Cả ba người đàn ông cùng ngồi một bên tường ở trong phòng mà vừa nói chuyện phiếm vừa chờ kết quả từ Hoàng Hổ.
Gian phòng rất yên tĩnh, cả ba người đều trầm mặc mà lấy ra một điếu
thuốc châm lên hút. Nhất thời cả gian phòng tràn ngập sương khói lượn
lờ, giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù không thấu đoán không ra.
Thật lâu sau, Hầu Tử nặng nề thở dài: “Mẹ nó! Rốt cuộc đây là cái
nhóm gì thế, làm việc mà cứ thần bí quỷ dị. Hoan Ca, anh có đầu mối gì
hay không?”
Diệp Hoan lắc đầu, trầm giọng nói: “Lai lịch bọn chúng thế nào thì
anh cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể lần theo các dấu vết sau khi Kiều Mộc mất tích mà phỏng đoán. Trước đây anh cũng đã cùng Ngụy Trường Quân thảo luận qua chuyện này, lời nói của Ngụy Trường Quân rất có đạo lý.
Amh ta nói rằng kẻ vừa có năng lực khiến cho Kiều Mộc chỉ trong thời
gian ngắn nhất có được quốc tịch Anh quốc, lại vừa có thể thong dong đào thoát khỏi tầm mắt của đám người Thẩm lão tam phái đi giám thị, không
căn cứ vào việc biến mất trên đường ở Luân Đôn, hơn nữa chính phủ Anh
quốc liệt hành tung của Kiều Mộc thành cơ mật quốc gia mà không cho nước ngoài tìm hiểu. Từ những điều này ta có thể đoán được rằng, đứng sau
màn dàn dựng chuyện Kiều Mộc mất tích chính là một nhân vật có trọng
lượng (có lực ảnh hưởng) ở Âu châu, năng lực của kẻ đó dù không lớn đến
mức hô phong hoán vũ, nhưng ít nhất tại bất kỳ quầy hàng bán bánh quẩy
nào ở Âu châu, ông chủ quầy hàng đó nhất định sẽ cho hắn một cái thẻ VIP hội viên đấy...”
Hầu Tử nghe thấy vậy thì lập tức lộ vẻ ao ước: “Móa nó, mua bánh quẩy đều được giảm giá, cái này chắc phải có mặt mũi lớn lắm nhỉ?... Không,
đã không chỉ là mặt mũi, đây là một loại cảnh giới siêu phàm thoát tục
nhân sinh nha...!”
Tong đầu Trương Tam lúc này là đầy đầu dấu chấm hỏi (???): “Người Âu châu cũng ăn bánh quẩy à?”
Diệp Hoan và Hầu Tử đều mặc kệ cậu ta, không nên nhiệt tình mà giải
thích cho cái tên Nhị Hóa (ngu ngốc) này làm gì, hai người bọn hắn cũng
không muốn giải thích làm gì cho mệt.
“Hoan Ca, theo ý anh thì cái gã có năng lực như thế là kẻ như thế nào ?”
Diệp Hoan thở dài, nói: “Tất nhiên là kẻ rất ‘ngưu bức’ rồi! Nơi này
là Âu châu, là địa bàn người ta, dù luận quyền thế hay so bối cảnh, thì
anh mày ngay cả một ngón tay của người ta cũng không bằng. Tuy nhiên,
bối cảnh của anh mày ở trong nước cũng rất sâu, bất quá ở chỗ này lại
không có công dụng gì. Nói thật nhé, người ta nếu muốn giết chúng ta thì cũng giống như bóp chết một cái con rệp mà thôi...!”
Hầu Tử và Trương Tam đều trương ra cái bản mặt ngây dại. Sau khi trầm mặc một lát, Hầu Tử sâu kín thở dài: “Hoan Ca, khiêm tốn một chút thì
cũng không có sai, nhưng cũng không nên coi nhẹ mình quá như thế!. Cả ba anh em chúng ta cộng lại có lẽ phải mạnh hơn con rệp rất nhiều chứ?”
Diệp Hoan nói: “Thoại tháo lý bất tháo(*). Ở nơi này, chúng ta là tác chiến trên sân khách, không thể so quyền thế và bối cảnh với người ta.
