Tề Thụy Nam cúi đầu nhìn Lâm Hi Nguyệt, hắn dịu dàng cười một tiếng để lộ
ra hàm răng trắng như tuyết, lúc đầu đây chính là nụ cười mà Lâm Hi
Nguyệt thích nhất. Thế nhưng lúc này lại trở nên rất chói mắt, cho đến
cuối cùng Tề Thụy Nam cũng không nói với nàng chuyện về Tử tinh, hắn cứ
như vậy có lòng tin là nàng nhất định sẽ đứng về phía hắn hay sao?
Nhịn xuống sự bi thương trong lòng rồi lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, Lâm Hi
Nguyệt từ từ đứng dậy, từ trên cổ tháo xuống sợi dây Tử tinh, cầm trong
tay rồi tới trước mặt Tề Thụy Nam.
Tề Thụy Nam không nhận lấy
khối Tử tinh kia, hắn chỉ nhìn thật sâu vào mắt Lâm Hi Nguyệt, thấy đáy
mắt nàng lóe lên sự phẫn hận cùng khổ sở, Tề Thụy Nam hơi hơi nhíu mày,
sau đó chuyển sang nhìn Lệ Hải nói: "Theo lời Lệ đại nhân nói thì có
phải là vật này không?"
Lệ Hải không để ý đến việc thất nghi ngay trước điện, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Lâm Hi Nguyệt, vừa đưa
tay cầm lấy tử tinh, vừa cẩn thận quan sát Lâm Hi Nguyệt một hồi lâu,
lúc này mới cầm tử tinh lại vị trí của mình rồi giao cho lão nhân tóc
bạc ngồi trên xe lăn.
Lão đầu kia vẫn không mở mắt, mò mẫm cầm tử tinh lên, dùng ngón cái từ từ, êm ái vuốt ve mặt ngoài tử tinh, cảm
giác kia giống như không phải lão đang vuốt ve một đồ vật mà là đang
vuốt ve một tuyệt đại giai nhân, thương tiếc không dứt.
Thật lâu, lão đầu kia mới mở miệng nói: "Không sai, đây chính là ‘Sở Phong’."
Các quan viên nước Sở lạp tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, Lệ Hải cũng rất vui
mừng, rồi lại hỏi "Ngưu tiên sinh, ngài khẳng định không?"
Lão
đầu kia tức giận hừ một tiếng, "‘Sở Từ’, ‘Sở Phong’ là do chính lão phu
tự tay mài dũa hơn bốn mươi năm trước, hôm nay mặc dù đôi mắt đã bị mù
nhưng vật do chính mình làm cũng không thể không nhận ra."
Lệ Hải vội nói: "Hạ quan không phải có ý này, mà là sự tình liên quan trọng đại. . . . . ."
Vị Ngưu tiên kia sinh khoát tay áo, than một tiếng: "Hôm nay người và vật
đều không còn rồi. Nữ nhi của Thành vương đang ở đây sao?"
Lệ Hải vội vàng quay đầu lại, mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâm Hi
Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt đầu tiên là liếc mắt nhìn Phó Du Nhiên, lại nhìn
Tề Thụy Nam. Nàng không nói được tâm tình của mình bây giờ. Không biết
là mong hắn nói hay là suy nghĩ muốn để cho hắn cả đời cũng không nên
nói ra cái quyết định này.
Tề Thụy Nam lặng lẽ nắm lấy tay Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt muốn tránh ra nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để
cho hắn nắm chặt lấy, có lẽ đây là một lần cuối cùng.
Lúc này
Chiêu Thái đế mở miệng nói: "Thụy nhi, nếu tử tinh đã là vật của Vương
phi, chẳng lẽ nàng và nước Sở có quan hệ vô cùng lớn?"
Lệ Hải cũng không nhịn được mà nói: "Đúng vậy. Phụ thân của Vương phi có phải gọi là Phó Huyên không?"
Lâm Hi Nguyệt lại nhìn qua Tề Thụy Nam, nhìn rất tỉ mỉ giống như muốn khắc
hình ảnh hắn vào sâu trong đáy lòng, Tề Thụy Nam nắm tay của nàng thật
chặt, cười với nàng rồi mở miệng nói ra một câu mà mọi người đều không
nghĩ tới.
