“ Chính là vậy, tôi cũng muốn tiền thưởng.” Tử Sa nói, vẻ mặt đắc ý.
Bây giờ trong khách điếm sỡ dĩ làm việc nhiệt huyết như vậy, ắt cũng là chủ ý của cô, cho nên thật muốn phát thưởng, theo lý thì cô ta nên có một phần mới đúng.
“Xem cái đàn Sắt của cô đi, Tuyết tỷ sẽ không tự nhiên mà quên cái đàn của cô đâu.” Bối Vân Tuyết đưa tay ra đánh nhẹ vào mũi của Tử Sa, mỉm cười nói.
“Đi thôi, người ở đây nhiều quá, chúng ta vẫn là nên đến sau đi.” Ngô Giai Di nói, sau đó hai người họ đi theo sau.
“ Ồ, Vương Phong đâu?” Lúc này, bỗng nhiên Tử Sa ồ nhẹ lên một tiếng, không nhìn thấy Vương Phong đang đi tới.
“Hắn đang ngắm mĩ nữ à.” Ngô Giai Di nhìn với ánh mắt khinh bỉ, tức giận liếc sang một phía.
“Nhìn theo hướng của Ngô Giai Di, Tử Sa và Bối Vân Tuyết quả nhiên thấy Vương Phong đang nhìn chằm chằm vào đùi của cô nhân viên Châu Bảo Hành, giống như sắp chảy cả nước miếng.
“ Hừ, ở đây có ba chúng ta đại mỹ nữ không nhìn, mà lại đi nhìn người khác, thế nào tôi cũng phải chỉnh đốn lại hắn.” Tử Sa trong lòng hơi tức giận, sau đó đi tới hướng Vương Phong.
Bối thị Châu Bảo Hành làm ăn thật sự rất tốt, mà trước kia Vương Phong còn nghi ngờ Tử Sa sao có thể làm được như vậy, nhưng bây giờ hắn đã hiểu tất cả.
Nơi này sỡ dĩ làm ăn thuận lợi như vậy, vốn dĩ là vì tài thay hình đổi dạng của cô nhân viên Châu Bảo Hành đã hoàn thành.
Trang phuc bình thường, chỉ có thể nói là theo quy tắc, đại đa số các cửa hàng bán châu báu đều mặc trang phục như vậy, nhưng bây giờ việc hầu hạ của những nhân viên này đã chuyển thành những cử chỉ phục vụ lộ ngực hở mông một cách khéo léo, thật sự không có mặt mũi, đôi chân thon dai trắng như tuyết lộ hết ra ngoài.
Hơn nữa, cùng với nụ cười dịu dàng ấm áp trên gương mặt của họ, ngay cả Vương Phong nhìn đến cũng suýt hóa mù, ánh mắt vẫn lâng lâng nhìn chằm chằm về phía đùi của họ.
Tử Sa này cũng thật gan dạ, lại dám để nhân viên ở đây mặc trang phục như vậy, thật là sắp biến thành hội triển lãm rồi.
Nhưng điều này cũng hợp với gu của hầu hết nam nhân, bọn họ sở dĩ đến nơi này, chỉ sợ cũng là vì những mĩ nữ này mà tới thôi.
Mỗi cô đều trang điểm thu hút như vậy, chỉ e người khác tới một lần còn muốn đến lần thứ hai.
“ Ngươi nhìn vớ vẫn cái gì đấy?” Bỗng nhiên, Vương Phong cảm thấy đau một bên hông, bên tai vang lên một giọng nói trầm.
“Ôi, tôi không nhìn gì hết, tôi chỉ tùy ý nhìn thôi.” Nhìn thấy Tử Sa ở phía sau, Vương Phong cười gượng hai tiếng, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“ Ngươi nếu thật sự muốn nhìn, về nhà ta thay quần áo cho ngươi xem là đủ rồi, bây giờ đi theo ta.” Tử Sa bừng bừng nói vào tai Vương Phong, rồi sau đó nắm lấy eo mềm, túm Vương Phong đi.