Tình trạng lúc này của Kiều Mộc có lẽ cũng nguy hiểm. Kẻ khống chế cô ấy có lai lịch không nhỏ, theo anh phân tích, kẻ đó có thể đứng đầu một
thế lực quân đội Châu Âu nào đó, hoặc là một thành viên hoàng thất ở Âu
châu. Cả hai dạng người này đều có tầm ảnh hưởng thâm căn cố đế tại Âu
châu. Bọn chúng, chính là địch nhân của chúng ta trong hành trình ở Âu
châu lần này. Việc mà anh mày hiện tại muốn làm nhất, chính là điều tra
rõ ràng thân phận của những kẻ này.”
(*) Đại ý là: Lời nói này tuy thô tục, không thể đặt lên bàn cân, nhưng cũng không phải ngụy biện, nói suông
Hầu Tử cười khổ nói: “Hai năm trước, chúng ta ngay cả tiền để vào nhà hàng ăn uống một bữa cũng không có. Nếu lúc đó, có người nói cho em
biết rằng, hai năm sau em sẽ cùng lật cổ tay (khiêu chiến, đối chiến)
với một nhân vật lớn trong quân đội hoặc thành viên hoàng thất ở Âu
châu, thì chắc em phải thưởng cho gã đó một cái tát tai thật đau
đấy...!”
Trương Tam nói chen vào: “Nếu như hai năm trước có người nói cho mày
biết, có một ngày mày sẽ cùng đại minh tinh Liễu Phỉ cùng ‘lăn lộn’ trên giường lớn, thì mày có thưởng cho gã đó một cái tát không?”
Hầu Tử cười đáp: “Thế thì không đâu! Chuyện đó thì tao đã sớm luyện tập vô số lần rồi!”^^
Trương Tam nhếch miệng, thấp giọng làu bàu cái gì, đoán chừng là đang nói những lời xúc phạm đại loại như “Rửa cái lau nhà(*)” , Diệp Hoan sợ hai đứa nó trở mặt với nhau nên hắn vội vàng nói sang chuyện khác:
”Trương Tam, mày đã ‘bắt được’ cái cô Tina kia chưa?”
(*) Ý nghĩa câu này tương tự như câu: “Hoa lài cắm bãi cứt trâu” đó.
“Rửa cái lau nhà”: Đây là một sự tình từng gây xôn xao dư luận TQ, sự tình này bắt nguồn từ một số bức ảnh được đăng trên mạng xã hội TQ.
Trong ảnh là hình ảnh một người phụ nữ đang rửa cái lau nhà trong một
cái nồi lớn đựng nước sôi dùng để nấu ăn, ở trong căn tin của một trường đại học nào đó bên TQ.
Vẻ mặt Trương Tam buồn bã vô hạn, cậu ta nói: “Chưa! Con gái người ta rất tốt với em và cũng có ý ngủ với em, nhưng em vẫn không dám ‘đè’
người ta xuống...”
Diệp Hoan nghiêm nghị nói: “Vì cái gì mày lại làm cái việc không bằng cầm thú(*) như thế?”
(*) Đây một câu chuyện cười mà có lẽ ai cũng biết rồi. ^_^
Trương Tam nói với giọng đau khổ: “Các cô gái ngoại quốc cũng không
ngại chuyện ấy, nhưng em cũng không biết trước kia người ta đã từng làm
chuyện ấy chưa? Lỡ như người ta thích ‘cái ấy’ to như đàn ông Âu Mỹ,
còn cái của em là tiểu tiểu điểu (chú chim nhỏ) muốn bay mà không bay
cao được, như vậy là tổn hại quốc uy lắm đó!”
Diệp Hoan cùng Hầu Tử nhìn chăm chú liếc về , thần sắc nghiêm nghị gật đầu: “Cái băn khoăn này quả thật có đạo lý...”
Trương Tam vò đầu bứt tai, vẻ mặt nhu nhược, than thở nói: “... Thật sự là không bằng cầm thú... A....!”
Chờ đợi là việc thật dài dòng buồn chán, ước chừng sau khoảng bốn năm canh giờ, khi đã rạng sáng thì Hoàng Hổ mới khoan thai chạy về khách
sạn.
Tinh thần Diệp Hoan chấn động, nhìn biểu lộ trên sắc mặt Hoàng Hổ,
Diệp Hoan biết rõ chuyến đi này của anh ta không uổng công chút nào.
“Diệp thiếu gia, may mắn không làm nhục mệnh, đẫ tìm được nơi ở của chúng rồi.” Hoàng Hổ vừa lau mồ hôi vừa cười nói.
“Nói kỹ càng một chút đi!”
