Khả năng được bồi thường tiền tất nhiên là không
cao. Phương thức không khác gì lừa bịp tống tiền này của Diệp Hoan rất
rõ ràng chỉ có thể kiếm chác được một chút ở trong nước, chứ chính phủ
Prague cũng không chịu thua, bởi mỗi một khoản tiền chi ra đều phải trải qua hội nghị trưng cầu ý kiến phê chuẩn. Do đó một khoản bồi thường tư
nhân như vậy tất nhiên sẽ không được đáp ứng.
Vì vậy mà Diệp Hoan rất mất hứng.
Lão tử bị ám sát trên địa bàn của các người, không nói tới việc ai
đứng sau màn, chung quy vẫn là xảy ra chuyện ở trên địa bàn các người.
Chuyện bắt giữ hung thủ đã không cần các người nhúng tay vào, chả lẽ bồi thường cho lão tử một chút cũng không được à?
Vì thế Diệp Hoan dùng cái chết để náo loạn. Hắn tìm người khắp thế
giới để khiếu nại, khi thì nhờ đại sứ quán ra mặt, lúc không có kết quả
thì hắn lại nhờ Ngụy Trường Quân viết một phong thư tố giác mang tính
đặc sắc của Trung Quốc gửi tới hạ nghị viện Cộng hòa Séc...
Ông thị trưởng Prague vì chuyện tình Diệp Hoan huyên náo mà vô cùng
đau đầu, ông ta có cảm giác giống như mình bị người ta lừa bịp.
Sau khi tin tức Diệp Hoan huyên nào bị Thẩm Đốc Lễ biết, ông đã gọi
điện thoại tới mắng Diệp Hoan một trận té tát, lúc này Diệp Hoan mới yên tĩnh lại.
“Anh Hoan, công lực của anh đã giảm rồi nha. Trước kia ở Ninh Hải,
mười lần đầu cơ chuộc lợi luôn luôn thành công một hai lần, lần này anh
kêu khóc mấy ngày như thế nào mà ngay cả một cọng lông cũng không kiếm
được nha?” Hầu Tử vừa gọt táo vừa châm rãi nói.
Cánh tay trái của Diệp Hoan vòng ra sau cổ, hắn lười biếng híp mắt.
Ánh nắng ở Prague rất ấm áp, phơi nắng ở đây thì có cảm giác vô cùng
thoải mái, còn có thêm một chút mát mẻ nữa.
“Học nghề do chăm chỉ mà tinh thông, nhưng nó cũng bị mai một do mải
chơi đùa(*), lâu rồi không có tập luyện, giờ không quen tay nữa rồi!”
Diệp Hoan có chút ảm đạm, nói tiếp: “Lại nói, ai biết vị thị trưởng kia
lại keo kiệt đến trình độ này? Tiền của chính phủ, có phải tiền của ông
ta đâu, thế mà ông ta sống chết không chịu ký bừa xuống một lần...”
(*) Nguyên văn Hán Việt: “Nghiệp tinh vu chuyên nhi hoang vu hi”. Đây là một câu nói nổi tiếng của Hàn Dũ, ông là một nhà văn và là nhà triết học nổi tiếng thời Đường, Trung Quốc.
Hầu Tử cười nói: “Thể chế chính trị của Cộng hòa Séc và nước ta khác
nhau, người ta tuy rằng làm thị trưởng, nhưng người quản ông ta cũng khá là nhiều, từ dân chúng thấp cổ bé họng đến đám người nghị viện, vô số
ánh mắt đều nhìn vào ông ta mà. Nếu ông ta dám làm hao hụt một phân tiền của chính phủ, lập tức có khả năng trở thành dây dẫn kéo ông ta rơi
đài... Anh Hoan, anh không quan tâm về chính trị sao?”
Diệp Hoan thở dài: “Từ lúc bị phát hiện vì nhìn lén nữ sinh hồi tiểu
học, cuộc đời của tao đã không hề quan tâm tới chính trị, càng sợ hãi
chính trị động đến tao...”
