Dòng người trên đường lớn ở Prague vẫn như trước,
mỗi người đi du lịch đều mang theo vẻ vui mừng hoặc buồn bã, giống như
là họ đang muốn tìm kiếm gì đó trong toà thành cổ ngàn năm này, là phong cảnh, hoặc là tâm tình.
Hai mươi tên vệ sĩ dồn Diệp Hoan vào chính giữa. Hắn lại ngơ ngác mất hồn đứng bên đường , tay nắm chặt, trong lòng bàn tay là một tờ giấy
nhỏ đã thấm ướt mồ hôi tay của .
Ánh mắt Diệp Hoan sắc bén như chim ưng, không ngừng lướt nhìn vào dòng người.
Trên tờ giấy viết cái gì? Cô gái tóc vàng xa lạ vì sao lại muốn dùng
cách thức thế này để đưa tờ giấy cho hắn? Trên đường ngựa xe tấp nậpcuối cùng ẩn giấu bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào hắn trong bóng tối?
Hầu Tử và Trương Tam không biết cô gái vừa rồi đột ngột hôn Diệp Hoan là có nguyên nhân sâu xa, chỉ là ngạc nhiên nhìn Diệp Hoan, ánh mắt
tràn ngập vẻ hâm mộ.
“Anh Hoan, em vẫn cảm thấy anh rất trâu bò, nhưng không nghĩ tới anh
lại trâu bò đến trình độ này. Rốt cuộc, anh có điểm tốt nào lại làm cho
một đám nữ nhân giống như ăn phải xuân dược, anh Hoan, anh rất có tư
chất của ngựa giống nha. . .”
Trong đầu Diệp Hoan xuất hiện đủ loại thắc mắc, rồi lặng lẽ nhét tờ
giấy vào túi quần, cười nói: “Ông đây không có hứng thú với gái Tây,
tròng mắt màu lam. Nửa đêm tỉnh dậy hù chết người, tao vẫn rất là truyền thống, thích nữ nhân Trung Quốc.”
Miệng tuy vẫn nói chuyện, nhưng mắt hắn lại hơi híp lại.
Không cần quá để ý cũng thấy được, từ sau khi Diệp Hoan nhận được
mảnh giấy, hắn phát hiện ra trước sau có hai dáng người với vẻ mặt nhìn
có vẻ lén lút đang di chuyển ngập ngừng. Cho dù cách nhau rất xa, nhưng
lại có thể mơ hồ thấy được bọn chúng cố ý che giấu ánh mắt đang nhìn
chăm chú về phía này.
Trong lòng Diệp Hoan cảm thấy căng thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ
cười, dường như không có chuyện gì xảy ra theo mọi người lên xe, trong
vòng vây của đoàn vệ sĩ rời khỏi bệnh viện. Đoàn xe chạy theo hướng trở
về khách sạn Tứ Quý của Prague.
Mãi đến khi xe khởi động, cảnh vật bên đường vụt về phía sau, Diệp
Hoan mới khẩn trương lấy ra mảnh giấy đã sớm bị mồ hôi làm ẩm ướt từ
trong túi quần.
Hắn từ tốn mở tờ giấy một cách cẩn thận, tờ giấy chỉ viết năm chứ: “Nguy hiểm, về nước ngay!”
Diệp Hoan bình tĩnh nhìn tờ giấy, hốc mắt phiếm hồng.
Chữ viết quen thuộc xinh đẹp kia, sớm đã khắc sâu trong lòng hắn, một khắc cũng không quên.
Là chữ của Kiều Mộc.
Kiều Mộc nhất định đang ở đây, đang lặng lẽ ở nơi nào đó mà chăm chú quan sát từng hành động của mình
Thân hình Diệp Hoan không nhịn được run lên nhè nhẹ.
Vốn hắn đang không xác định được chỗ ở của Kiều Mộc, giờ khắc này rốt cuộc đã khẳng định được cô vẫn ở Prague, trong bóng đêm cặp mắt trong
suốt, đen bóng như thiên sứ vẫn âm thầm nhìn hắn, luôn luôn ngầm quan
tâm hắn.
Hầu Tử ở bên cạnh thấy không đúng, hỏi: “Anh Hoan, anh làm sao vậy?”