Đi tới phía sau Châu Bảo Hành. ĐÀI, nơi này ngoài nam nhân như Vương Phong, thì chỉ có ba mĩ nữ.
Nhưng sắc mặt của ba mĩ nữ thì cũng không tốt lắm, đều lườm Vương Phong, làm cho Vương Phong cả người sợ hãi.
Tuyết tỷ cùng Tử Sa đều đã nói, nhưng Ngô Giai Di làm sao lại nhìn mình như vậy? hay là nàng cũng bắt đầu yêu ta? Vương Phong trong lòng không khỏi nghĩ đến.
Nhìn thấy ánh mắt của Vương Phong, Ngô Giai Di trong lòng càng thêm khinh thường, nam nhân như vậy, Tiểu Tuyết thế nào mà lại thấy vừa mắt, quả thực làm người ta ghê tởm.
“ Nếu bây giờ nóng nảy thịnh vượng như vậy, cửa hàng mới khai trương kia thì cũng là tất nhiên rồi, tôi nghĩ hai ngày là có thể khai trương rồi.” Bối Vân Tuyết trừng hai mắt nhìn Vương Phong, sau mới chậm rãi nói.
“Chuyện này anh tự quyết định là được rồi,em sẽ cố gắng hỗ trợ anh.” Nghe được Vân Tuyết nói vậy, Ngô Giai Di chậm rãi nói.
“ Tốt lắm, sắp tới tôi sẽ đưa một người đến để đào tạo cho cô, hắn là chủ của một khách điếm mới, không biết là có vấn đề gì không?”
“ Không thành vấn đề.” Ngô giai di gật đầu đồng ý rồi đi xuống.
“ Vương Phong, không biết anh còn muốn bổ sung gì không?” Hỏi xong Ngô giai di, Bối Vân Tuyết lại nhìn về Vương Phong.
“Khai trương khách điếm mới anh đương nhiên không ý kiến rồi, nhưng anh nghĩ mình nên khai trương vào ngày mai, sớm hơn một chút, sẽ có lợi cho việc phát triển của chúng ta.” Vương Phong nói, lại khiến cho ba người họ có chút khó hiểu.
“Tại sao phải là ngày mai? nhưng mà chúng ta vẫn chưa thông báo.” Ngô giai di liếc nhìn vẻ khinh thường Vương Phong, rồi kết luận.
Bây giờ những khách điếm khai trương, cái nào mà không phải có chút tuyên truyền.” Bằng không lúc khai trương là lúc cánh cửa như lưới bắt chim sẻ, chẳng phải là mất mặt xấu hổ?
“Về phần tuyên truyền sẽ không thành vấn đề, tôi lập tức sẽ nhờ người đi làm, ít nhất trước buổi tối có thể lên TV, sáng sớm ngày mai là có thể đăng báo.” Vương Phong nói, làm cho Ngô giai di càng thêm khinh thường.
Chú cho chú là ai? nói lên TV là lên TV? Thật đuang là đầm rồng hang hổ.
“Vậy tùy chị.” Ngô giai di đành nhún vai, cũng không muốn khuyên Vương Phong, dù sao điếm cũng phải của cô ấy, Vương Phong thích làm như vậy thì làm như vậy, cô ấy chỉ muốn quản lí tốt cái điếm này là được rồi.
“ Hai ngày nữa khai trương không phải càng tốt sao?” sao phải vội vã như vậy?” Bối Vân Tuyết sau 10 ngày quen biết Vương Phong thì đã bị sư phụ của hắn đưa đi một nơi khác, nhưng là mười ngày không phải còn sớm sao? sao phải vội vã như vậy.
“ Tuyết tỷ, nghe ta là không sai đâu.” Vương Phong cười, vô cùng chắc chắn.
Sở dĩ vội vã như vậy, chấm dứt mối quan hệ với Vương Phong, nhưng vấn đề lớn hơn vẫn là tập đoàn Hoa thị.
