“Nhị đệ bị phỏng rồi..." Diệp Hoan chạy hộc lên như lợn trong khu nghỉ ngơi, tru lên đầy thê lương.
Chu Mị sợ ngây người, nàng chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế nên không biết nên xử lý làm sao, trơ mắt ra nhìn vẻ mặt khốn khổ của Diệp Hoan đang bụm lấy đũng quần luống cuống nhảy bắn lên.
Một lát sau, Chu Mị cuối cùng cũng phản ứng trở lại, mặt đỏ bừng lên, ra lệnh cho bốn gã cận vệ phía sau mình: “Nhanh! Nhanh giúp Diệp. . . Giúp vị tiên sinh này dập lửa. . .”
Trong mắt bốn gã cận vệ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chia ra bốn góc dẫm lên chỗ kín...
Diệp Hoan tê cả đầu, quát to: “Chậm đã! Nhị đệ chỉ bị phỏng, không phải cháy, đừng dẫm nó, xảy ra án mạng đấy!”
Trong Tây Du Kí, Tinh gia* bị một đám thủ hạ dẫm nhị đệ đến hấp hối, nhưng đấy chẳng qua là phim ảnh, lỡ mà mấy tên cận vệ thoạt nhìn không có chút triển vọng nào này thật sự dùng chân đạp... Diệp Hoan cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để làm thái giám.
*Phim của Châu Tinh Trì.
May là bọn cận vệ này không hồ đồ như Diệp Hoan nghĩ, một gã cận vệ thuận tay lấy bình hoa lớn đặt ở bên tường, rút hết hoa tươi cắm trong bình ra, sau đó tạt vào nhị đệ Diệp Hoan.
Xoạt. . .
Thân dưới Diệp Hoan nước nhễu giọt giọt, trên mặt nở nụ cười đắc ý thỏa mãn.
Rách da thì có lẽ khó tránh khỏi, nhưng mà, nhị đệ an toàn rồi!
Diệp Hoan nghiến răng chịu đựng sờ lên đũng quần, phảng phất như đang vỗ về nhị đệ, sau đó hắn bước lên phía trước, vươn tay vừa sờ nhị đệ ra nắm lấy tay người cận vệ, cảm kích không nói lên lời.
“Ân nhân... !” Diệp Hoan cầm lấy tay cận vệ ra sức lắc lắc: “Gì cũng không nói nữa, đại ca, đợi lát tan ca ta mời huynh đi ăn khuya. . .”
Gương mặt tên cận vệ dữ tợn hung hăng ấy khẽ run rẩy, ánh mắt lạnh băng như dao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan.
Chỉ tiếc Diệp Hoan lúc này không có chút tinh ý nào, hoàn toàn không để ý tới sự lạnh lùng của ông anh cận vệ, nắm chặt tay hắn không chịu buông ra một khắc.
Ánh mắt giết không chết hắn, tên cận vệ kia đành phải dùng sức rút tay mình về, chùi vào quần của mình vài cái thể hiện sự chán ghét.
Cúi đầu nhìn quần tây Armani mới mua của mình, trên quần bị tàn thuốc làm cháy một lỗ lớn, đang nhễu nước giọt giọt, vẻ mặt Diệp Hoan khá đau lòng, đồng thời trong lòng vang lên báo động, hắn phát hiện ra mình quên một chuyện quan trọng - Liễu Mi mua cho hắn bộ quần áo sang trọng như vậy, đây rốt cuộc tính là nàng tặng ta hay lại khấu trừ dần vào tiền lương của mình đây?
Nếu như nàng bắt ta thanh toán thì ông không thể sống nữa, đu lên dây điện cao thế luôn!
Sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó.
Trong lúc Diệp Hoan đang lo lắng suy nghĩ ai sẽ là người thanh toán cái quần cái này thì từ phía sau lưng có một tiếng thét giận dữ quen thuộc vang lên.
“Diệp Hoan! Ngươi lại đang làm cái trò gì thế?" Tiếng thét giận dữ của Liễu Mi vẫn đầy sức mạnh như thế, khí thế bàng bạc.
Diệp Hoan sợ tới mức run lên, sắc mặt không khỏi tái đi.