Diệp Hoan cúi đầu, nhẹ nhàng, gằn từng chữ: “Kiều Mộc, Kiều Mộc nhất định đang ở Prague, cô ấy đang nhìn tao...”
Hầu Tử ngẩn người, sau đó đoạt lấy mảnh giấy trong tay hắn, sau khi
nhìn thoáng qua cả hoảng sợ nói: “Đây... Đây là chữ của Kiều Mộc, anh có được nó như thế nào?”
“Vừa rồi nữ nhân ngoại quốc kia lúc hôn đưa cho tao..” Diệp Hoang
ngẩng đầu chăm chú nhìn Hầu Tử, nói: “Chúng ta đến đúng chỗ rồi, Kiều
Mộc nhất định đang ở đây, hơn nữa tình trạng thực sự không ổn...”
'Nguy hiểm, về nước ngay' năm chữ ngắn ngủi nhưng trong nháy mắt Diệp Hoan lại có được rất nhiều tin tức.
Nguy hiểm Diệp Hoan đã tự mình trải qua. Hiện tại hắn khẳng định đám
sát thủ hôm đó ám sát hắn có liên quan tới Kiều Mộc. Kiều Mộc đã bị thế
lực nào đó ép buộc, hoặc là bị thế lực nào đó giam cầm.
“Anh Hoan, tình hình không ổn nha, Kiều Mộc muốn anh về nước, ý nói ở đây nước rất sâu. Em ấy sợ anh gặp chuyện không may, cũng nói lên tình
trạng của em ấy giờ rất nguy hiểm...” Hầu Tử cau mày nói, hắn cũng nhìn
ra tin tức từ trong năm chữ ngắn ngủi đó.
Diệp Hoan gật đầu: “Không biết rốt cuộc tình trạng của Kiều Mộc giờ
thế nào, vũng nước ngày càng ngày càng đục. Nguy hiểm ở đây chúng ta đã
sớm trải qua, hiện tại lại muốn về nước? Biết rõ Kiều Mộc gặp nguy hiểm
thì tao sao có thể không để ý đến cô ấy? Hầu Tử, trước đó vài ngày mày
cũng bị thương, nơi này quả thật có điểm không bình thường. Anh em chúng ta không thể toàn bộ ở lại đây, sáng sớm mai mày với Trương Tam ngồi
máy bay của tao về nước trước đi...”
Hầu Tử vừa nghe xong mặt đỏ bừng, thở hổn hển cả giận: “Anh Hoan, đây là anh nói tiếng người sao? Có phúc bảo chúng ta cùng hưởng, gặp nạn
lại đuổi chúng em đi xa, anh coi chúng em là cái gì? Nói gì thì em cùng
với Kiều Mộc cũng sống cùng nhau từ nhỏ tới lớn, dựa vào cái gì mà anh ở đây, chúng em phải trở về? Về sau tìm thấy Kiều Mộc, chúng em sao dám
nhìn mặt em ấy?”
Diệp Hoan cười khổ: “Được, mày nói lời chính nghĩa, tao con mẹ nó là
ác nhân, muốn ở lại thì ở lại. Chẳng may ba thằng chúng ta đều teo, cha
mẹ tao hàng năm tới thanh minh cũng thuận tiện đốt cho bọn mày ít vàng
mã.”
Diệp Hoan bình tĩnh nhìn Hầu Tử tức giận tới mức đỏ bừng mặt, thở dài mắng một câu: “Chúng ta đều lớn lên ở Cô nhi viện, trong đầu chỉ chúa
toàn rễ cây, con mẹ nó cùng được đúc từ một cái khuôn mà ra, ngốc quá
đi.”
Hầu Tử hết giận mỉm cười: “Nếu những thằng ngốc như chúng ta nhiều
một ít, thì lúc chết mới có chút tư vị, lòng người ở đời mới nhiều thêm
vài phần nhiệt huyết nha.”
Trở lại khách sạn Tứ Quý, Diệp Hoan gọi Ngụy Trường Quân tới, đưa tờ
giấy của Kiều Mộc cho hắn nhìn. Ngụy Trường Quân xem xong vừa mừng vừa
lo, vui là đã có manh mối của Kiều Mộc, lo lắng là vì gặp nguy hiểm ở
Prague, thiếu chủ Đằng Long cũng không rời đi. Nếu như Diệp Hoan ở đây
có chuyện gì, tương lai hắn sao có thể giao phó với phu nhân?
