốt vuốt ngực nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc nói: "Thế nào? Không phục? Người ta so ra cũng không
kém chàng đâu, lại còn trẻ tuổi hơn chàng, năm nay mới mười tám, hơn nữa thắm thiết chung tình với biểu tỷ . . . . . ."
"Hừ." Tề Diệc Bắc thét lớn một tiếng, "Trâu già gặm cỏ non."
Không cần phải nói, "Trâu già" này đúng là chỉ Nguyệt Hoa rồi, nàng ta còn lớn hơn Tề Diệc Bắc hai tuổi đấy.
"Đừng chua như vậy chứ." Phó Du Nhiên đạp hắn một cái, lại như có điều suy
nghĩ mà nói: "Nguyệt Hoa . . . . . Có lẽ cũng do thấy biểu đệ như vậy
mới có ý định này."
Tề Diệc Bắc khó hiểu nhìn Phó Du Nhiên trước
mặt, Phó Du Nhiên liếc hắn, "Nhìn cái gì vậy? Suy nghĩ xem lát nữa gặp
hắn sẽ nói gì kìa, tùy chàng xử trí đấy, nhìn ta làm gì?"
Mắt
thấy Phó Du Nhiên sẽ lại phát biểu thêm mấy câu oanh động, Tề Diệc Bắc
vội vàng bỏ đi cảm xúc không nên có, kéo Phó Du Nhiên tới nhẹ giọng dụ
dỗ nói: "Tốt lắm tốt lắm, nhưng ta đi gặp hắn làm gì? Tất cả xử lý theo lời nàng nói là được rồi."
Phó Du Nhiên đưa tay ôm cổ của Tề
Diệc Bắc, nhỏ giọng nói: "Tuy là bọn họ có lỗi với chàng nhưng đứa bé
kia không có lỗi gì cả? Nếu quả thật đợi đến khi đứa bé ra đời mới xử
trí thì không phải quá tàn nhẫn sao? Đạo nghĩa sơn tặc đều không giết
phụ nữ và trẻ em, chẳng lẽ đường đường là Hoàng thất mà ngay cả sơn tặc
cũng không bằng sao?"
Tề Diệc Bắc cười cười nhẹ nhàng gật đầu,
uất ức trong lòng cũng đều tiêu hết, hắn có Phó Du Nhiên là đủ rồi, "Tất cả nghe theo nàng."
Trên mặt Phó Du Nhiên lộ ra một loại tình
cảm ngượng ngùng chưa từng có, hạ giọng nói: "Tha cho bọn họ, có lẽ cũng là vì chúng ta tích phúc, để cho ta nhanh chóng mang thai con nối dòng
của chàng."
Tề Diệc Bắc thấy trong lòng ấm áp, ôm chặt nàng, khẽ hôn lên trán nàng rồi cười nói: "Nhất định sẽ nhanh thôi."
Phó Du Nhiên dùng sức gật đầu một cái, vùi mặt vào hõm cổ hắn, đáy lòng
dâng lên một tia lo lắng, sự thật sau việc Thần Phong trại giải tán . . . . . . Nàng rốt cuộc có nên đi thăm dò hay không đây.
"Sắp tới có một cơ hội." Tề Diệc Bắc không đầu không đuôi nói một câu, Phó Du Nhiên không hiểu nhìn hắn, Tề Diệc Bắc cười nói: "Với tính tình của mẫu hậu,
nếu nói thật ra với bà thì bà cũng sẽ không cho giải quyết đâu, nhưng
nếu như tiền trảm hậu tấu thì bà ấy cũng không có biện pháp nào."
"Làm thế nào?"
"Nước Sở đã chính thức hạ quốc thư nói rằng nước Sở nội loạn nên phái sứ thần đến mượn binh, sau khi sứ thần đến chắc chắn mẫu hậu sẽ có mặt cùng phụ hoàng để nghênh đón, chúng ta liền nhân cơ đó đưa bọn họ xuất cung."
"Nước Sở?" Đáy mắt Phó Du Nhiên dâng một tầng buồn rầu, cái gì nên tới tốt cuộc đều sẽ tới.
"Sao vậy?"
Phó Du Nhiên phục hồi tinh thần lại, cười cười, "Không có việc gì, nước Sở đã loạn đến muốn chiến tranh rồi sao?"
