Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 127: Chương 127: Phó Du Nhiên gặp phải vấn đề khó khăn




Rốt cuộc tại sao thì Tề Thụy Nam thủy chung chưa từng nói, Lâm Hi Nguyệt nhìn Phó Du Nhiên trong điện vừa khóc vừa cười, hơi sức trên người Lâm Hi Nguyệt giống như là bị rút khô, hai chân mềm nhũn ngã phịch xuống ghế dựa, cái loại cảm giác đó tựa như bạn dùng toàn lực ngưng tụ một quyền rồi dụng hết sức đánh ra, lại như đánh vào trong không khí, rất khổ sở nhưng không có chỗ phát tiết, vô cùng khó chịu.

Đối với thân phận của Phó Du Nhiên, Lệ Hải đã có tám phần khẳng định, nhưng trong miệng vẫn hỏi: "Cổ lão đệ, năm đó Thành vương Điện hạ qua đời, người đưa tin về nước Sở là ngươi phải không?"

Cốt ca gật đầu một cái, "Đây là ý của Điện hạ."

Lệ Hải đã chắc chắn trong lòng, lại hỏi tiếp: "Thái tử phi điện hạ là con gái của Thành vương?"

Cốt ca nhìn qua Phó Du Nhiên, tựa như đang do dự, Lệ Hải thấy vậy liền lấy từ trong ngực ra một món đồ vật hình vuông cỡ bằng lòng bài tay, chính là một Kim Ấn.

Cốt ca trông thấy Kim Ấn thì sắc mặt đột ngột biến đổi, vẻ mặt vừa tức vừa hận, đôi mắt hẹp dài híp thành một đường thẳng, đây là điềm báo hắn muốn nổi giận.

"Cốt ca, huynh làm sao vậy?" Phó Du Nhiên lo lắng hỏi.

Cốt ca hơi mất hồn một chút rồi trở lại bình thường, nặn ra một nụ cười với Phó Du Nhiên, quay đầu lại thấy Lệ Hải đã không chần chờ được nữa, gật đầu thở dài một tiếng nói: "Du Nhiên, muội còn có một chiếc hộp gỗ tử đàn, có mang theo trên người không?"

Phó Du Nhiên sửng sốt một chút rồi gật đầu, "Ở đây, ta. . . . . . . . . Ta sẽ đi lấy."

Nói xong nàng đang muốn xoay người đi thì Tề Diệc Bắc vội vàng ngăn nàng lại, "Nàng làm gì thế, sai người đi lấy là được."

Phó Du Nhiên gấp gáp nhìn hắn, lắc đầu liên tục, Tề Diệc Bắc liếc mắt, đến lúc nào rồi rồi mà còn nhớ thương tới mấy món đồ trong rương chớ, "Yên tâm đi, mấy thứ kia đều được ghi trong sổ của nàng, không ai dám lấy mất đâu."

Phó Du Nhiên ngượng ngùng trừng mắt nhìn, Tề Diệc Bắc kêu một cung nhân lên dặn dò đôi câu, cung nhân kia liền vội vàng rời đi, bởi vì phải chờ đợi cái hộp không biết có mang lại lợi ích gì, mà những người khác cũng không có đề tài gì để tán gẫu nên nhất thời trong đại điện lâm vào trạng thái yên lặng.

Nguyên một đám người ngồi đó nhưng mà một tiếng động nhỏ cũng không có, rất quỷ dị.

Tề Thụy Nam chậm rãi ngồi xuống, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Kim Ấn trong tay Lệ Hải rồi nhíu mày, hiển nhiên hắn cũng không biết Kim Ấn kia có tác dụng gì, chẳng lẽ lại là một tín vật khác hay sao?

Hắn nghiêng mặt chuyển hướng nhìn Lâm Hi Nguyệt, thấy Lâm Hi Nguyệt ngây ngốc ngồi một chỗ, đôi mắt không động, không có tiêu điểm nhìn chằm chằm cái bàn.