Tập đoàn Hoa thị chính là xí nghiệp chủ đạo của thành phố Trúc Hải, tuy rằng so ra kém hơn tập đoàn Bối thị, nhưng là muốn chỉnh Châu Bảo Hành, có thể là không muốn bỏ đi công sức lớn như vậy.
Hiện tại Vương Phong chính là muốn thừa dịp lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng mà phá vỡ danh tiếng tập đoàn Bối thị Châu Bảo Hành.
Đến lúc đó, mặc kệ bọn họ có âm mưu gì thì hắn cũng có thể ung dung mà ứng phó.
Hôm nay bọn họ trở về, nhưng cha con Hoa Long xem chừng vẫn chưa trở lại, cho nên Vương Phong chính là muốn trước khi bọn họ trở về khai trương Châu Bảo Hành.
Mặc dù có chút vội, nhưng Vương Phong không để ý, nhưng bây giờ có liên quan là lão đại, người khác muốn lên TV có thể là có chút khó khăn, nhưng với ông ấy thì có thể làm được.
Trước kia, Ngô Giai Di thay đổi sắc mặt Vương Phong hầu như cũng để ý, nhưng mà hắn cũng không thèm tính toàn với nữ nhi như vậy, cô ta sắp xếp gì hắn cũng khó mà hiểu.
“ Vậy được rồi, anh đi sắp xếp là được rồi.” thấy Vương Phong kiên trì như vậy, Bối Vân Tuyết cũng không nói thêm gì, đành ủng hộ hắn.
Nói xong, Vương Phong lấy điện thoại ra gọi cho Diêu Thành, Diêu Thành hiện tại cũng là cổ đông lớn của Tuyết Phong Châu Bảo Hành, có sự giúp sức lớn như vậy ở đây, thật là không nên phí.
“ Tiểu tử ngươi thật là lâu rồi không liên lạc với anh, hay là bận đi quyến rũ con gái nhà ai rồi?” nghe điện thoại, bên trong nghe thấy có tiếng cười trêu chọc, làm cho Vương Phong cũng không biết làm sao.
“Anh Diêu, em có việc cần anh giúp, không biết là anh có thời gian không?” không tranh luận thêm, Vương Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“ Chuyện gì” nghe thấy được hàm ý của Vương Phong, làm đối phương phải tập trung mà hỏi.
“ Cũng không phải là chuyện lớn gì, em chuẩn bị ngày mai khai trương Tuyết Phong Châu Bảo Hành, nên em muốn nhờ anh giúp để đài truyền hình cùng truyền thông giúp chúng ta tuyên truyền một chút, ít nhất là trước tối mai và sáng sớm ngày mai có thể thấy được tin tức Châu Bảo Hành khai trương.” Vương Phong chậm rãi nói.
“Sao phải gấp như vậy?” Diêu Thành nói, có chút nghi hoặc.
“Em làm như vậy, có lý riêng của em, anh có thể giúp em lần này không?”
“Nếu là người khác nhờ anh, thì anh đương nhiên là không có thời gian, nhưng nếu đã là em nhờ anh giúp, thì anh sẽ nhanh chóng giải quyết, nói như vậy thì anh cũng là cổ đông nhỉ.” nghe được tiếng cười của Diêu Thành, sau đó cúp điện thoại, nên đi chuẩn bị thôi.
Vương Phong không biết Diêu Thành sẽ vận động được truyền thông, nhưng nếu anh ấy đã đồng ý giúp thì Vương Phong cũng an tâm rồi.
Ít ra Diêu Thành trong mắt của Vương Phong cũng không phải là người nuốt lời.
Nhân viên của khách điếm mới đã đến đông đủ từ sớm, bây giờ điếm không mở cửa thì bọn họ cũng rãnh rỗi ngồi không, cho nên rất nhanh là có thể tập trung bọn họ.
Nói chuyện với Diêu Thành xong, Vương Phong lại gọi điện thoại cho Cố Bình, hắn chính là người được chỉ định là quản lí của khách điếm mới, làm sao nhận vị này cho phải.