Đúng vậy, Đại phò mã Bách Lâm Giang muốn lập con nuôi của hắn làm Đế, Tể
Tướng Lệ Trạch lại bảo vệ chặt Hoàng thành không để cho Tân Đế lên ngôi, Bách Lâm Giang liền khởi binh tạo phản, có lẽ Lệ Trạch cầm cự không nổi nữa rồi nên đành phải xin sự giúp đỡ từ phía chúng ta."
Phó Du Nhiên đột nhiên có chút thương xót cho Tề Thụy nam, coi như hắn thành công thì cũng phải đi vào một cục diện rối rắm hơn.
Nhưng nàng lo lắng hơn chính là Lâm Hi Nguyệt, chỉ cần Lâm Hi Nguyệt vạch
trần âm mưu của Tề Thụy Nam trước mặt mọi người, Tề Thụy Nam dĩ nhiên là thất bại thảm hại, nhưng Hi Nguyệt cũng không có kết quả tốt gì, vì báo thù mà đánh đổi cả cuộc đời của mình, đáng giá không?
"Sứ thần nước Sở bào giờ đến?"
"Nhiều lắm là năm ngày, bọn họ đi rất gấp nên sẽ không kéo dài thời gian."
"Vậy thì khi đó chúng ta sẽ hành động, thừa dịp mẫu hậu phân tâm chúng ta
liền đưa bọn họ đi, chẳng qua sau đó vẫn phải cần chàng đến bẩm báo lại
với mẫu hậu."
Tề Diệc Bắc cười cười, "Nàng cũng đừng lo lắng."
Phó Du Nhiên quả thật không còn tâm tình lo lắng chuyện này nữa, sáng sớm
hôm sau nàng lại ra khỏi hoàng cung, chạy thẳng tới Hoài Vương phủ.
Theo người làm vào trong Hoài vương phủ, không biết có phải là ảo giác hay
không mà thấy Vương phủ hình như có gì đó khác biệt so với lần trước Phó Du Nhiên đến.
"Trong viện hình như đổi mới?" Phó Du Nhiên thuận miệng hỏi.
Hạ nhân dẫn đường đáp một tiếng, "Vương phi không thích quang cảnh lúc
trước nên Vương gia liền phân phó xây thêm một ao cá trong sân, trồng
thêm vài loại hoa mà Vương phi yêu thích."
"Vương gia của các ngươi. . . . . . Đối với Vương phi tốt chứ?"
"Đương nhiên là tốt rồi." Hạ nhân cười nói: "Mấy ngày nay Vương phi không ngủ
được thế nên mỗi buổi tối Vương gia đều kể chuyện xưa cho Vương phi
nghe, dỗ cho ngài ấy ngủ, ngài nói có tốt không? Lúc trước mấy phị phu
nhân còn ở đây, Vương gia chưa từng làm như vậy."
Phó Du Nhiên hoài nghi nói: "Làm sao ngươi biết chuyện này?"
Có lẽ là Phó Du Nhiên hoàn toàn không làm ra vẻ nên hạ nhân kia không tự
chủ buông lỏng tâm tình, hắn cười hắc hắc, ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân
nghe Bạch Lan hầu hạ Vuong phi nói, nàng nói Vương gia vô cùng yêu
thương Vương phi."
Phó Du Nhiên phiền lòng đi theo người nọ một
đường đi tới hậu viện, người nọ không thể tiếp tục tiến lên liền giao
Phó Du Nhiên cho một nha đầu khác, làm lễ lui ra rồi xoay người lại.
Lại đi một hồi lúc này mới đến chỗ ở của Lâm Hi Nguyệt, là một viện nhỏ, trên cửa treo một tấm biển: Lãm Nguyệt Các.
Lãm Nguyệt, Phó Du Nhiên ngây ngô nhìn mấy chữ trên tấm biển, không cần phải nói, đây là đặc biệt tọa ra vì Lâm Hi Nguyệt.
Cửa chính mở ra từ bên trong, Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên, cười nói:
"Tới rồi còn không vào nhà, ở tại cửa ra vào ngẩn người cái gì?" Mấy
ngày không gặp, sắc mặt nàng ấy tái nhợt đến khiến người lo lắng.