Hầu Tử gọt quả táo xong rồi, đem nó nhét vào mồm Trương Tam đang nằm
chổng mông ở giường bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan mà
nói: “Anh Hoan, chuyện anh bị ám sát dù sao cũng phải có nhân có quả
nha? Rốt cuộc là ai muốn mạng của anh? Tình huống ngày đó có hai đám sát thủ. Theo em nghĩ, trừ phi anh câu dẫn lão bà của người ta, làm cho
người ta bị đội nón xanh, bằng không thì đám sát thủ sẽ không khăng
khăng một mực muốn giết anh như vậy... Đừng quên ngày đó ba người chúng
ta bị đuổi giết giống như là con rùa, đại khái chính là bị đối đãi như
chuột chạy qua đường đó!”
Diệp Hoan híp mắt và hồi ức lại cả nửa ngày, sau đó hắn thở dài sâu
kín, nói: “Cho tới bây giờ tao chưa từng đi câu dẫn lão bà của người
ta... Trước kia tao từng ngồi ở quán bar, có rất nhiều phụ nữ đã có
chồng chạy đến chỗ tao nói chuyện, tao mới là người bị câu dẫn. Chỉ như
vậy mà lại bị ám sát, con mẹ nó tao cũng quá oan uổng rồi, thứ đáng phải chết chính là cái tâm xuân nhộn nhạo của đám đàn bà kia nha...!”
Hầu Tử nói: “Phan Kim Liên cố nhiên đáng chết, nhưng Tây Môn đại quan nhân cũng không thoát được. Anh Hoan, anh có phải hay không vẫn lầm
tưởng, anh nghĩ rằng anh là Võ Tòng chứ không phải là Tây Môn đại quan
nhân?”
Diệp Hoan cả giận: “Thối lắm! Lão tử có điểm nào giống Tây Môn đại quan nhân nào?”
Hầu Tử chỉ tay ra phân tích cho Diệp Hoan hiểu: “Anh Hoan, anh xem
nha, diện mạo của anh coi như anh tuấn, đặc biệt khi đứng cùng Trương
Tam, đối lập càng rõ ràng. Nhìn cặp mắt của anh kìa, sáng như sao, long
lanh có thần, lại ít nhiều mang theo một chút tư vị tang thương, phụ nữ
vừa thấy đã có hảo cảm. Trừ bỏ tính cách bỏ đi của anh, người phụ nữ nào lần đầu nhìn thấy anh thì hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy nhộn nhạo
nha, quả thực là một đôi mắt phong lưu mà...”
“Nói vậy lão tử khác chó gì xuân dược đâu... Còn Trương Tam thì sao?”
Hầu Tử quả quyết nói: “Trương Tam có thể so được với anh sao? Cái kia của hắn được gọi là mắt à? Giống với lỗ đ** còn chấp nhận được...”
Trương Tam phun hết táo đang ăn trong miệng ra, trừng đôi mắt chuột
khuyết thiếu màu sắc hung hắng nhìn Hầu Tử nói: “Cháu trai à, chờ mông
của lão tử tốt lên, thừa dịp mày ngủ nhất định đặt bờ mông lên mặt mày,
cho mày xem thử thế nào là cảm giác mắt giống như là lỗ đ** chân chính
...”
Hầu Tử cười nói: “Mày không bằng lòng à, chính mình trưởng thành ra
bộ dạng này, còn không chấp nhận người khác nói... Anh Hoan, em nghĩ tới nghĩ lui, lần ám sát này, phân nửa có quan hệ tới phụ nữ, thật sự, anh
Hoan lại tăng thêm một kiếp đào hoa nữa rồi...”
Trương Tam sờ sờ mặt mình, vẻ mặt trầm trọng: “Đều là hai con mắt,
hai lỗ mùi, tao con mẹ nó như thế nào ngay cả đào hoa cũng chưa thấy
qua?”
Hầu Tử trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Bộ dạng này của mày khi ở
trong nước đã không làm ăn được gì rồi, cũng chỉ có thể ra nước ngoài
khai thác thị trường mới, cũng chỉ lừa được cái cô gái Tây Tina ngốc
ngếch kia mà thôi. Đào hoa với mày có phân tiền quan hệ nào à? Tiết
thanh minh đi thăm mộ, con mẹ nó, ai nhìn thấy mặt mày mà không tức giận đốt mộ thì đó là cháu trai mày.”
Trương Tam ngây người vài giây sau mới phản ứng, ý tứ của Hầu Tử ác
độc tổn hại tâm lý của cậu ta tới cỡ nào, nên cậu ta nhất thời tức giận
sôi trào, mặt đỏ lên. Cậu ta liền cầm nốt quả táo đang ăn thừa mà làm
phi tiêu phóng tới.