“Hai tên gia hỏa bị tôi phế đi một tay đó, sau khi tôi đánh ngất xỉu
bọn chúng rồi gọi người cất bọn chúng vào rương lớn mà từ khách sạn chở
ra bên ngoài. Vào lúc nửa đêm, hai tên gia hỏa đó mới tỉnh lại và phát
hiện bản thân đang nằm trong đống rác. Hai tên đó coi như cũng tỉnh táo, sau khi đã cùng nhau thương lượng một lát thì chúng cởi hết quần áo và
chỉ giữ cái quần sì líp, sau đó bọn chúng tranh thủ thời gian chạy ra
khỏi thành phố...”
Hầu Tử chậc chậc nói: “Đã biến thành bộ dạng như thế mà còn lõa thể
chạy trốn, đủ biết cái đức hạnh của người nước ngoài chính là không biết xấu hổ như thế nào rồi...”
Diệp Hoan trừng mắt, nói: “Mày thì biết cái gì, bọn chúng cởi quần áo là vì muốn lõa thể chạy trên đường cái à? Chúng là sợ chúng ta gài
thiết bị truy tìm hoặc máy nghe trộm trên y phục đó, cho nên dứt khoát
trút bỏ toàn bộ quần áo.”
Trương Tam ở một bên nhếch miệng cười nói: “Tiểu tử đó khẳng định
chưa từng vận chuyển thuốc phiện, bằng không thì gã đó nhất định còn có
thể kiểm tra thân thể thoáng một phát về một bộ phận khí quan nào đó rất trọng yếu nữa...”
... ...
Hoàng Hổ nói tiếp: “Hai tên gia hỏa này rất cảnh giác, vòng vo tầm
vài vòng rồi mới thực sự lái xe ra khỏi thành phố. Cho dù đã rời khỏi
thành phố rồi, bọn chúng vẫn rất cẩn thận. Tôi một mực xa xa truy đuổi
phía sau bọn chúng, đại khái ở trên đường lớn tiêu tốn khoảng một hai
giờ, thì bọn chúng mới chạy xe về một nông trường nằm ở ngoại thành. Sau khi bọn chúng gõ cửa nông trường, thì có một người đàn ông mặc áo ngủ
dẫn bọn chúng đi vào...”
“Sau đó anh quay lại đây à?”
Hoàng Hổ gật gật đầu: “Bởi vì không biết Diệp thiếu có tính toán gì,
cho nên tôi cũng không muốn đả thảo kinh xà mà lưu lại một người anh em ở lại đó để theo dõi. Người anh em đó của tôi cũng như tôi có xuất thân
là lính trinh sát đấy, rất thành thạo việc ẩn núp, không sợ có sơ xuất
gì.”
Diệp Hoan gật đầu, thần sắc trầm tĩnh, nhưng trong lòng thì lại sinh ra vài tia hưng phấn.
Đã tìm được cấp trên của của hai tên đó, có thể khẳng định, tên đàn
ông ở nông trường đó biết nhiều tin tức hữu dụng hơn so với hai cái tên
gia hỏa bị bắt kia.”
“Bên trong nông trường ngoại trừ người đàn ông kia thì còn có người nào khác không?”
Hoàng Hổ lắc đầu: “Vì sợ kinh động bọn chúng nên tôi không dám lại
quá gần, bất quá theo tôi phán đoán, có lẽ không còn ai khác nữa.”
Tay phải của Diệp Hoan nắm lại, hung hăng nệ lên trên bàn một cái,
cắn răng nói: “Đi! Đêm nay chúng ta sẽ đi ‘bứng’ cái nông trường kia.
Bọn chúng nếu có liên hệ với nhau thì tên gia hỏa mặc đồ ngủ kia nhất
định là cấp trên của hai tên kia. Tin tức hắn biết khẳng định là rất
nhiều, tôi muốn chộp hắn vào trong tay!”
Hoàng Hổ vội vàng nói: “Diệp thiếu gia, loại chuyện nhỏ nhặt này cứ
để cho tôi cùng mấy người anh em đi làm là được rồi, ngài nên ở nơi này
chờ đợi tin tức...”
Diệp Hoan vẫy vẫy tay: “Chuyệ này rất trọng yếu với tôi, tôi nhất
định phải tự mình hành động. Yên tâm đi! Dù sao thì tôi cũng là quân
nhân, sẽ không làm loạn trận cước của các anh đâu. Hoàng đại ca, gọi
theo vài anh em binh sĩ để cùng hành động. Hành động lần này sẽ do tôi
chỉ huy, còn về phần phương diện trang thết bị, nơi này là nước ngoài,
những thứ như súng ống khó tìm trong chốc lát, mỗi người dùng một con
dao găm đi!”