Phó Du Nhiên chỉ chỉ chung quanh, cười nói: "Ta cho là mi đang ở cùng Tề Thụy Nam."
Lâm Hi Nguyệt nhếch khóe miệng, xoay người đi vào trong nhà, Phó Du Nhiên
bước nhanh đuổi theo, vừa vào đến trong nhà thì không khỏi sững sờ tại
chỗ.
Đồ đặc bày biện trong phòng giống hệt phòng của Lâm Hi Nguyệt ở Lâm Đình trại.
"Ta nói với hắn là muốn thay ta cha giữ đạo hiếu một năm, một năm sau sẽ
cùng hắn làm lễ phu thê." Lâm Hi Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, rót một ly
trà cho Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên có chút kinh ngạc, lại có điểm vui mừng, "Hắn lại đồng ý sao?"
Lâm Hi Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, đẩy ly trà qua chỗ Phó Du Nhiên,
Phó Du Nhiên ngồi vào bên cạnh nàng, thở phào một hơi dài, "Nếu là vậy
thì ta cũng nhẹ nhõm, mi cũng biết, bên nước Sở. . . . . ."
"Ta biết rõ, Sứ giả nước Sở mấy ngày nữa sẽ đến."
Phó Du Nhiên lo lắng cầm tay của nàng, "Mi . . . . . Thật ra thì. . . . . ."
"Đừng nói." Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên, "Không cần phải khuyên ta...ý ta đã quyết."
Phó Du Nhiên rũ mắt xuống, im lặng thở dài, "Tới lúc đó Tề Thụy Nam sẽ công bố trước mặt sứ thần sao?"
Lâm Hi Nguyệt gật đầu, "Là hắn báo tin cho người nước Sở, nước Sở tới mượn
binh là thứ yếu, chủ yếu chính là đến tìm chủ nhân của khối Tử Tinh."
"Ta rất lo lắng cho mi."
Trong ngực Lâm Hi Nguyệt tựa như bị đè ép một khối đá lớn.
Kể từ gả tới đây, Tề Thụy Nam cũng che chở cho nàng trăm bề, nói gì nghe
nấy, ngay cả yêu cầu vô lý như chia phòng ngủ cũng chấp nhận, đây đến
tột cùng là hắn thật lòng mến yêu mình hay là trong lòng hổ thẹn vì
chuyện của Lâm Đình trại đây?
Tối hôm qua, Tề Thụy Nam khẽ vuốt
ve gương mặt của nàng rồi nói: "Không cần khổ sở, chờ qua mấy ngày nữa
ta sẽ cho nàng một niềm vui cực lớn."
Nhớ tới trong đáy mắt hắn chợt lóe lên thương yêu, Lâm Hi Nguyệt không khỏi buồn bã.
Đó là giả, nàng luôn tự nói với mình như vậy, Tề Thụy Nam cưới nàng chỉ là vì muốn hoàn thành dã tâm của hắn thôi. Vui mừng sao, chẳng phải là để
cho nàng đi làm Hoàng thái nữ của nước Sở sao, đây chính là sự "Vui
mừng" mà hắn nói đó ư? Được thôi, như vậy nàng cũng sẽ trả lại hắn một
sự "Vui mừng".
Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Lâm Hi Nguyệt, Phó Du Nhiên đẩy nàng một cái, "Sao thế?"
Lâm Hi Nguyệt phục hồi tinh thần lại, cười nhạt, "Ta chỉ đang nghĩ tại sao
hắn còn chưa nhắc chuyện liên quan đến Tử Tinh với ta." Dứt lời lại châm chọc cười một tiếng, "Có lẽ hắn cho rằng với tình cảm của ta đối với
hắn, vô luận lúc nào cũng sẽ ủng hộ hắn, cũng sẽ đứng ở bên phía hắn."
Phó Du Nhiên không phản bác được, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Mi . . . . . Mi tính sau này sẽ làm sao?"
Nhìn Phó Du Nhiên lo lắng lại có miệng khó trả lời, Lâm Hi Nguyệt không khỏi bật cười, "Yên tâm đi, ta sẽ không tự sát . Chỉ là. . . . . . Nếu như
mà ta bị bắt thì còn phải cầu xin mi cứu ta ra, ta sẽ chọn trở về An
Dương để nhìn xem Lâm Đình trại, còn chuyện sau này thì sau này nói."