Diệp Hoan cười hắc hắc rồi nói: “Hầu Tử, miệng mày rất độc nha,
Trương Tam đâu có kém như lời mày nói đâu, nhìn xem, có mắt có mũi có
miệng, cái mà người khác có thì nó cũng có...”
Hầu Tử bĩu môi, nói: “Thứ người khác có quả thật nó cũng có, bất quá
vị trí lại không đúng, ngũ quan giống như bị Trương Vô Kỵ dùng Càn Khôn
Đại Na Di đánh qua, con mẹ nó lệch toàn bộ vị trí rồi...”
Trương Tam nổi giận: “Hầu Tử, hôm nay cho dù miệng vết thương ở mông
vỡ ra, thì lão tử cũng không thể không phế đi tên vương bát đản mày, mỗi một câu mà mày phụt ra, đều không phải tiếng người.”
Diệp Hoan cười xua tay: “Được rồi được rồi, đừng đùa thành thật! Hầu
Tử về sau đừng như vậy mữa, mẹ nó lời tổn hại đó cũng quá ác độc rồi!
Mày không sợ ban đêm đang ngủ thì bị Trương Tam lấy mông đè lên mặt à?
Còn có Trương Tam, mày cũng thật là...”
Trương Tam nhất thời ủy khuất nói: “Em làm sao?”
“Mày không thể tranh giành một chút à, tranh giành phương diện mi
thanh mục tú phát triển một chút sao? Mày ngẫm lại xem, nếu theo đuổi
Tina thành công, ban đêm khi cô ta tỉnh lại vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt
người không người, quỷ không ra quỷ của mày, thì vạn nhất làm cho cô ta
bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ ''Nhân sinh nếu chỉ như lúc đầu gặp gỡ, lão
nương hàng ngày bị quỷ gian dâm', mày nói xem thật sự là quá bi ai
mà...”
Hầu Tử cười một tiếng: “Anh Hoan, bàn về phương diện nói lời ác độc, lời anh phun ra cũng không kém nha.”
Trương Tam cúi đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa: “...”
Nói giỡn nửa ngày, ba người tận lực trêu đùa thoải mãi để tránh đi sự nghi nghờ về sự kiện bị ám sát kia, bất quả trong lòng bọn họ đều không thoải mái, rất là khó chịu.
Lần đầu ám sát thất bại thì ắt sẽ có lần sau. Nếu người ta kiên
quyết, không tiếc đại giới muốn xử lý Diệp Hoan, cuộc sống sau này của
hắn cần bao nhiêu bảo tiêu mới đảm bảo an toàn đây? Chuyện này giống như ghim một cái gai vào trong đầu, kẻ chủ mưu phía sau mà không lộ diện,
cả ba người và tên chủ mưu đó đều không thể ngủ yên.
Hai đám sát thủ hơn hai mươi người, cục diện như vậy rõ ràng là không chết không ngừng, chắc chắn không phải là kiểu một lần không thành sẽ
bỏ đi.
Bọn hắn tới Prague đơn thuần chỉ muốn tìm kiếm Kiều Mộc, hiện tại
xuất hiện một sự biến hóa kỳ lạ, sát khí như sương mù bao phủ bốn phía,
sự tình cũng trở lên vô cùng phức tạp.
Diệp Hoan nằm ở bệnh viện suy tư thật lâu, có một ý niệm không thể ngăn chặn xuất hiện trong đầu hắn.
Giả định một đám sát thủ liên quan tới Thẩm Duệ, như vậy một đám khác thì sao? Có thể hay không... liên quan tới Kiều Mộc? Có thể hay không
do Kiều Mộc ở châu Âu chọc phải phiền toái, hoặc là... Bởi vì Kiều Mộc
cho nên kẻ chủ mưu sau màn kia mới sai người diệt trừ hắn?”
Ý niệm sinh ra trong đầu này tựa như dây leo không thể ức chế mà càng ngày càng phát triển.
Hai mắt Diệp Hoan dần dần trở nên hưng phấn, hắn cảm thấy càng ngày
hắn càng gần chân tướng, nói cách khác...Khoảng cách giữa hắn và Kiều
Mộc ngày càng gần.