Vừa rồi hắn đã phạm hai cái sai lầm, một là làm cháy một cái lỗ lớn trên cái quần mà nàng ta đã mua cho mình, cái lỗ này giá trị ít nhất hơn một vạn, hai là đã vô ý đắc tội với khách mà nàng cực kỳ coi trọng, cái miệng ti tiện của hắn cũng phải lựa lúc, nếu biết sớm vị mỹ nữ kia là khách của Liễu Mi, thì có đánh chết hắn cũng không dám nói chuyện với nàng ta như vậy.
“Liễu tổng. . .” Diệp Hoan thoáng run rẩy xoay người lại.
Liễu Mi nhìn thấy quần Diệp Hoan nước giễu giọt giọt, và... Đũng quần còn có một lỗ to bắt mắt, trong lỗ có một vệt màu hồng phấn như ẩn như hiện...
Liễu Mi nhìn sơ qua đã hiểu đại khái mọi chuyện, vì thế não nàng lại bắt đầu kịch liệt sưng huyết...
Tại sao tên khốn này luôn gây phiền phức cho nàng? Hút điếu thuốc tại khu nhà ghỉ mà cũng có thể để cái quần cháy một lỗ lớn như vậy, càng quá đáng hơn là, một người đàn ông lớn như vậy lại mặc quần lót màu hồng... Lẳng lơ!”
Chu Mị lẳng lặng đứng một bên nhìn một lát, cuối cùng che miệng cười nói: “Được rồi, Diệp tiên sinh cũng do bất cẩn, ta gọi cận vệ đưa hắn lên đầu, đổi cho hắn một cái quần sạch sẽ, đừng để cảm lạnh đấy.”
Liễu Mi quay đầu lại, thấy Chu Mị đứng bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên.
Vừa rồi chỉ lo giận dữ với Diệp Hoan, không để ý tới khách quý Chu Mị của nàng cũng đang có mặt tại đó.
Trước mặt Chu Mị, Liễu Mi cao cao tại thượng của Công ty Hồng Hổ bỗng chốc trở lên rụt rè mà câu nệ.
Thân phận là một thứ rất trực tiếp, cao thấp sang hèn đều lập tức có thể nhận ra ngay.
So với Tập đoàn Đằng Long thực lực hùng hậu, bối cảnh tài chính dồi dào mà nói, công ty Hồng Hổ chỉ là một công ty cỡ trung nhỏ nhoi trong thành phố Ninh Hải này. So sánh hai công ty đem với nhau, nếu nhất định phải dùng thành ngữ gì đó để hình dung, thì dùng “Chín trâu một lông” là chính xác nhất, Đằng Long là “Chín con trâu”, còn Hồng Hổ, đáng thương thay chính là “Một sợi lông” kia.
Liễu Mi không phải là người cuồng vọng, nàng hiểu rất rõ thân phận đẳng cấp của mình, ở trước mặt người khác, nàng là đại tiểu thư cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt vị tiểu thư Chu Mị xuất thân quyền quý, tay nắm quyền thế kia, Liễu Mi nàng cho dù là a hoàn rửa chân cho Chu Mị sợ rằng cũng không đủ tư cách.
Trước mặt người phụ nữ có tất cả vinh quang, tiền tài, quyền thế, Liễu Mi ngay cả sự ganh tỵ cũng không dám nghĩ đến.
Đây là một ngọn núi cao thể nào ganh đua, cả hai vốn không cùng đẳng cấp, cách nhau quá xa.
Hai người phụ nữ nhìn nhau, tiếp đó Liễu Mi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rất cung kính khẽ khom người trước Chu Mị, nói: “Chu tiểu thư, để cô chê cười rồi, thật không nghĩ tới cuộc gặp gỡ của chúng ta lại trong tình huống đáng xấu hổ này, tôi… Thành thật xin lỗi.”
Mắt Chu Mị xoay qua xoay lại, nhìn Diệp Hoan tràn đầy tình cảm vô hạn, cười nói như có thâm ý gì đó: “Liễu Tông không bận tâm, chắc hẳn vị Diệp tiên sinh kia là nhân viên của cô? Nhân phẩm tốt đấy, Liễu Tổng nên trân trọng hơn chút nhé..."
Diệp Hoan vò đầu, thấy sắc mặt Liễu Mi tái nhợt, mặt đằng đằng sát khí, không khỏi rụt rụt cổ, vội xoay người đi khỏi, theo tên cận vệ lên đầu thay quần.
Đìu hiu thở một hơi dài, Liễu Mi bây giờ rất muốn khóc.