"Vật này là Thái tử phi điện hạ tặng cho Hi Nguyệt, chủ nhân chân chính của tử tinh là Thái tử phi điện hạ của Đại Tấn."
Chỉ một thoáng, tất cả mọi ánh mắt trong điện đều tề tụ trên người Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên kinh ngạc trừng lớn mắt, đôi môi khẽ nhếch, nhưng thật lâu
cũng không thể nói chuyện. Tề Diệc Bắc cùng Chiêu Thái đế cũng đồng thời nhíu chặt mày, không hiểu dụng ý của Tề Thụy Nam.
Lâm Hi Nguyệt ngạc nhiên nhìn Tề Thụy Nam, thế nào cũng không tìm được giọng nói của mình, "Huynh. . . . . . ."
Tề Thụy Nam lại làm như câu nói của mình chỉ là một câu bâng quơ, quay đầu lại nhìn Lâm Hi Nguyệt, cười nói: "Thế nào? Chẳng lẽ có ẩn tình khác?"
Lâm Hi Nguyệt đã hoàn toàn mơ hồ, cảm giác kia tựa như mua một chuỗi pháo,
đang khẩn trương vô cùng nhưng khi đốt lên lại là một quả pháo lép, muốn tiến lên nhìn cũng không được, lùi cũng không xong.
Luống cuống
nhìn thoáng qua Phó Du Nhiên. Phó Du Nhiên so với nàng còn ngây ngốc
hơn, chỉ đực mặt ra ngồi ở đó không nhúc nhích, khuôn mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tề Thụy Nam.
Tại sao có thể như vậy? Diễn sai rồi hả?
Không phải là Tề Thụy Nam nên lớn tiếng nói rằng Lâm Hi Nguyệt chính là
con gái của Thành vương hay sao? Sau đó Lâm Hi Nguyệt sẽ nửa đường phản
kích khiến Tề Thụy Nam thất bại thảm hại, sau đó là hạ màn chào cảm ơn.
Tại sao không diễn theo trịnh tự đã lên sẵn đây? Tại sao lại khai ra nàng
vậy? Nước Sở. . . . . . . Xong rồi, sau khi bọn họ biết chân tướng tất
nhiên sẽ buộc nàng trở về nước Sở, nơi đó vẫn còn đang nội chiến loạn
thành một đoàn, a ha ha mia…mia, ai tới cứu nàng với, nàng không muốn
trở về!
Bên này Phó Du Nhiên đang giãy giụa than thở trong lòng,
bên kia Lệ Hải đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bước một bước dài
vọt tới trước mặt Phó Du Nhiên, từ trên xuống dưới quan sát cẩn thận,
lại không ngừng gật đầu, "Rất giống! Rất giống! Xin hỏi phụ thân Điện hạ có phải là Phó Huyên không?"
"Ta. . . . . Ta không biết, vật kia thật ra thì. . . .” Vì không muốn rời xa Tề Diệc Bắc, cũng không muốn
trở về đón lấy một cục diện rối rắm, Phó Du Nhiên quyết định nói láo.
Lúc này Hoàng hậu ở một bên kinh ngạc nói: "Du Nhiên có nói qua phụ thân
từng làm quan ở nước Sở, hẳn là Thành vương của nước Sở?"
"Không phải. . . . . . . . . . . . . Con. . . . . . . . . . . . ."
Nhìn Phó Du Nhiên lòng như lửa đốt muốn phủ nhận thân phận của mình, Tề Diệc Bắc giương mắt nhìn qua Tề Thụy Nam, Tề Thụy Nam cũng tình cờ liếc nhìn sang, khóe miệng hắn hiện ra một chút ý cười mà người ta không thể nhận ra, giống như đang gây hấn, lại giống như đang nói: "Như thế nào? Không có biện pháp phải không?"
Tề Diệc Bắc đột nhiên hơi hiểu ra tại sao Tề Thụy Nam lại muốn làm như vậy.