Ngụy Trương Quân ấp úng, do dự không biết có nên khuyên Diệp Hoan trở về không. Diệp Hoan khoát tay áo với hắn: “Đừng khuyên tôi, không tìm
được Kiều Mộc, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi, cho dù Prague này có biến
thành đầm rồng hang hổ, lão tử cũng nhất định phải bình định nó, không
phải chỉ là liều mạng sao? Lão tử trước kia cũng không phải là chưa
làm.”
Diệp Hoan nói lời này, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười biếng nhác mà
lãnh khốc, cái nhiệt tình khốn khiếp coi trời bằng vung của hắn đã quay
lại, còn đang sôi trào cuồn cuộn.
Ngụy Trường Quân thấy Diệp Hoan kiên quyết, biết có khuyên cũng không được, đành thở dài một hơi.
Sau đó, Diệp Hoan gọi tên đầu lĩnh đoàn vệ sĩ Chu Dung phái tới vào.
Thủ lĩnh họ Hoàng, tên là Hoàng Hổ, năm nay khoảng ba mươi năm tuổi,
dáng người khôi ngô, phản ứng nhanh nhẹn, từng là cảnh vệ liên trưởng
của đoàn trinh sát của quân khu. Sau khi giải ngũ được Chu Dung dùng một số tiền lớn mời về, trước nay hắn vẫn đảm nhiệm chức vụ cận vệ của Chu
Dung.
Hoàng Hổ không nói nhiều, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng cứng rắn như đá, vào phòng hắn liền đi thẳng tới trước mặt Diệp Hoan rồi đứng nghiêm,
đúng tiêu chuẩn quân đội. Xuất ngũ nhiều năm rồi nhưng bản chất quân
nhân của hắn vẫn không mất đi, mỗi tiếng nói cử động đều lộ ra màu sắc
quân đội.
Diệp Hoan cũng tranh thủ thời gian đứng lên, hắn rất kính trọng Hoàng Hổ bởi lẽ lẽ hắn cũng xuất thân từ bộ đội.
“Hoàng lão đại, đừng giữ lễ tiết, đều đi ra từ bộ đội, nói ra anh còn là tiền bối của tôi, tôi trước mặt anh chẳng qua chỉ là một tên tân
binh” Diệp Hoan cười nói.
Hoàng Hổ gật đầu, trên mặt mỉm cười, vui vẻ lóe lên rồi biến mất.
“Diệp thiếu, gọi tôi có việc gì sao?”
“Có việc, Hoàng lão đại, trước kia anh từng làm liên trưởng trinh
sát, biện pháp kế sách hẳn là sáng như tuyết, hiện tại tôi muốn nhờ anh
giúp một việc...”
“Diệp thiếu ngài cứ phân phó.”
Hiện tại bên ngoài khách sạn Tứ Quý tôi khẳng định có một hai tên lén lút chú ý động tĩnh của chúng ta, lấy bản sự của Hoàng lão đại, chắc
liếc mắt một cái có thể nhận ra rõ ràng...”
Hoàng Hổ lạnh lùng nói: “Vừa rồi, trên đường tôi phát hiện có hai
người không thích hợp, bất quá chức trách của tôi là bảo vệ cậu an toàn. Chỉ cần bọn họ không làm ra động tác công kích với cậu, tôi sẽ không
động thủ với bọn hắn. . . Ý của Diệp thiếu là muốn tôi đi bắt hai tên đó về?”
Diệp Hoan gật đầu, cười tủm tỉm: “Không sai, tôi chính là có ý này”
Hoàng Hổ gật đầu, không nói thêm một tiếng ra ngoài.
Ngụy Trường Quan nhíu mày: “Chúng ta bị người theo dõi? Sao tôi không phát hiện? Diệp thiếu, cậu muốn bắt hai kẻ đó là muốn gì?”
Vẻ tươi cười của Diệp Hoan dần dần biến thành lạnh lùng: “Tôi không
thể cứ bị động mãi được, cho nên tôi muốn chủ động. Mặc kệ kẻ khống chế
Kiều Mộc là thần thánh phương nào, lão tử phải làm cho hắn trồi lên khỏi mặt nước. Nếu vẫn bảo trì trạng thái kẻ địch trong tối, ta ở ngoài sáng thì thế nào cũng bị hắn giết. Anh chả lẽ không phát hiện gần đây đầu óc của tôi rất tươi sáng sao, sánh như ánh đèn trong bóng đêm, rất dễ để
kêu gọi người ta cầm súng tới bắn sao?”