"Hi Nguyệt?" Tề Thụy Nam đưa tay nhẹ ôm lấy eo của nàng, "Có muốn đi về nghỉ một lát không?"

Lâm Hi Nguyệt chậm rãi phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp khó tả khẽ lắc đầu một cái, nàng muốn nhìn xem Tề Thụy Nam đến tột cùng là muốn làm cái gì.

"Thái tử phi." Chiêu Thái đế vẫn im lặng nãy giờ mở miệng hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Phó Du Nhiên quay đầu lại, khó xử không biết phải trả lời thế nào cho đúng.

Theo như nguyện ý của nàng thì nàng trăm ngàn lần đều không muốn rời khỏi Đại Tấn, nhưng mới vừa rồi một phen đối thoại của Cốt ca cùng Lệ Hải kia thì không thể nghi ngờ đã chứng minh thân phận của nàng, nàng và Tề Diệc Bắc liếc mắt nhìn nhau, Tề Diệc Bắc một hồi lâu vẫn không nghĩ ra được chủ ý nào hay ho, chỉ biết đưa tay ra cầm tay Phó Du Nhiên, nắm thật chặt.

Lúc này Lệ Hải tiến lên một bước, chỉ vào Cốt ca nói: "Tấn Hoàng bệ hạ, hắn tên là Cổ Hướng Đông, là thị vệ cận thân của Thành vương điện hạ bỉ quốc (lời khiêm tốn, tự gọi mình), ban đầu Thành vương Điện hạ rời xa nước Sở, đúng là hắn đi theo bên cạnh, mà hắn cũng có thể chứng minh Thái tử phi chính là con gái của Thành vương, cũng là huyết mạch Hoàng thất của nước Sở."

Xong rồi xong rồi, Phó Du Nhiên khóc không ra nước mắt nhìnTề Diệc Bắc, lực đạo trên tay lại lớn chút nên biến thành nàng cầm ngược lại tay Tề Diệc Bắc.

Chiêu Thái đế cùng Hoàng hậu trao đổi ánh mắt, ánh mắt lại nhìn về trong điện, "Chư vị xin ngồi xuống."

Mấy người trong điện hành lễ xong lại trở về chỗ ngồi của mình, Phó Du Nhiên kiên trì kêu Cốt ca và Lý Phái Sơn ngồi ở bên cạnh mình, Tề Diệc Bắc liền gọi cung nhân lấy thêm hai cái ghế kê vào bên cạnh chỗ của mình, sắp xếp này khiến hai người họ ngồi gần Tề Thụy Nam một chút, hai người ngẩng đầu nhìn hắn, cười lắc lắc đầu, "Tiểu tử ngươi cũng không nói muốn dẫn chúng ta tới là đối mặt với một trận chiến lớn như vậy."

Tề Thụy Nam không để ý tới hắn, Lý Phái Sơn dứt khoát xoay người qua nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên lại thấy được một khuôn mặt quen thuộc liền kinh ngạc nói: "Lâm nha đầu, sao ngươi cũng ở đây?"

Lâm Hi Nguyệt một thân hoa phục khác hẳn với cách ăn mặc nam trang thường ngày, hơn nữa vì không có lưu ý nên hai người ở trong điện thời gian dài như vậy cũng không nhận ra.

Cách Tề Thụy Nam nên Lâm Hi Nguyệt nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Sơn ca, có thể gặp được huynh và Cốt ca thật tốt, Du Nhiên cũng yên tâm."

Lý Phái Sơn cười cười, "Ta và lão Cốt cũng không yên tâm về Du Nhiên, lúc này mới lặng lẽ vào kinh thành, kết quả là vẫn không thể tránh thoát được tên tiểu tử này." Hắn chỉ chỉ vào Tề Thụy Nam, đột nhiên lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, "Nha đầu, ngươi. . . . . . . Cùng hắn. . . . . . . . . ."