Bầu trời đêm chỉ thuần một màu đen kịt, khi cách hừng đông chỉ kém
chừng hai giờ, đám người Diệp Hoan, Hoàng Hổ cùng với bốn năm người bảo
tiêu lái xe chạy tới một nông trường nào đó ở ngoại thành Prague.
Khi cách nông trường còn khoảng một hai cây số, mọi người tắt máy,
xuống xe đi bộ. Hầu Tử và Trương Tam đi đằng sau đội ngũ, hai gia hỏa
đòi đi theo, nói cái gì là phải góp một ít sức lực trong việc tìm kiếm
Kiều Mộc.
Một đường trầm mặc, trong đội ngũ chỉ nghe tiếng bước chân sàn sạt
rất nhỏ. Sau khi đi được hai mươi phút, mọi người đi tới chỗ cách nông
trường vài trăm mét, Hoàng Hổ kêu lên vài tiếng chim hót về phía một cây đại thụ bên ngoài nông trường, một đạo hắc ảnh nhanh chóng hiệ ra, rồi
chạy đến bên người Hoàng Hổ mà làm một cái thủ thế, ý bảo không có bất
kỳ chuyện gì lạ, các mục tiêu đều ở bên trong.
Diệp Hoan gật gật đầu, năm ngón tay tay phải khép lại, vung tay về
phía nông trường, lập tức có vài thân ảnh đồng thời phân tán chạy về
phía nông trường, chỉ lưu lại ba người ở nguyên tại chỗ cảnh giới và chờ lệnh.
Hầu Tử và Trương Tam cũng không chậm, theo thật sát đằng sau đội ngũ.
Những nơi xây dựng bằng gạch đá của nông trường chiếm diện tích không lớn, chỉ dài rộng một hai trăm thước vuông, hàng rào nơi cổng lớn xây
bởi một khối đá xanh, phòng hộ lộ ra vẻ hơi cũ kỹ, có lẽ lâu lắm rồi
chưa có sửa sang lại.
Diệp Hoan cùng với Hoàng Hổ đi tuốt ở đằng trước, một mực bí mật đi
đến cánh cổng lớn phía trước. Hai người liếc nhìn nhau, Diệp Hoan gật
đầu, Hoàng Hổ thối lui hai bước, nhảy lên một cước đạp mạnh, phịch một
tiếng động lớn vang lên, phá vỡ sự yên lặng của không gian rạng sáng,
cánh cổng bị đá văng, mọi người cùng nhau xông vào.
Hai người Hầu Tử Trương Tam cũng không chịu yếu thế, vẻ mặt hưng phấn lao theo, canh giữ vị trí ở cửa ra vào.
Trừ bọn hắn ra, những người khác đều có xuất thân quân nhân, sau khi
phá cửa thì họ rất ăn ý mà bắt đầu phân biệt tìm tòi, có người lục soát
trong tường lò sưởi, có người lục soát tủ quần áo. Diệp Hoan liếc mắt
liền nhìn thấy ở bên trong, ngoại trừ hai tên gia hỏa ban ngày không may bị bắt kia đang trốn vào tủ quần áo ra, còn người đàn ông mặc đồ ngủ mà Hoàng Hổ nói đến cũng không ở trong phòng. Hai tên gia hỏa không may
kia ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng chưa kịp phát ra, thì đã bị bọn hắn
hung hăng kéo ra từ trong tủ quần áo.
Tâm tình Diệp Hoan nặng nề, nếu như lần này chụp hụt thì việc tìm
kiếm Kiều Mộc có thể sẽ rất phiền toái, ít nhất manh mối tạm thời bị
đứt, chỉ có thể đợi động tác tiếp theo của đối phương mới có thể đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Hoàng Hổ, thẩm vấn bọn chúng, nhanh! Dùng thời gian ngắn nhất hỏi ra cái tên*** mặc áo ngủ đang núp ở xó xỉnh nào?” Diệp Hoan chợt quát lên.