“Anh ba, không biết anh bây giờ đang ở đâu?” gọi điện thoại Vương Phong hỏi thẳng vào vấn đề.
“Anh bây giờ đã về thành phố Trúc Hải, có chuyện gì không?” giọng Cố Bình có chút nghi hoặc.
“ Không biết bệnh của bá mẫu bây giờ thế nào rồi?” Vương Phong hỏi.
“Bệnh của mẹ anh vẫn đang điều trị, bây giờ cũng tạm ổn rồi, anh có thuê người giúp việc chăm sóc cho mẹ, không cần phải lo lắng.” Nói đến bệnh của mẹ, giọng nói của Cố Bình cũng đã có chút nhẹ nhõm rồi.
Trước kia bệnh của mẹ cũng tạo cho anh ấy không ít áp lực, có khi có ý nghĩ là sẽ bán thận, nhưng cuối cùng may mà có Vương Phong giúp anh ấy, mới chữa được bệnh của mẹ anh ấy, cho nên đối với Vương Phong, trong lòng anh ta vô cùng cảm kích.
“Nếu bệnh của bá mẫu đã ổn hơn, vậy anh chờ đến bối thị Châu Bảo Hành, ngày mai là em khai trương rồi.”
“Được, anh sẽ đến ngay.” nghe theo Vương Phong, Cố Bình cũng không hỏi thêm gì, thật ra thì anh ta đợi ngày khai trương này cũng lâu lắm rồi, sắp chờ không nổi nữa rồi.
Đây chính là nơi anh ấy có thể phát huy khả năng của mình, cho nên sẽ nhanh chóng đến.
Điện thoại xong, sau đó Vương Phong lại gọi điện cho Trương Đại Hãn trước kia vì giúp cho Châu Bảo Hành mà bị thương.
Lúc trước Vương Phong hứa là sẽ để Trương Đại Hãn làm trưởng đội cảnh sát của cửa hàng mới, hắn đương nhiên không thể nuốt lời, thời gian dài như vậy, không biết chừng cũng muốn quây lại đây.
Hắn vì Châu Bảo Hành tận tâm tận lực, thậm chí suýt phải chịu án treo, cho nên người như vậy đáng được trọng dụng.
Quả nhiên, Trương Đại Hãn bây giờ cũng muốn bất cứ lúc nào đều có thể quay về làm việc, mà làm ngày nào thì càng không vấn đề, hắn sớm đã chuẩn bị tốt để làm cho Vương Phong rồi.
Lần này, đội bảo an cần chuẩn bị cho khách điếm cũng đã chuẩn bị xong, chỉ đợi đến ngày mai khai trương thôi.
“ Đúng rồi Tuyết tỷ, không biết nguồn hàng đã cung cấp đủ cho chúng ta chưa?” Lúc này, Vương Phong đột nhiên hỏi Bối Vân Tuyết.
“Vàng, bạc, trang sức và các loại đá quý đều đã chuẩn bị xong không vấn đề gì, nhưng em nghĩ phỉ thúy này.......” Nói đến đây, Vân Tuyết không nói tiếp, sắc mặt có chút khó xử.
“Lẽ nào không có phỉ thúy để bán?” Sắc mặt Vương Phong có chút thay đổi hỏi.
Phỉ thúy chính là thứ đắt tiền, nếu thiếu thứ này, chỉ sợ lợi ích của Châu Bảo Hành sẽ giảm sâu sắc, tuy nói không đến mức lỗ lã, nhưng chí ít cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Món tiền này, ai cũng muốn có được, Vương Phong cũng không ngoại lệ, hơn nữa hiện tại Châu Bảo Hành là sản nghiệp của hắn, đương nhiên kiếm được càng nhiều càng tốt.
“Nơi cung cấp phỉ thúy của em là tập đoàn Hoa thị,cho nên.....” Bối Vân Tuyết hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói.