Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 37: Chương 37: Mới quen đã thân






“Người đẹp, hút điếu thuốc không?”

Đây chính là câu đối thoại đầu tiên, lần gặp mặt đầu tiên của Diệp Hoan và Chu Mị.

Chu Mị bình tĩnh nhìn người thanh niên đang tí tởn trước mặt, một bộ vest đen Armani sang trọng vừa vặn, mái tóc đen dày được chải chuốc gọn gàng cuốn hút, đôi mắt như hai viên kim cương đen trong suốt phát ra ánh sáng lóng lánh, chỉ tiếc là khí chất có phần không tương xứng với cách mặc quần áo. Quần sáo sang trọng thế nào mặc trên người hắn cũng mang lại cảm giác như “Chó đi giày”.

Một người dù ăn mặc đẹp đẽ quý giá cỡ nào, tướng mạo anh tuấn cỡ nào thì khí chất vẫn không lừa được người khác, mỗi cử chỉ đều có thể bộc độ ra đầy đủ giáo dục của hắn, đã trải qua trình độ giáo dục gì và đang ở tầng lớp gì.

Chu Mị âm thầm thở dài trong lòng, những năm này hắn... thật sự đã rất nghèo túng, dù là mặc đồ vest đắt đỏ nhất thì trên mặt cũng thể hiện ra sự tang thương không phù hợp với độ tuổi. Loại tang thương này không phải do năm tháng để lại mà do hiện thực tàn khốc vô tình đã lưu lại cho hắn dấu ấn này.

Chật vật khốn khổ hai mươi năm, hắn trở thành một người như thế nào? Ẩn dưới sự vui vẻ bên ngoài kia là một sự trầm lắng như thế nào? Năm tháng và hiện thực có dạy cho hắn kiên nghị và dũng cảm? Đôi cánh của hắn có thể đón những giông tố sắp phải đối mặt không? Thân của hắn có thể chịu đựng sóng biển vỗ vào không?

Nhìn Diệp Hoan với vẻ mặt tươi cười không đứng đắn trước mặt, giờ phút này trong lòng Chu Mị rất rối ren, tất cả đều không thể nói nên lời.

Diệp Hoan cũng nhìn biểu hiện trong khoảnh khắc thay đổi mấy lần của Chu Mị, trong lòng lại càng cảm thấy khó hiểu.

Ánh mắt người con gái này nhìn ta thật là phức tạp, nàng làm sao vậy?

“Người đẹp, dùng điếu thuốc không?” Diệp Hoan đưa điếu thuốc trong tay ra xa hơn nữa.

Không biết người của giới thượng lưu kết bạn như thế nào nhưng ở phố phường bình dân, người xa lạ mời nhau điếu thuốc là đã có thể kết bạn được rồi, Diệp Hoan luôn cảm thấy mời thuốc cho người khác là cách bắt chuyện rất tình người.

Chu Mị cười nói tự nhiên: “Thật xin lỗi, tôi không biết hút thuốc.”

Diệp Hoan ngượng ngùng cười.

Hai người lại im lặng một hồi.

Chu Mị ngắm nhìn bốn phía, cười nói: “Vị tiên sinh này, một mình anh ngồi ở khu nghỉ ngơi làm gì vậy?”

Diệp Hoan đau khổ lắc đầu: “Tôi đến cùng sếp của mình, sếp tôi có hẹn với người khác ở bên trong, tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”

Ánh mặt Chu Mị hiện lên vẻ kinh ngạc: “Sếp anh?”

Diệp Hoan gật đầu, hất cằm về phía quán cà phê, nói: “Cô ta ở trong đám kia."

Ánh mắt Chu Mị ngày càng kinh ngạc: “Xin mạo muội hỏi một câu, không biết anh làm ở công ty nào?”

“Công ty Hồng Hổ, hài, nói ra thì công việc này tới một cách không đầu không đuôi đấy, giờ tôi còn đang băn khoăn đây này...”

Chu Mị thoáng lắp bắp kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười quái dị.

“Thì ra anh là người của Công ty Hồng Hổ. Tại sao vừa nhắc đến sếp của mình, vẻ mặt anh lại… Hihi, đau khổ như vậy?”

Diệp Hoan nói với vẻ mặt đau khổ: “Sếp của tôi là nữ, không cho tôi hút thuốc lá trước mặt nàng, tôi chỉ còn cách chạy ra bên ngoài…”

Chu Mị dò hỏi: “Sếp của anh... Đối xử với anh không tốt sao?”

Lời này có thể nói là gãi đúng vào chỗ ngứa Diệp Hoan, hắn vỗ đùi, giận dữ nói: “Tốt cái rắm ah! Tự mình đến nài nỉ tôi làm việc cho nàng, hôm sau lại muốn đuổi tôi ra khỏi cửa. Trong công ty quản lý tôi ta không nói, tan sở còn phải chịu đựng tính khí của nàng, ngay cả cắt cái đầu cũng không được làm chủ. Ngươi xem, xem đầu tôi này, mới cắt đấy, kiểu tóc do nàng chọn, đẹp không?.... Giống thằng ngố không?”

Chu Mị thoáng nhíu mày, chưa thích ứng lắm với những lời nói thô tục của Diệp Hoan, sau đó lông mày nàng nhanh chóng giãn ra, liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái, che miệng cười nói: “Ta cảm thấy… Cũng được đấy chứ.”

Nói xong ánh mắt Chu Mị có chút cổ quái: “Sếp của anh quan tâm anh nhỉ, ngay cả kiểu tóc cắt sao cũng chọn sẵn cho anh.”

“Cái này mà gọi là quan tâm à? Tôi nghĩ chắc cô ấy muốn chơi tôi, mục đích là để tôi mang cái đầu như thằng ngốc này không thể nào đi ra ngoài gặp người khác. Theo một sếp như vậy coi như tôi xui tám đời rồi!”

Chu Mị vẫn đang cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng bất chợt trở nên giá lạnh: “Sếp của các anh thật sự đối xử rất tệ với anh sao? Có phải ở trong công ty anh thường bị nàng ăn hiếp không?”

Diệp Hoan buồn bã ỉu xìu nói: “Ăn hiếp thì không có. Con người ta trời sinh không chịu được người khác ăn hiếp, nếu có ngày nào đó nàng thực sự dám ăn hiếp ta, tôi sẽ phủi đít bỏ đi, cùng lắm là tôi không làm nữa, nàng có thể làm gì tôi chứ? tôi chịu không được tính khí đại tiểu thư của nàng………”

Chu Mị nghe vậy khôi phục lại nét xuân trên mặt, vẻ mặt lạnh băng lúc nãy biến mất...

“Không bị ăn hiếp thì tốt rồi. Tuy nói là muốn sinh tồn trên xã hội này không dễ chút nào nhưng sự tôn nghiêm quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đặc biệt là sự tôn nghiêm của anh...”

Chu Mị nói đến một nửa ngừng lại.

Diệp Hoan nở nụ cười: “Yên tâm, người nghèo như tôi chỉ còn lại có chút tôn nghiêm đó, người khác có ra giá cao như thế nào nữa tôi cũng không bán nó đâu. Thật kì lạ, nói chuyện với cô tôi có cảm giác như chúng ta đã quen nhau rất lâu vậy.”

Chu Mị giơ tay bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, con mắt mừng rỡ híp lại cong như trăng lưỡi liềm: “Đúng là rất kì lạ, tôi cũng có loại cảm giác này.”

Hai người nói chuyện phiếm ở khu nghỉ ngơi, không khí rất là vui vẻ, Liễu Mi ngồi trong quán cà phê vốn không biết nếu lúc nãy Diệp Hoan tùy tiện nói xấu một câu Hồng Hổ ức hiếp hắn thì chỉ trong một đêm Hồng Hổ sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

Quyền thế chính là thẳng thắn trần trụi như thế đấy. Mười năm tích cóp từng tí một, quyền lực và sự giàu có trong mấy chục năm lại thường bị hủy diệt bởi một câu nhắn nhủ bâng quơ của nhân vật cao cấp mà thôi.

Trong khu nghỉ ngơi, đôi mắt dễ thương của Chu Mị xoay chuyển, cười nói rạng rỡ: “Chúng ta ngồi ở bên ngoài lâu như vậy mà anh chưa quay về sao? Không sợ sếp của mình mắng à?”

Diệp Hoan nhếch miệng: “Sợ cái gì, kỳ thật hôm nay tôi tới cũng chỉ là để cho có thôi…”

Giảm thấp âm thanh xuống, Diệp Hoan nói nhỏ: “Nghe nói khách mời hôm nay cũng là nữ, cô nghĩ mà coi, hai người đàn bà nói chuyện ríu rít với nhau giống như ngàn con vịt vậy, chủ đề không phải là trai đẹp thì là nhan sắc, ngực to. Tôi là đàn ông xem náo nhiệt gì chứ? Nói không chừng người phụ nữa kia còn là một bà mập, vừa thấy người có vẻ anh tuấn thanh lịch như tôi liền nổi lên lòng háo sắc, mở chi phiếu muốn bao nuôi tôi. Cô nói coi tôi nên đồng ý hay không đây? Thà mắt không thấy, tâm không phiền cho xong, tốt hơn cả là hai ta ở ngoài này nói chuyện vài ngày…. Đúng rồi, nói nhiều như vậy, còn chưa hỏi quý danh của người đẹp?”

Chu Mị không hề giữ ý tứ cười ha ha, cười đến nỗi nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Nhìn chăm chú vào Diệp Hoan, trong ánh mắt Chu Mị hiện lên vẻ nghịch ngợm.

“Tôi á, miễn tên, họ Chu, À... Chính là một trong số ‘hai người đàn bà’ mà nãy anh nhắc đến, năm trăm con trong số một ngàn con vịt. Nhưng anh yên tâm đi, tôi không phải là bà mập, chắc cũng không thể háo sắc với annh được đâu, càng không thể mở chi phiếu bao nuôi anh….. Hì hì, vị tiên sinh này, hân hạnh quá, còn chưa thỉnh giáo tên anh đấy!”

Diệp Hoan há to miệng, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Chu Mị, trong đầu nổ vang, điếu thuốc ngậm trong khóe miệng bất chợt rớt xuống, vừa vặn rớt đúng đũng quần hắn.

Xong đời! Đắc tội với khách của Liễu tổng, tôi sẽ bị nàng đuổi việc mất!”

Yên tĩnh giống như chết…….....

Hồi lâu...

Một tiếng gào thét giống như tiếng heo bị chọc tiết vang lên trong phòng ngoài.

“Ah! Ah! Bị phỏng! Bị phỏng rồi, nhị đệ bị phỏng rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.