Lệ Hải vội la lên: "Xin Điện hạ cẩn thận nói rõ lai lịch của vật này,
chuyện liên quan đến tương lai nước Sở nên kính mong Điện hạ đừng qua
loa."
Phó Du Nhiên run rẩy cả người, nhức đầu khó chịu nhìn tới Tề Diệc Bắc, không tiếng động cầu cạnh hắn giúp đỡ.
Tề Diệc Bắc nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, hắn tin tưởng Tề Thụy Nam dám
nói như thế nhất định là có hậu thuẫn, chắc chắn hắn ta có lòng tin mười phần với việc mình có thể chứng minh thân phận của Phó Du Nhiên, nếu
như như vậy, sợ rằng nếu chối bỏ không nhận thì sẽ bị hắn ta vạch trần
sự thật.
Tề Diệc Bắc nghĩ không sai, Tề Thụy Nam tất nhiên là có
hậu thuẫn, hắn chắp tay với Lệ Hải, "Lệ đại nhân, Thành vương Điện hạ đã rời xa nước Sở nhiều năm, há có thể dùng tên thật của mình, tiểu vương
nghe Vương phi nói, phụ thân của Thái tử phi bởi vì bệnh cấp tính qua
đời, có lẽ trước khi lâm chung cũng không kịp nói cho Thái tử phi biết
thân phận chân thật của nàng."
Lệ Hải gật đầu một cái, "Rất có
thể." Lại quay đầu nhìn về Phó Du Nhiên nói: "Điện hạ có thể miêu tả
tướng mạo của lệnh tôn một chút được không?"
"À. . . . . . . ."
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Cao lớn vạm vỡ, mặt tròn. . . . . . . . Có một bộ râu dài, mắt giống như chuông đồng, " Phó Du Nhiên nắm chặt
quả đấm, "Đôi mắt rất to, lấp lánh có hồn!" Nói ra bộ dáng của Đại trại
chủ như vậy, dù sao cũng không sai chứ?
Lệ Hải càng chíu nhặt
chân mày, trên mặt hiện ra mấy phần thất vọng, Tề Thụy Nam nhìn Phó Du
Nhiên, thiếu chút nữa không nhịn được đã bật cười, cũng mệt cho nàng
nghĩ ra, vì không muốn trở về nước Sở mà ngay cả dáng vẻ của cha ruột
mình cũng sửa lại hết, nhưng mà cũng đừng nóng vội, màn kịch hay của hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
"Tiểu vương trong lúc vô tình tìm được hai người, lúc trước bọn họ vẫn luôn đi theo Thành vương Điện hạ, Lệ
đại nhân thấy bọn họ nói không không chừng cũng biết chuyện này rốt cuộc như thế nào, tin tưởng bọn họ biết rất rõ ràng, lúc đó đại nhân chỉ cần hỏi liền biết," Tề Thụy Nam nói xong nhìn về phía Chiêu Thái đế, Chiêu
Thái đế nhẹ nhàng gật đầu nhưng trên mặt vẫn treo mấy phần hồ nghi.
Tề Thụy Nam nghiêng đầu hướng phía cửa gật đầu với một cung nhân, cung
nhân kia vội xoay người đi, chỉ chốc lát sau đã trở về, còn dẫn theo hai người phía sau.
Đợi thấy rõ tướng mạo của hai người kia, Phó Du
Nhiên đã hoàn toàn ngẩn người, không tự chủ đứng bật dậy, khẽ gọi: "Cốt
ca? Sơn ca?"
Người tới chính là hai người đã lâu không thấy Cốt
ca và Lý Phái Sơn, bọn họ vừa vào cửa điện đã thấy có rất nhiều người
nên liền thấy khó hiểu, nhìn lại trong đám người thì thấy Phó Du Nhiên
cũng ở trong đó.
"Du Nhiên." Lý Phái Sơn nước mắt ròng ròng nhìn Phó Du Nhiên, còn Phó Du Nhiên đã lao ra khỏi chỗ.