"Hi Nguyệt là Vương phi của ta," Tề Thụy Nam thàn nhiên mở miệng, Lý Phái Sơn thoáng sửng sốt kinh ngạc nhìn Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt chỉ im lặng rũ mắt xuống.

Lúc này lại nghe Chiêu Thái đế nói: "chuyện xảy ra gần đây của nước Sở trẫm cũng có nghe thấy, do đó cũng có thể lý giải được tâm trạng muốn tìm lại huyết mạch Hoàng thất của các ngươi, nhưng chuyện này liên quan rất lớn, Du Nhiên còn là Thái tử phi Đại Tấn . . . . . . . ."

Chiêu Thái đế nói đến đây thì trầm ngâm một chút, trong điện có một đại hán mặc trang phục võ tướng đứng dậy, ồm ồm nói: "Hoàng thượng, chuyện này rõ ràng là bọn họ muốn đến lừa gạt chúng ta."

Lệ Hải nhướng mày, liếc mắt qua nhìn chằm chằm người vừa nói, đợi thấy rõ tướng mạo người nọ thì vẻ mặt đau khổ nói: "Thời Tướng quân, lời này của ngươi là có ý gì?"

Vị gọi Thời Tướng quân kia thì ra là người trấn thủ biên giới Sở-Tấn, trong ngày thường biên cảnh Sở-Tấn hay có chút ồn ào, bình thường đều có những náo động nhỏ khiến vị tướng quân này rất khó nhịn, sau đó liền không có ấn tượng tốt với nước Sở, lần này hồi kinh báo cáo công tác chính là muốn trình tấu chuyện này.

"Hoàng thượng" Thời Tướng quân cũng không để ý đến Lệ Hải, chỉ bẩm báo với Chiêu Thái đế: "Bọn họ không đánh lại đám người tạo phản cho nên mới tìm một cái cớ như thế, cái gì mà huyết mạch duy nhất, đó là Thái tử phi của chúng ta, là vợ của Thái tử điện hạ, nếu thật sự theo chân bọn họ trở về nước Sở thì cục diện rối rắm của bọn họ chúng ta không thể bỏ mặc được rồi, binh lực của Đại Tấn ta tại sao phải đi giúp đỡ nước Sở giành chính quyền chứ!"

Mặc dù Thời Tướng quân nói năng thô lỗ nhưng lại nói đúng suy nghĩ của Chiêu Thái đế, có điều trên mặt ông lại không thể lộ ra "Chính là như vậy" liền khoát tay áo, "Được rồi được rồi, ngươi ngồi xuống đi."

Thời Tướng quân nắn vuốt hàm râu quai nón, cười hắc hắc, "Hoàng thượng, lão thần không hiểu quy củ, đã khiến lão nhân gia ngài mất thể diện."

Mặc kệ có mất thể diện hay không nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng, tuy rằng Lệ Hải rất hoài nghi quân thần nước này đã thông đồng với nhau hết rồi, nhưng cũng không có biện pháp nên vội vàng nói: "Chuyện này liên quan đến tương lai Đại Sở chúng ta, đúng là phải cẩn thận làm việc, xin hỏi Thái tử phi điện hạ, Tử tinh này phải chăng là lệnh tôn lưu lại cho ngài?"

Phó Du Nhiên đáp không được, không đáp cũng không xong, Tề Thụy Nam thản nhiên mở miệng nói: "Nghe Lệ đại nhân mới vừa rồi nói, hình như còn có một vật khác có liên quan đến Kim Ấn trên người Lệ đại nhân, là một tín vật khác sao?"

Không thể nghi ngờ, hắn là đang nhắc nhở Lệ Hải, đừng nóng vội, còn có một chứng cớ chưa có lấy ra đấy.

Lệ Hải sững sờ, tiếp theo lắc đầu nói: "Cũng không phải, vật này cùng Thành vương điện hạ có quan hệ vô cùng lớn, lần này mang đến cũng là muốn thử vận khí một chút, nếu như là tùy tùng bên cạnh Thành vương thì lẽ tất nhiên là có thể nhận biết vật này, cũng không . . . . . ." Nói đến đây, hắn giống như ý thức được mình nói quá nhiều, khẩn trương liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên ngồi ở bên cạnh Cốt ca, lại liên tiếp cười khổ, "Không phải tín vật, không phải tín vật."