Hoàng Hổ không chút do dự, hai tay vừa lộn giống như làm ảo thuật,
trong tay lập tức có hai thanh dao găm. Còn không đợi hai tên đó mở
miệng, Hoàng Hổ đã nhe răng cười một tiếng, hai thanh dao găm hung hăng
cắm vào. Bàn tay của hai tên đó còn đang hoàn hảo thì lập tức bị dao găm đâm thủng, mũi dao sắc bén xuyên qua lòng bàn tay, một mực đính trên
sàn nhà. Hai tên gia hỏa không may đó phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm
thê lương, cùng với thần sắc ủy khuất và nói ra một tràng Anh ngữ mà
Diệp Hoan nghe không hiểu.
Hoàng Hổ bật cười nói: “Hai tên này nói, bọn chúng vừa thấy chúng ta
thì đã muốn lập tức chuẩn bị nhận tội, kết quả là tôi không nói hai lời
lại phế đi tay của bọn chúng, liền cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không cho, bọn chúng cảm thấy rất ủy khuất...”
Diệp Hoan cười khúc khích: “Sớm biết bọn chúng như vậy, chúng ta hà
tất hành hạ chúng như vậy, nói như thế nào thì chúng ta cũng là quốc gia có nền văn minh cổ (từ xa xưa rồi)^.^... Hỏi hai tên đó, cấp trên của
chúng ở nơi nào? Nếu không nói thật thì lập tức cắt đi cái ‘chân thứ ba’ của bọn chúng.”
Hoàng Hổ dùng Anh ngữ nghiêm nghị quát hỏi vài câu, thần sắc hai tên
gia hỏa không may kia lộ ra vẻ đau đớn, ngay cả việc kêu rên lớn tiếng
cũng không dám. Khi chúng chăm chú lắng nghe những lời này, thì môi
miệng chúng mấp máy vài cái, ánh mắt lại nhìn thoáng qua về phía một
vách tường bóng loáng ở trong phòng.
Hoàng Hổ hiểu ý, gõ cái mặt tường kia, phát hiện vách tường làm bằng
gỗ, vì vậy hung bạo đạp một cước lên vách. Vách tường ầm ầm vỡ vụn làm
lộ ra không gian ước chừng hai mét vuông, có một gã đàn ông đang mặc đồ
ngủ, thần sắc lo sợ không yên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hoảng sợ
nhìn mọi người trong phòng.
Người này ăn mặc áo ngủ màu đen, đại khái khoảng hơn bốn mươi tuổi,
tóc nâu mắt xanh, khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hãm sâu, chòm râu rậm rạp.
Đây là bộ dáng điển hình của người Âu châu.
Mãi đến khi thấy gã, tâm tình Diệp Hoan mới thả lỏng được.
Mẹ kiếp! Cuối cùng không có phí công chạy đến đây.
“Tìm được mày cũng thật vất vả quá..., vị tiên sinh này, chúng ta
cùng nói vài câu chuyện phiếm được chứ?” Diệp Hoan nhìn về phía gã mà nở nụ cười tươi, hai hàm răng trắng lộ ra dưới ánh đèn lờ mờ lóe ra hàn
quang âm u.
Toàn thân tên đàn ông mặc áo ngủ run lẩy bẩy, thần sắc không che giấu vẻ kinh hoàng, dường như gã phảng phất đã cam chịu số phận vậy, gã đứng lên và bước chậm rãi đi về phía Diệp Hoan.
Vừa đi được hai bước, biến cố lại phát sinh. Thần sắc tên đàn ông này biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ xảo trá, Diệp Hoan thầm nghĩ không ổn,
hắn vừa định ra tay thì đã thấy gã này hét lớn một tiếng, thân hình của
gã mạnh mẽ va chạm về bên trái. Hai người bảo tiêu tham gia hành động
lần này còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã bị bị đâm cho một phát mà cả
người lảo đảo. Gã đàn ông mặc áo ngủ không chút do dự, mạnh mẽ chạy về
phía cánh cửa ở bên ngoài.
“Mẹ kiếp! Ngăn gã đó lại!” Diệp Hoan khẩn trương, “con vịt” đến miệng rõ ràng lại bay mất.
Hầu Tử và Trương Tam đang đứng ở cửa ra cũng ngây ra một lát, gã đàn
ông kia đã bổ nhào đến trước mặt bọn họ, hai người cũng bị hắn đụng ngã
xuống đất. Gã đàn ông đó cứ như vậy giết ra một con đường sống, chạy ra
cửa rồi lao về phía một chiếc xe vận tải đang đỗ dưới mái hiên dựng
ngoài đồng cỏ.