Đáng tiếc là, ngày đó toàn bộ đám ám sát đều đã chết, bằng không tìm
hiểu một chút ngọn nguồn, biết đâu sẽ tra ra chút ít manh mối.
Suy tư một lúc lâu, Diệp Hoan im lặng lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Duệ.
Cuộc gọi được kết nối, thanh âm Thẩm Duệ vẫn vô cùng trầm ổn nho nhã.
“Diệp Hoan?”
“Vâng, anh họ, là em...” Diệp Hoan cũng cười thật sự cởi mở, ngữ khí
bình tĩnh: “Anh họ, gần đây có khỏe không? Đàn bà Bắc Phi chắc đen lắm?
Không có cách nào ăn được nhỉ?”
Thẩm Duệ bật cười: “Như thế nào vừa mở miệng là đàn bà? ... Có thể là do tính cách của tôi rất truyền thống, đàn bà Bắc Phi quả thật không
phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi, tôi vẫn là thích đàn bà Trung Quốc uyển
chuyển ôn nhu, hàm xúc. Diệp Hoan cậu gần đây có ổn không? Nghe nói cậu
bị đâm ở châu Âu, có bị thương nghiêm trọng không?”
Diệp Hoan nháy mắt mấy cái: “Anh họ biết em bị thương?”
“Làm sao có thể không biết?” Thái tử Thẩm gia bị ám sát, quả thực là
đại án kinh thiên nha, đã truyền khắp trong nước, ông nội cũng gọi điện
nói cho tôi biêt.”
Ánh mắt Diệp Hoan chớp động, trong miệng cười ha ha: “Bị súng bắn
nhưng không nặng, chỉ hỏng có chút da, cũng không biết ai sai khiến, để
cho con chó đẻ tạp chủng kia thất vọng rồi...”
Thẩm Duệ giận dữ nói: “Kẻ thù là kẻ thù, cậu không thể nói văn nhã hơn chút sao?”
Diệp Hoan nhún vai nói: “Thằng chó kia trốn ở sau lưng muốn giết em,
em chỉ mắng nó vài câu thực sự đã coi là quân tử nhân nghĩa lắm rồi. Anh họ, em là người vẫn rất là thành thật, từ ngữ mắng chửi tích lũy không
nhiều, nếu không, anh giúp em mắng hắn vài câu đi?”
Thẩm Duệ giận dữ nói: “Nói thật, tôi không ham hố gì về chuyện này,
cậu hôm nay gọi điện cho tôi chắc không chỉ nói vài lời vô nghĩa đâu
nhỉ? Gọi đường dài quốc tế rất đắt tiền, chúng ta hàn huyên đã nửa ngày, cũng gần bằng nửa tháng tiền lương của tôi rồi...”
Diệp Hoan cười nói: “Anh họ nói không sai, em quả thật gọi điện để
nói lời vô nghĩa, có thời gian đến châu Âu chơi đùa. Gái Tây ở nơi này
rất đẹp, chơi gái không chỉ không phạm pháp mà còn có thể thanh toán
bằng thẻ...”
Thẩm Duệ thở dài nói: “Tốt nhất tôi nên tranh thủ thời gian tắt điện
thoại nha, từ lúc quen biết cậu, tôi cảm giác một cõi tịnh thổ trong
lòng cũng bị cậu đạp hư rồi...”
Diệp Hoan cười to. Sau khi cúp điện thoại, trong mắt hắn hiện ra vài phần lạnh lẽo.
Là hắn ta sao? Rốt cuộc có phải hắn không?
Ngữ khí Thẩm Duệ cực kỳ bình tĩnh, không khác gì so với trước. Người
này vô cùng thông minh, sâu không lường được, không phải thứ một hai câu có thể biết được. Trong tình huống không có bằng chứng gì chỉ có thể
đem sự hoài nghi hắn ở sâu trong lòng, chuyện này giống như một cái vòng tròn luẩn quẩn, căn bản tìm không thấy chỗ để đột phá.
Từ lần liên hoàn ám sát ở Bắc Kinh trước đây, cho tới vụ ám sát ở
trời Âu này, có lẽ còn cả vụ ám sát ở Ninh Hải nữa. Nếu tất cả những
việc này đều do Thẩm Duệ làm, như vậy kẻ này không khỏi quá đáng sợ rồi, động cơ là gì? Bản thân mình và hắn ta không hề có ân oán, nếu muốn
giết mình thì động cơ của hắn ta là gì? Là động lực gì khiến hắn ta hết
lần này tới lần khác không buông tha cơ hội dồn mình vào chỗ chết?