Ngụy Trường Quân cười khổ nói: “Không nói thì không biết, nói ra tôi phát hiện cậu quả nhiên sáng suốt. . .”
“Đúng vậy, lão tử vất vả sống tới bây giờ, không phải là để người ra
dùng làm bia ngắm, tên cháu trai lẩn trốn kia, sống chết giấu mặt, lão
tử bắt hắn lộ mặt.”
Không lâu sau, Hoàng Hổ và một tên vệ sĩ khác mang theo hai tên Châu
Âu da trắng ăn mặc bình thường vào. Vào trong phòng, hai tay Hoàng Hổ
đồng thời ném hai tên da trắng xuống thật mạnh, trong miệng còn lẩm bẩm
tiếng Anh mắng cái gì đó.
“Diệp thiếu, người đã mang đến, hai người nước ngoài này làm việc rất tinh tế. Chúng giả dạng làm khách du lịch, còn đàng hoảng trong tiệm đồ lưu niệm của khách sạn mua này mua nọ, trong chốc lát tôi mới tìm ra
được.”
Diệp Hoan nhìn hai kẻ da trắng nằm trên mặt đất, lúc đầu hai người
còn quát mắng vài câu, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Diệp
Hoan, hai người dần dần ngừng miệng, cúi đầu bộ dáng có vẻ chột dạ.
Diệp Hoan gật đầu, cười nói: “Xem ra bắt không sai, hai người này có
quỷ. Hoàng lão đại, trước phế đi một bàn tay của một người, sau đó cậy
miệng bọn họ ra, anh từng làm qua liên trưởng trinh sát, thẩm vấn bọn
chúng thế nào không cần tôi dạy cho anh chứ?”
Hoàng Hổ cười ngạo nghễ: “Sống nửa đời người, không có sở trường gì,
nhưng duy chỉ có chuyện này tôi làm rất được. Diệp thiếu cho tôi nửa
giờ, tôi sẽ bắt bọn chúng ngay cả chuyện mười tám đời tổ tông đều thành
thật khai ra.”
Diệp Hoan vui mừng gật đầu: “Tốt, hết thảy giao cho anh...”
Nói xong Diệp Hoan đi ra khỏi phòng, sau đó bỗng nhiên lại quay lại.
Hoàng Hổ không vui lắm nói: “Diệp thiếu không tin tưởng thủ đoạn của tôi?”
Diệp Hoan vội vàng xua tay: “Đừng hiểu lầm, ta dặn dò anh một câu,
đừng giết bọn chúng, dù sao ở đây giết người có chút phiền phức. . . Bọn họ nếu thật sự không chịu nhận tội cũng không đáng để sử dụng mỹ nhân
kế với bọn chúng, bọn họ chẳng qua là ngựa chết, đừng lãnh phí tài
nguyên, chiêu mỹ nhân kế đó cứ dùng lên người tôi ...”
Diệp Hoan nhìn hai tên da trắng lạnh run run, vừa lòng gật đầu, vừa
mới quay người rời đi, đã nghe được hai tiếng kêu thảm thiết. Trong phút chốc đã bị mạnh mẽ bịt miệng lại, Hoàng Hổ xuống tay không hề lưu tình, trong chớp mắt liền phế đi tay của bọn họ.
Diệp Hoan dường như không nghe được gì, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lẽo.
Phế đi hai cánh tay chẳng qua chỉ là điểm tâm, đại tiệc còn chưa có xuất hiện đâu, hai tên da trắng nhịn mà đợi đi.
Nửa giờ sau, Hoàng Hổ cậy được miệng của bọn chúng, bất quá tin tức
ít đến đáng thương. Hai người này căn bản chỉ là nhân vật tầng thấp nhất của thế lực thần bí kia, mà thực ra ngay cả nhân vật thấp nhất cũng
không phải. Bọn họ làm thuê cho một người đàn ông thần bí không rõ danh
tính, về phần thế lực kia lớn thế nào, bọn họ là thế lực như thế nào,
hai người một chút cũng không biết. Người đàn ông bí ẩn là đơn phương
liên lạc với họ, hai bên không có gặp mặt trực tiếp, hơn nữa cũng rất
kín miệng, cũng không tiết lộ tin tức gì với bọn họ.