Thật tốt quá, họ vẫn còn sống, mối hiềm nghi với Tề Diệc Bắc rốt cuộc cũng
rửa sạch, nhìn thấy người thân Phó Du Nhiên vừa mừng vừa sợ, đáy lòng
còn có một tia áy nãy với Tề Diệc Bắc, rốt cuộc không thể kiềm chế đau
lòng khóc thành tiếng.
Trong điện những người khác đều yên lặng
như tờ, chờ nàng khóc hồi lâu xong Tề Diệc Bắc im lặng thở dài rời khỏi
chỗ đi tới trước mặt bọn họ, "Đừng khóc, có lời gì thì để sau hẵng nói."
Phó Du Nhiên giờ mới ngẩng đầu lên, nuốt chút nức nở cuối cùng vào rồi nói: "Tại sao hai người lại ở chỗ này?"
"Chúng ta vẫn luôn ở Kinh thành." Lý Phái Sơn lộ ra chân tình, nước mắt còn
nhiều hơn cả Phó Du Nhiên, "Chúng ta không yên tâm về muội."
Phó Du Nhiên gật đầu liên tục, "Những huynh đệ khác. . . . . . . . ."
Tề Diệc Bắc lôi kéo nàng, Phó Du Nhiên vội vàng câm mồm, xoa xoa mắt cho
Lý Phái Sơn rồi nhìn về Cốt ca vẫn một mực im lặng nãy giờ.
Cốt ca vẫn gầy gò như vậy, sắc mặt trắng nhợt, cặp mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Lệ Hải không nhúc nhích.
Lệ Hải cẩn thận quan sát hồi lâu mới kinh ngạc nói: "Ngươi. . . . . . . Chẳng lẽ ngươi là lão đệ Cổ Hướng Đông sao?"
Cốt ca cười khổ, đôi tay ôm quyền, "Lệ đại nhân, hai mươi năm không gặp mà ngươi vẫn còn nhớ rõ ta."
Lệ Hải đi tới gần, vỗ vỗ bả vai Cốt ca, vui mừng không dứt nói: "Ngươi là
thị vệ cận thân của Thành vương, Thành vương đi đâu ngươi đều đi theo,
ta làm sao không nhớ rõ ngươi được."
Lý Phái Sơn vội vàng xoa xoa mặt, chỉ mình nói: "Còn ta thì sao? Lệ đại nhân còn nhớ rõ không?"
Lệ Hải nhìn hắn hồi lâu thấy hơi quen mắt, trong lúc nhất thời thật đúng
là không nghĩ ra là ai, Lý Phái Sơn bi thương mà nói: "Ta từng tham gia
một cuộc so tài, lần đó vẫn là nhờ đại nhân tiến cử."
Lệ
Hải đánh bốp một cái nói, "Ta nhớ ra rồi, ngươi có phải chính là người
được phong danh hiệu 'Tài tử đệ nhất Đại Sở’ Lý Thừa Phong không?"
Phó Du Nhiên bĩu môi nhìn về phía Lý Phái Sơn, cái gì "Tài tử đệ nhất Đại
Sở"? Còn không phải là tự nhận hay sao? Có biết xấu hổ hay không vậy?
Lý Phái Sơn chạm phải ánh mắt khinh bỉ của Phó Du Nhiên thì ngượng ngùng
nói: "Đó là nghệ danh trong giới văn nghệ của ta. Tiểu nhân quý danh là
Lý Phái Sơn, hân hạnh gặp qua Lệ đại nhân.
Lần này đến phiên Tề
Diệc Bắc kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngươi chính là tác giả của cuốn sách ‘Hào
khách ngâm’, ‘Tài tử cũng là người’ và ‘Thừa Phong cư sĩ’?"
Lý
Phái Sơn mừng rỡ, chắp tay lia lịa, "Khách khí khách khí, không ngờ
chuyện cách đây nhiều năm như vậy mà Thái tử điện hạ cũng có nghe qua
danh hiệu của tiểu nhân."