Sau khi suy tư sau một lát, hắn kết luận nguyên nhân chỉ trong hai chữ: “Lợi ích“.
Vốn là người độc hưởng quyền thừa kế cùng với tài nguyên ích lợi của
một thiên kiêu chi tử (con cưng của Trời), thì bỗng nhiên có một ngày
lòi ra một người còn trẻ tuổi hơn, có tư cách trở thành người kế thừa
Thẩm gia trong tương lai. Hắn ta vốn đang hưởng thụ quyền lực, lại phải
chia ra một nửa tài nguyên và lợi ích, thậm chí là còn chia bớt nhiều
hơn. Gia chủ hiện thời lại là kẻ thủ giết cha của hắn ta, cha hắn ta đã
từng muốn dồn gia chủ hiện thời vào chỗ chết. Có quá nhiều ân oán khúc
mắc như vậy, chẳng lẽ hắn ta không có sát tâm đối với mình hay sao?
Xuất hiện một người phá vỡ vận mệnh cân bằng kia, Thẩm Duệ tất nhiên
phải hủy diệt tên ngáng đường kia chứ, làm cho vận mệnh lại trở lại cân
bằng, làm cho sự việc tiếp tục phát triển theo mong muốn của hắn ta.
Sao có thể để cho kẻ thù ngủ say ở ngay bên cạnh mình?
Hiểu rõ những thứ này, khóe miệng tươi cười của Diệp Hoan cũng biến đổi ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.
Cho dù có chứng cứ hay không, chỉ cần Thẩm Duệ có động cơ đầy đủ để
giết mình, thì hắn ta chính là hoài nghi lớn nhất, trốn cũng không
thoát.
Về phần một đám sát thủ khác...
Tạm thời Diệp Hoan giả định có liên quan tới Kiều Mộc. Trừ bỏ nguyên
nhân này, Diệp Hoan thật sự không nghĩ ra chuyện gì làm người ta phải
giết hắn cho bằng được khi ở Châu Âu này cả. Ngay cả gái Tây còn chưa có chơi qua, sao hắn có gan đi làm chuyện xấu khác cơ chứ?
Ở bệnh viện Prague dưỡng thương mấy ngày, Tina vô cùng chăm chỉ, mỗi
lần đều mang theo một ít bánh ngọt do chính tay cô làm cho ba người. Con gái ngoại quốc quả nhiên phóng khoáng, không hề ngần ngại Trương Tam bị thương ở mông, không quay mặt cũng không ngượng ngùng mà ở sát bên
người cậu ta, giúp cậu ta thay băng gạc. Ngược lại Trương Tam lại làm
mất mặt đàn ông Trung Quốc, mỗi lần bị Tina cởi quần thì mặt mũi đều đỏ
bừng, đồng thời thân thể xử nam được bảo tồn hai mươi mấy năm nay cũng
có phản ứng không nhỏ. Mỗi khi Tina ở sát bên người hắn, tiểu Trương Tam lại không tự giác đứng dậy, nhìn qua có vẻ vô cùng hoạt bát, cho dù có
nhỏ hơn so với đàn ông Châu Âu một chút, nhưng nó không hề phải xấu hổ,
cần cứng rắn thì cứng rắn, không hề cảm thấy kém cạnh một chút nào.
Mấy lần sau đó, Tina vô cùng hào phóng nghịch ngợm nhẹ nhàng nắm lấy
tiểu Trương Tam, lấy tay gẩy gẩy, đồng thời dùng tiếng Trung cứng ngắc
nói: “Làm cho tôi mềm xuống, mềm xuống, mềm xuống...”
Sau đó... tiểu Trương Tam cũng chậm chậm mềm lại.
Ngày qua ngày, đó đã trở thành hoạt động thiết yếu vừa thoải mái mà cũng khó chịu.
Đau, cũng là một loại vui vẻ.
Thẳng đến một ngày, Tina rốt cục cũng ăn phải chút thiệt thòi.
Thời điểm tiểu Trương Tam cong lại bắn đạn, không biết có phải là do
tiểu Trương Tam lâu quá chưa được bắn đạn thoải mái hay không, sau vài
lần đã bắn ra một đoàn dịch trắng, văng lên người Tina.