Bắt được hai tên, lại không có tin tức hữu dụng nào nhưng Diệp Hoan
tuyệt không nản chí, hắn không thay đổi gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn
Hoàng Hổ.
Hoàng Hổ ngây ra một lúc, sau đó biểu tình ngầm hiểu, im lặng không tiếng động ra ngoài.
Diệp Hoan ngồi trên một chiếc ghế sô pha to thùng thình, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa hít một hơi.
Hầu Tử và Trương Tam lúc này mới đi lên, nhìn bộ dáng Diệp Hoan đang
suy nghĩ, Hầu Tử nói: “Anh Hoan, anh rốt cuộc muốn chơi với đám người đó như nào nha? Bắt hai tên đó căn bản không làm gì, manh mối có phải lại
bị cắt đứt?”
Diệp Hoan lắc đầu: “Tao bắt hai tên đó không phải bì bắt bọn chúng
nói ra cái gì, tao biết loại tiểu lâu la này căn bản không biết nhiều
lắm, cũng không tính moi được từ miệng bọn họ tin tức nào hữu dụng...”
“Càng nói càng thâm ảo, anh không chiếm được gì thì sao lại bắt bọn chúng? Cái này không phải đả thảo kinh xà sao?”
Diệp Hoan cười nói: “Đả thảo kinh xà hà tất là việc xấu, thời điểm
không có đường đi, đả thảo kinh xà có lẽ sẽ thay đổi hiện trường, sau
bóng liễu là khóm hoa*, thay đổi, có nghĩa là tình thế có thể xoay
chuyển...”
*Nguyên văn: Liễu ám chi hậu kiến hoa minh, hay còn được dùng Liễu ám hoa minh ám chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì
đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Diệp Hoan hít một hơi thuốc, tiếp tục nói: “Hơn nữa, bọn chúng không
biết chuyện gì, nhưng người thuê bọn chúng lại biết được một chút? Có
chút gốc rễ rồi, tiếp tục phát triển nhất định sẽ phát hiện ra gì đó.”
Mắt Hầu Tử sáng lên: “Hai người này anh tính để làm mồi dụ? Bắt bọn
họ là giả, hỏi cung cũng là giả dối, mục đích chân chính của anh là thả
bọn chúng ra, sau đó theo dõi bọn chúng?”
Diệp Hoan cười nói: “Vừa được thả, tự nhiên sẽ có ý thức phòng bị
mãnh liệt, theo dõi bọn họ khẳng định không dễ dàng, chẳng qua Hoàng Hổ
từng làm liên trưởng trinh sát, tao tin anh ta có năng lực này.”
Hầu Tử nghĩ ngợi, sau đó thở dài: “Chiêu này của anh thật là...”
“Bội phục sao?”
Hầu Tử nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Em nói là... Kỳ thật em cũng nghĩ ra được, bất quá anh chỉ nhanh hơn một chút mà thôi”
Trương Tam nghe hai người nói chuyện, lặng đi hồi lâu, lúc này mới
gật đầu thật mạnh: “Chính em cũng nghĩ ra, chẳng qua hai người nhanh hơn một chút mà thôi”
Diệp Hoan từ từ nói: “Một chút cảnh giới cũng không có, người đầu
tiên ăn con cua còn được gọi là dũng sĩ, mày có biết người thứ hai ăn
cua được gọi là gì không?”
“Ăn hàng?” Trương Tam nhìn Hầu Tử vui sướng như nhìn thấy người gặp họa.
Diệp Hoan cười nói: “Không cần tự mắng mình như vậy, thực tế người
thứ hai ăn cua cũng miễn cưỡng coi là dũng sĩ, kẻ thứ ba mới xem như ăn
hàng”
Hầu Tử giật mình, sau đó vẻ mặt đồng cảm kèm theo cảm giác ưu việt nhìn Trương Tam.
Trương Tam ngây người một chút, sau đó mặt giống như bị người ta đạp
một cái, mặt đỏ tai hồng cả giận nói: “Lão tử chẳng qua là nói một câu,
có trêu chọc gì các người chưa?”