Diệp Hoan dần dần sinh ra sự tuyệt vọng, nếu để gã đó chạy mất,
chuyện tìm ra kẻ đứng phía sau màn khống chế Kiều Mộc đã trở nên cực kỳ
khó khăn.
Hoàng Hổ và mọi người như tên rời cung đuổi theo.
Bọn hắn cách gã mặc áo ngủ gần trăm thước, lại trơ mắt nhìn gã đó
chui vào ô tô, ngay cả Hoàng Hổ cũng đã cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Khoảng cách gần trăm thước, tối thiểu cần vài giây mới có thể chạy
đến, mà ga đàn ông kia muốn khởi động ô tô thì chỉ cần hai giây là đủ...
Đúng là lật thuyền trong mương(*)...A...!
(*) Đây là thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật. Đại ý của câu này là chuyện không thể xảy ra
nhưng lại xảy ra, ám chỉ sự súi quẩy, hoặc nói lên việc thiếu cẩn trọng, lơ là.
Trong mắt mọi người đều phun ra lửa, cắn răng không nói tiếng nào mà dùng hết khí lực đuổi theo.
Thời điểm lúc mà mọi người ở đây đã dần dần không còn hi vọng, thì
bọn hắn lại nghe được gã đàn ông mặc áo ngủ trong ô tô phát ra một tiếng hét thê lương thảm thiết như bị thiến vậy:
“Oh--No! ***!” (Ôi ... Không! Chửi bới!)
Hoàng Hổ ngẩn người, mặc dù anh ta không rõ chuyện gì đang xảy ra,
nhưng nhất định là chuyện tốt, vì vậy bước chân cũng nhanh hơn mà điên
cuồng đuổi tới.
Khi đã đuổi tới bên cạnh ô tô, gã đàn ông kia đang ngồi trong khoang
lái mà ảo não dùng đầu đập vào tay lái, trong miệng thì cứ kêu to như
phát điên: “Key! where is the key? ***!” (Chìa khóa! Cái chìa khóa chết
tiệt kia ở chỗ nào?...!)
Hoàng Hổ ha ha cười lớn, mở cửa xe mà túm gã xuống xe, một bàn tay
hung hăng tóm chặt trên cổ của gã. Gã đàn ông mặc áo ngủ đó bi phẫn đến
mức hôn mê bất tỉnh.
Diệp Hoan và bọn Hầu Tử Trương Tam theo sát chạy tới, Diệp Hoan vừa
thở hổn hển vừa hỏi: “Bộ gã này có bệnh à? Rõ ràng có thể chạy đi, như
thế nào lại không chạy?”
Hoàng Hổ nén cười, nói: “Gã này tìm không thấy chìa khóa xe ...”
Diệp Hoan cười nói vui vẻ: “Hôm nay tôi mới biết ở nước ngoài cũng có một loại gà mờ như thế này tồn tại...Chạy trối chết mà rõ ràng không
mang theo chìa khóa xe, ha ha ha!”
Trương Tam ho khục khục, nói: “Gã hẳn là không phải là đồ gà mờ, bất
quá có chút không may mà thôi, chìa khóa xe của hắn ở chỗ này của em
mà...”
Nói xong Trương Tam cứ như làm ảo thuật mà móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa xe sáng lóng lánh.
Diệp Hoan giật mình, hỏi: “Tại sao cái chìa khóa này lại ở trong tay mày?”
Trương Tam có chút ngại ngùng cười nói: “Vừa rồi khi gã vọt tới cửa
thì không phải đã đụng em một cái sao? Em... Cái kia, khục khục, hoàn
toàn là động tác theo bản năng mà...”
Mọi người: “... ...” (Hay không bằng hên ^_^)
Đón nhận ánh mắt phức tạp từ mọi người, Trương Tam cũng có chút chột
dạ mà gượng cười hai tiếng, nói: “... Làm tặc thì không thể đi về tay
không nha, đây là quy củ đi đường đó, tôi không thể về tay không mà.”
“... Gã chỉ đụng cậu thoáng một cái thì cậu đã vụng trộm lấy mất chìa khóa của gã, thế tại sao vừa rồi tại sao cậu lại không ngăn gã lại ngay tại cửa luôn đi?”
Trương Tam giật mình, nói: “Nói đùa cái gì thế! Tôi là tặc nha...,
luôn luôn chỉ có người khác ngăn chặn tôi, tôi làm gì có tư cách chặn
người khác lại, đó không phải công việc của tôi...”