Tina kêu lên một tiếng sợ hãi, gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ ngượng
ngùng hiếm có, giống như oán phụ trừng mắt liếc Trương Tam một cái, xoay đó xoay thân chạy đi.
Trương Tam xấu hổ và giận dữ muốn chết. Đêm hôm đó, cậu ta đã có ý đồ muốn tự sát để báo đáp thiên hạ, còn Hầu Tử và Diệp Hoan thì lại không
hè ngăn cản. Bất quá, ý định tự sát của Trương Tam chưa thực hiện được,
Hầu Tử muốn đến hỗ trợ thì Trương Tam lại không đồng ý.
Lại qua hai ngày, miệng vết thương của Diệp Hoan và Trương Tam không
sai biệt lắm tốt lên, ngôi sao ca nhạc Liễu Phỉ từ trong nước cũng mệt
mỏi chạy đến thăm.
Liễu Phỉ vừa vào phòng bệnh đã kéo Hầu Tử ra nhìn trái nhìn phải, khi biết hắn không bị thương thì vẻ mặt lo lắng của cô mới thả lỏng. Sau đó cô vô cùng lễ phép chào hỏi Diệp Hoan và Trương Tam. Ánh mắt của cô
nhìn Diệp Hoan vẫn vô cùng kính cẩn, ngoan ngoãn, giống như một miếng
băng gạc mỏng, lúc nào cũng lo lắng mỗi một cái nhăn mày cười nói cũng
có thể khiến cho Diệp Hoan bất mãn.
Xem ra lần trước chuyện tình Liễu Phỉ hẹn hò với nam nhân khác sau
lưng Hầu Tử, Diệp Hoan đã cấp cho nàng một hồi giáo huấn khắc sâu trong
lòng.
Hai người vừa dắt nhau ra ngoài, Trương Tam bĩu môi: “Mỗi lần nhìn
thấy cô ta, em đã thấy không thuận mắt, anh Hoan, anh có cảm thấy thế
không?”
Diệp Hoan trừng mắt liếc mắt một cái, nói: “Bớt nói nhảm, Hầu Tử yêu
cô ấy như vậy, mày lại ở một bên châm chọc, còn là người không?”
Trương Tam hừ hừ, không cam lòng nhỏ giọng reo lên: “...Dù sao nếu
bạn gái của em yêu em thật sự, sẽ không đợi cho việc ám sát xảy ra mười
ngày rồi mới khoan thai tới, giả vờ giả vịt ngó đông ngó tây, giống như
việc đến xem bạn trai có bị thương không đều được sắp xếp trong lịch
trình. Hành trình hàng ngày đều thông báo trong ngoài, còn kèm theo một
đám phóng viên tiền hô hậu ủng chụp ảnh, cô ta ở trước ống kính thân
thiết bắt tay với Hầu Tử...”
Diệp Hoan nhìn Hầu Tử thân mật cười và nắm tay Liều Phỉ, trong lòng cũng có chút nặng nề.
Tuy rằng ngoài miệng hắn bác bỏ Trương Tam nói hươu nói vượn, nhưng
trong lòng hắn cũng khá bồn chồn. Trương Tam nói cũng đúng, nếu thực sự
yêu Hầu Tử sẽ không làm ra loại biểu hiện này, có lẽ.. Cô ấy cần một ít
thời gian để làm cho chính mình yêu thương Hầu Tử. Loại tình yêu này,
không phải Diệp Hoan ra một cái mệnh lệnh có thể miễn cưỡng, Vốn mạnh mẽ bắt bọn họ chung một chỗ đã có một chút ỷ thế hiếp người, về phần tương lai bọn họ ở chung một chỗ hay chia tay, vẫn là xem duyên phận của bọn
họ đi, Diệp Hoan không muốn nhúng tay nữa.
Lại qua một tuần, Diệp Hoan và Hầu Tử cuối cùng cũng xuất viện.
Miệng vết thương hồi phục rất nhanh, cánh tay trái của Diệp Hoan đã
có thể vận động như thường, Trương Tam dường như cũng không còn cảm giác đau đớn.
Ba người cùng với Liễu Phỉ, Tina và Ngụy Trường Quân đến đón và một
đám cận vệ từ trong nước được điều đến, đoàn người nghênh ngang ra viện.