"Thời gian sẽ trôi qua, nhưng những tác phẩm trứ danh sẽ lưu truyền mãi mãi." Nhìn vẻ kinh ngạc của Tề Diệc
Bắc, Phó Du Nhiên cười gượng hai tiếng, xem ra cũng là nhân vật có danh
tiếng rồi? Làm tài tử tốt đẹp không chịu làm mà chạy đi làm sơn tặc,
thật không biết huynh ấy suy nghĩ cái gì.
Tác giả có lời muốn nói với Phó Du Nhiên: Phụ thân của cô ngay cả Vương gia còn không làm mà
lên núi làm sơn tặc đấy. Còn nói người khác à?
Bên này nhận thân
nhân đến khí thế ngất trời, bên kia Lâm Hi Nguyệt đang nhìn gò má Tề
Thụy Nam, trong mắt tràn đầy hoài nghi, "Huynh tìm được bọn họ từ lúc
nào?"
"Khoảng mấy ngày." Mặc dù hời hợt nói xong, nhưng nghĩ tới
chuyện này thì trong lòng Tề Thụy Nam cũng rất buồn bực, để tìm được hai người kia hắn cũng tốn mất bao nhiêu công sức.
Cốt ca cùng Sơn
ca cũng coi là nhân vật có số má trên giang hồ, nhất là Cốt ca, thường
xuyên làm án, thấy nhiều người, bị người thấy cũng nhiều, tuy bí ẩn ở
tại trong kinh thành nhưng cũng có lúc phải đi ra cửa, cũng liền ứng với câu nói không khéo không thành sách, bên cạnh Tề Thụy Nam mới thu một
người thị vệ, ngày trước chỉ là người canh giữ bên ngoài, sau được
chuyển lên thành chính thức, mà hắn nhận ra được Cốt ca.
Cứ như
vậy, Tề Thụy Nam biết nơi Cốt ca và Lý Phái Sơn đặt chân, chỉ là khi đó
tất cả đều không bố trí được, Tề Thụy Nam liền phân phó người ngày ngày
xem chừng hai người bọn họ, đừng để mất hành tung của bọn họ là được.
Nhưng Cốt ca cũng không phải hạng người dễ chơi, không bao lâu liền phát hiện có người theo dõi liền mang theo Lý Phái Sơn đi tìm chỗ ở khác, Tề Thụy Nam liền lại triển khai một vòng hoạt động tìm kiếm mới, cứ như
vậy, một tránh một đuổi theo, nhưng Kinh thành vẫn là địa bàn của Tề
Thụy Nam, Cốt ca cùng Lý Phái Sơn không thể dễ dàng rời khỏi kinh, cuối
cùng lại bị tìm được rồi bị nhìn chằm chằm, vì vậy sau ba phen mấy bận,
lúc thời gian tiếp xúc theo dõi cũng khá đủ, Tề Thụy Nam lúc này mới
hiện thân, thay bọn họ an trí chỗ ở, cũng nói là Phó Du Nhiên hết sức
nhớ nhung bọn họ, muốn gặp mặt bọn họ một lần ..Vân ..Vân.
"Tại
sao ngươi lại làm như vậy?" Lâm Hi Nguyệt nhỏ giọng chất vấn, ánh mắt
lạnh dần, "Tại sao không theo như kế hoạch của ngươi mà làm việc? Hay là nói, ngươi sợ một khi công khai sự tình, Cốt ca cùng Sơn ca sẽ nhảy ra
phơi bày vở kịch của ngươi?"
"Kế hoạch?" Nụ cười trên mặt Tề Thụy Nam dần dần biến mất, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn Lâm Hi Nguyệt, sau đó
cười khẽ, "Nguyên nhân sao? A. . . . . . . . ."
Hắn không nói
tiếp mà quay đầu đi, một bên sườn mặt rõ ràng là hoàn mỹ, kim quan trên
đỉnh đầu buộc lên một nửa tóc, một nửa kia tùy tiện phủ xuống vai, phục
sức thân vương màu đỏ như lửa càng nổi bật làn da trắng như ngọc của
hắn, cả người trông rất bắt mắt, bàn tay của hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé
của Lâm Hi Nguyệt, êm ái rồi lại kiên định.