Lần này lại khiến Tề Thụy Nam hồ đồ, Phó Du Nhiên huých Cốt ca ở bên cạnh một cái, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là cái gì?"

Cốt ca không nói tiếng nào, cùng Lý Phái Sơn ở bên cạnh trao đổi ánh mắt xong mới mở miệng nói: "Du Nhiên, trở về nước Sở đi, đây mới là nguyện vọng của cha muội."

"Cái gì?" Tim Phó Du Nhiên đập mạnh: "Nguyện vọng của cha ta sao?"

"Đúng vậy." Cốt ca thở dài, "Đại ca nói nếu có cơ hội nhất định phải đưa muội trở về nước Sở, ta và lão Tam vẫn không nói sự thật cho muội biết là vì trong đáy lòng còn có một vướng mắc không cách nào giải được, hôm nay xảy ra chuyện như vậy âu cũng là mệnh số cho phép, cũng là cha muội đang thúc giục muội về, vậy thì muội nên trở về đi thôi."

"Ta không muốn trở về!" Phó Du Nhiên bị kích động nên giọng nói hơi lớn một chút, tầm mắt mọi người cũng tụ tập ở trên người nàng, nàng nghiêng đầu liếc Tề Diệc Bắc một cái rồi cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Ta không muốn trở về."

Lúc này thì cung nhân ra ngoài lấy đồ cũng đã trở lại, trong tay bưng một cái khay, trong đó có một cái hộp nhỏ.

Lệ Hải liền vội vàng tiến lên lấy ra xem, lật qua nhìn một chút rồi lại đem Kim Ấn trong tay đặt vào trong hộp, không lớn không nhỏ mà vừa như in, lúc này mới thật yên lòng, đây chính là một món tín vật, nhưng rõ ràng lúc nãy hắn lại phủ nhận, nguyên nhân bên trong này có lẽ chỉ có hắn và Cốt ca là rõ ràng nhất.

Phó Du Nhiên kiễng người dậy muốn nhìn rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra nhưng Lệ Hải đã nhanh tay cất hộp tử đàn vào trong ngực, xong rồi khom người với Chiêu Thái đế, "Bệ hạ, có tử tinh làm chứng, Thái tử phi điện hạ chính xác là Hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) của Đại Sở chúng ta, bệ hạ cũng biết nước Sở hiên nay có chiến loạn, nhu cầu cấp bách là phải có người đi trước chủ trì đại cục, nếu như bệ hạ đồng ý, chúng ta muốn mau chóng lên đường trở về nước."

Chiêu Thái đế chần chờ, chuyển sang nhìn Phó Du Nhiên nói: "Du Nhiên, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Đối với thân phận của Phó Du Nhiên, Chiêu Thái đế và Mặc Yến Thần đã sớm có ăn ý, nhưng bọn họ hiển nhiên không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, vốn là đoán Tề Thụy Nam sẽ mượn chuyện Tử tinh để nhập chủ nước Sở, Tề Thụy Nam là một Vương gia, hắn đi theo Vương phi của mình để cùng trị vì nước Sở, giúp Sở bình loạn thì còn nghe được, nếu như đổi thành Phó Du Nhiên thì lại không giống nhau, chẳng lẽ muốn Thái tử cũng trở về theo? Tương lai sau nay hắn sẽ ở lại nước Sở làm Hoàng phu hay là trở lại Tấn quốc làm Hoàng đế? Vấn đề này rất lớn đấy.

Phó Du Nhiên do do dự dự đứng dậy, ấp a ấp úng nhìn Chiêu Thái đế, Tề Diệc Bắc nhẹ nhàng nắm lấy tay của nàng, "Muốn làm sao thì làm vậy đi."

Phó Du Nhiên khẽ gật đầu, nguyện vọng của cha nàng tất nhiên nàng rất muốn hoàn thành, nhưng nàng không thể buông tha hạnh phúc đã nằm trong tay, nàng tin tưởng cha trên trời có linh thiêng cũng sẽ tha thứ nàng.

"Điện hạ!" Ngay trước lúc Phó Du Nhiên mở miệng, Lệ Hải đã vượt lên trước mặt, hắn nhìn ra Phó Du Nhiên cũng không muốn trở về Sở, vốn là như vậy mà, Thái tử phi chính là Hoàng hậu tương lai, ngày sau đương nhiên sẽ rất tốt đẹp. Nhưng nếu chạy về nước Sở dẹp phản tặc thì nếu thắng còn may, nếu bị thua thì chẳng phải sẽ trở thành dân mất nước hay sao? Chỉ là ngay cả khi hắn đã lý giải tâm tình Phó Du Nhiên như vậy, nhưng này lời này nhất định phải nói.

"Xin Điện hạ nghĩ lại cho kỹ, nước Sở tự loạn đã hơn một năm, trong lúc dân sanh rối loạn, thực lực của một nước suy thoái, chiến tranh đi qua tiếng kêu than dậy khắp trời đất, dân chúng lầm than. Xin Điện hạ vì con dân nước Sở mà suy nghĩ, lần này trở về Sở cũng không chỉ vì cá nhân, mà là gánh vác cả tương lai Đại Sở, thỉnh Điện hạ cùng thần về Sở, chủ trì đại cục, bình định thiên hạ."

Hắn vừa nói như thế, Phó Du Nhiên vừa nhìn kiên định là thế liền dao động, Lệ Hải lại nói: "Gia tộc Lệ Thị tận trung ba đời phò tá Sở, cha già tuổi đã gần thất tuần, vẫn kéo thân thể bệnh tật để ý triều chính, tử thủ kinh thành, dẫu có chết không cúi đầu trước tặc nhân Bách Lâm Giang kia, lúc vi thần rời nước Sở đến đây, cha thần đã quyết định, nếu như lần này không thể tìm Điện hạ trở về, ông liền bỏ phục sức quan văn mặc áo giáp ra trận, thà rằng sống chết cùng tặc nhân cũng không muốn nhận thức tân chủ khác trong khi hoàng mạch của Sở vẫn còn, Điện hạ!" Vừa nói chuyện, hắn lại khom gối quỳ phịch xuống: "Thỉnh xin Điện hạ niệm tình Lệ Thị trung thành, sớm ngày theo thần trở về Sở, chung tay đánh dẹp loạn tặc."

Bên này Lệ Hải gần như muốn khóc lóc nức nở, bên kia Phó Du Nhiên nắm tay thật chặt thành quả đấm, nàng nên trở về không? Không, nơi đó đã không có người thân của nàng, người thân của nàng đều ở ĐạiTấn, ai có được ngôi vị Hoàng đế cũng không liên quan đến nàng mới phải.

Chú ý đã quyết, nàng nói với Chiêu Thái đế: "Phụ hoàng, nhi thần muốn nói mấy câu với Lệ đại nhân."

Chiêu Thái đế gật đầu một cái, Lệ Hải vội vàng đi tới trước mặt Phó Du Nhiên, khóe mắt còn mang theo lệ quang.

"Lệ đại nhân." Phó Du Nhiên cúi đầu khe khẽ thở dài, giọng nói vô cùng nhỏ: "Ngươi mang khối Tử tinh kia về đi, tùy ngươi xử trí, từ hôm nay trở đi, ta sẽ không còn quan hệ gì với Tử tinh nữa."

Ngụ ý chính là muốn bỏ qua thân phận của mình, cũng bỏ qua tất cả sự liên quan với nước Sở.

Lệ Hải biến sắc, vừa định nói chuyện, chợt nghe một tiếng hét to truyền đến từ sau lưng: "Nói xàm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.