Chu Dung biết con mình gặp nạn ở Prague thì bị kinh sợ. Bà lập tức
phái thêm sáu người bảo tiêu tốt nhất đến Prague bên cạnh Diệp Hoan.
Hiện tại bên cạnh Diệp Hoan có tới hai mươi người, cả đoàn chậm rãi khởi hành. Một đám đại hán cao lớn thô kệch vây quanh một người trẻ tuổi anh tuấn có vài phần quỷ khí, đầu đường chật chội chen chúc hơi hai mươi
người.
Hầu Tử và Liễu Phỉ đi theo sau Diệp Hoan. Hầu Tử cười hắc hắc, nói:
”Anh Hoan, cảnh này nhìn rất quen mắt, nếu sau đầu anh là bím tóc dài,
trong tay cầm một cái lồng chim, vậy thì càng hợp với hoàn cảnh nha,
giống như con cháu Mãn Thanh Bát Kỳ, hơn nữa ít nhất cũng là cấp bậc Tử
bối lặc...”
Trương Tam ở một bên cười quái dị phụ họa: “Tay kia cầm một chiếc
quạt bằng ngà voi mạ vàng, nhìn thấy một cô gái thì dùng quạt nâng cằm
nàng nói: Tiểu cô nương, cười cho đại gia nhìn một cái nào...”
Diệp Hoan quay đầu nhìn hai mươi tên cận vệ vẻ mặt lạnh lùng ở phía
sau, đám bảo tiêu tính cách nghiêm túc không cảm xúc, mẹ nó cảnh này
đúng thật là giống như bọn Hầu Tử nói.
Vì thế Diệp Hoan cười mắng: “Thối lắm! Lão tử dùng cách hạ lưu như
vậy để đi đùa giỡn con gái nhà lành sao? Chỉ có phụ nữ đùa giỡn tao, mà
tao chỉ biết ra sức giãy dụa áp chế mà thôi...”
Vừa mới dứt lời, đột nhiên xuất hiện một cô gái ăn mặc cuốn hút, lộ
ra gương mặt tuyệt mỹ như thiên sứ tóc vàng. Cô gái đi qua người Diệp
Hoan bỗng nhiên kéo tay Diệp Hoan lại, nở một nụ cười với hắn, sau đó... Kiễng mũi chân lên, hôn vào miệng Diệp Hoan. Trước ánh mắt vạn phần
kinh ngạc vủa Diệp Hoan và mọi người, môi hai người tiếp xúc với nhau,
sau đó lưỡi quấn quíu không ngừng gắt gao cùng một chỗ, thẳng đến hơn
mười giây, cố gái mới buông Diệp Hoan ra, sau đó thản nhiên cười với hắn rồi đi xa.
Hầu Tử và Trương Tam lồi cả mắt ra.
“Này...Mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Trương Tam kỳ quái kêu lên.
Hầu Tử đố kị nhìn Diệp Hoan, ảm đạm thở dài, cảm thán mà nói: “... Anh quả nhiên là hết sức giãy dụa chống cự.”
Diệp Hoan hung hăng lau miệng, nhìn xung quanh một vòng, cả giận nói: “Báo cảnh sát, báo cảnh sát! Trực tiếp báo với thị trưởng Prague, nơi
này không an toàn, vừa mới trúng đạn mấy hôm, bây giờ con mẹ nó lại gặp
phải nữ lưu manh, vài ngày nữa có khi xuất hiện người có chủ ý với trinh tiết của tao...”
Tuy rằng biểu tình bên ngoài đàn rất phẫn nộ, nhưng bàn tay hắn lại nắm thành quyền.
Trong lòng bản tay có một mảnh giấy nhỏ, vừa rồi lúc lau miệng hắn
thuận tiện lấy ra tờ giấy ở trong miệng, tờ giấy do chiếc lưỡi thơm tho
của mỹ nữ tóc vàng kia đưa vào miệng hắn...
Tờ giấy viết cái gì?
Là số phòng khách sạn của nữ lưu manh, bảo hắn buổi tối tới an ủi sao?
Hay là cục diện bế tắc mà hắn khát khao phá vỡ đã có thể xoay chuyển, sự xoay chuyển này có lẽ nằm ngay trên tờ giấy này?
Hai loại khả năng này đều làm cho Diệp Hoan cuống cuồng nhảy dựng lên, tim đập ít nhất hai trăm nhịp mỗi phút ...