Ta biết ngay! Biết ngay tên khốn này nhất định sẽ gây ra chuyện mà! Thật không nên dẫn hắn tới đây...
Chu Mị thả hồn đi nơi khác, ánh mắt trong suốt vẫn nhìn chăm chú Diệp Hoan tiến vào thang máy, sau đó mới thu ánh mắt lại, cười nói với Liễu Mi: “Để Liễu Tổng người đợi lâu rồi, chúng ta vào nói chuyện đi.”
Liễu Mi gật gật đầu, thân hình mảnh mai của nàng hơi nghiêng, thái độ cung kính mời Chu Mị đi trước.
Chu Mị dường như đã quen với thái độ cung kính của người khác đối với nàng, vừa định bước chân lên trước theo lẽ thường thì không biết bất chợt nghĩ ra điều gì, thân hình thướt tha dừng lại một chút, đột nhiên quay người lại xinh đẹp cười nói: “Liễu tổng mời người đi trước.”
Liễu Mi lập tức giật mình nới rộng cái miệng nhỏ nhắn ra nhìn chằm chằm vào Chu Mị.
Thân phận đến tầng lớp như nàng tất nhiên là hiểu rõ quy tắc của vòng chơi giai cấp này.
Truyền thống mấy nghìn năm từ người trong nước để lại, đã hình thành một quy tắc lễ nghi nghiêm khắc, lúc ăn ngồi như thế nào, lúc nói chuyện phải nói ra sao, thậm chí ai đi trước ai đi sau đều quy định rõ ràng, ai ở trong vòng chơi này đều phải hiểu rõ.
Nói tóm lại là, những quy tắc này là dựa vào “Tôn ti trật tự” bốn chữ mà thi hành.
Với thân phận địa vị của Chu Mị, lại để cho Liễu Mi đi trước, khiến cho Liễu Mi không khỏi kinh ngạc.
Đường đường là con gái nuôi, trợ lý tổng giám đốc Tập đoàn Đằng Long, một thiên chi kiều nữ có bối cảnh chính phủ sâu không lường được, tại sao lại phá vỡ quy cách này, để sếp một công ty nhỏ nhoi đi trước?
Giờ khắc này, đầu óc Liễu Mi chuyển động như bay, động tác nhỏ nhoi ấy của Chu Mị kia là vô ý hay là có hàm ý sâu xa khác? Hoặc là nói, động tác của nàng ta muốn ám chỉ ta điều gì?
Nhìn Liễu Mi giống như thằng ngốc đứng trơ ra đó, trong lòng Chu Mị rõ như lòng bàn tay, nàng biết Liễu Mi đang nghĩ gì.
Dĩ nhiên, Liễu Mi có thế nào cũng không thể ngờ tới Chu Mị khiêm nhường như vậy hoàn toàn là vì tên trợ lý nhỏ nhoi không bắt mắt của Liễu Mi, trên thế giới này người để Chu Mị khiêm nhường không nhiều lắm, quả thực như lông phượng sừng lân.
Bởi vì là sếp của Diệp Hoan, Chu Mị mới nể mặt Liễu Mi, cũng không phức tạp như những gì mà Liễu Mi nghĩ.
Khóe miệng khẽ nhoẻn lên, Chu Mị cười lạnh lùng mà quyến rũ, đó là người con gái được nuôi dưỡng và giáo dục rất là tốt, ngay cả nụ cười dường như cũng được huấn luyện qua ngàn vạn lần, hờ hững nhưng không mất nhiệt tình, quyến rũ mà không hiện ra sự ngả ngớn.
“Liễu tổng, hiểu biết quy tắc không nhất định là phải làm theo quy tắc, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Lông mày nhíu lại của Liễu Mi nhưng rất nhanh lại giãn ra, nhìn nụ cười nhàn nhạt của Chu Mị, Liễu Mi bỗng nhiên cười nói: “Chu tiểu thư nói rất đúng, Liễu Mi lĩnh giáo rồi.”
Nói xong Liễu Mi sải chân đi vào đại sảnh, vừa bước một bước, khuôn mặt đã hiện lên vẻ thong dong, bình tĩnh.
Liễu Mi có sự kiêu ngạo của Liễu Mi, cho dù là thân phận không ngang nhau thì sự kiêu ngạo này cũng không hề mất đi.