Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 147: Chương 147: Vấn đề nguồn hàng




“Tập đoàn Hoa Thị?” Khi nghe thấy Vân Tuyết nói, Vương Phong đã hiểu sao cô ấy lại lộ ra nét mặt khó xử như vậy.

Bây giờ cha con Hoa Long đoán chừng hận không thể giết chính mình, muốn họ cấp hàng cho tiệm châu báu nữa e là khó hơn việc lên trời.

Mong họ cấp hàng, đợi kiếp sau đi.

Vương Phong lại hỏi một câu: “Vậy nguồn hàng của họ là có từ đâu?”

“Nguồn hàng của họ được nhập ở một công ty chuyên buôn bán về ngọc lục bảo, nhưng công ty đó với chúng ta thì không có quan hệ nào cả, chúng ta....”

Ngắt lời của Bối Vân Tuyết, Vương Phong cười phá lên: “Ha ha.” Sau đó nói: “Nếu như họ đã có thể trực tiếp lấy hàng từ người khác thì sao chúng ta không thể?”

“Đừng quên là đằng sau chúng ta có cả một tập đoàn Bối Thị đấy.” Hắn cười khiến cho cô cảm thấy có hy vọng.

Tập đoàn Hoa thị mặc dù cũng là một tập đoàn lớn ở Hoa Hạ nhưng so với một đế chế như Bối Thị này thì còn quá nhỏ, lúc trước cô chưa từng nghĩ đến muốn nhờ sức mạnh của gia tộc để làm ăn.

Bây giờ được sự nhắc nhở của Vương Phong, cô bỗng chốc đã hiểu ra, điều mà người làm ăn coi trọng nhất đó chính là thực lực và uy tín, mà hai thứ này, tập đoàn Bối thị vừa vặn có hết, thậm chí họ còn không cần nhờ đến sức mạnh của tập đoàn Bối thị, chỉ cần mượn danh tiếng của Bối thị là được.

“Việc này em giao cho anh làm, đảm bảo việc cấp hàng sẽ không xảy ra vấn đề nào cả, em nói cho anh biết địa chỉ của công ty họ, anh sẽ qua đó liền.”

Bối Vân Tuyết nói: “Tổng bộ công ty họ thực ra không ở Thanh Hải, chỉ có một chi nhánh ở đây.”

Vương Phong nghĩ rồi nói: “Chinh nhánh cũng được, chỉ cần có người phụ trách là được.”

Cô nói cho hắn biết địa chỉ của công ty này: “Vậy được rồi, địa chỉ công ty họ ở ….”

“Vậy mọi người ở đây đợi tôi trước, khoảng một tiếng tôi sẽ quay lại.” Chi nhánh công ty ngọc lục bảo đó cách chỗ này không xa nên hắn rất có thể sẽ làm được việc này.

Lái xe của mình chạy nhanh đến công ty ngọc lục bảo mất khoảng hơn nửa tiếng thì hắn đã tìm được đỉa chỉ của công ty này.

Nhìn lướt qua tên công ty, xác định mình không đến sai chỗ, lúc này hắn mới lái xe chạy vào trong.

Xe của hắn là xe đắt tiền nên bảo vệ không hỏi gì cả, trực tiếp cho hắn vào.

Cô nhân viên nhướng mắt nhìn Vương Phong, lớn tiếng: “Anh là ai vậy? Đồ thần kinh.” Rồi rời đi.

Nếu như là bàn việc làm ăn thì sớm đã hẹn trước rồi, cần gì mà phải hỏi cô ta?

Tự nhiên bị người khác mắng một trận, hắn bất giác sờ lên cổ mình, khuôn mặt có chút quái dị: “Hả.”

Nhưng hắn cũng không cãi gì với cô nhân viên này mà trực tiếp dùng năng lực thấu thị của mình nhìn lên trên lầu.

Hết tầng này đến tầng khác, rất nhanh Vương Phong đã tìm thấy căn phòng có ghi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Sau đó, hắn thu tầm nhìn về, phía dưới cũng có phản ứng, trong phòng làm việc của tổng giám đốc quả thực là có người, không chỉ một mà là hai người, một người đàn ông to béo và một cô gái trẻ.

Về việc họ đang làm gì, tin là một người đều rõ.

Không hỏi bất kỳ ai, Vương Phong trực tiếp đi đến phòng làm việc của ông tổng giám đốc này, họ cho rằng hắn là nhân viên ở đây nên cả đường đi không ai ra ngăn hắn.

Gõ nhẹ cửa phòng làm việc, trong đó liền truyền đến âm thanh va chạm của bàn ghế và giọng nói hoảng sợ của người đàn ông: “Vào đi.”

Vương Phong mỉm cười rồi đẩy cửa phòng làm việc ra, trong phòng có một mùi kỳ lạ, không cần nghĩ cũng biết là gì.

Đối diện hắn là một người trung niên đang ngồi, trên mặt còn vết son môi chưa lau mà ở bên này thì khuôn mặt cô thư ký ửng hồng, đang cúi đầu giờ vờ như đang làm việc.

Nhìn thấy hắn, người trung niên nhíu mày lại nói: “Anh là ai?” ông ta căn bản là không quen biết Vương Phong.

Nhìn lướt qua tên mập, Vương Phong nói một cách thờ ơ: “Tôi nói tôi đến cho ông tiền, ông tin không?”

“Cho tiền? Ha ha.” Tên mập cười rồi nói: “Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”

Hắn nói: “Hôm nay tôi đến là muốn bàn một vụ làm ăn với ông.” Rồi ngồi lên một bên sofa được làm bằng da thật, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi.

“Hợp tác cái gì? Anh nên biết thời gian của tôi chính là vàng bạc không rảnh mà nghe anh nói nhảm.” Tên mập cười, dường như có chút không tin.

“Thời gian của ông quý báu?” Vương Phong cười lạnh trong lòng, quả thực là rất quý báu, đều bận làm những việc tồi tệ nhỉ.

Vương Phong hít một hơi rồi nói một cách chậm rãi: “Thành phố chúng ta có hai cửa hàng châu báu, một là dưới trướng của tập đoàn Hoa Thị mà cửa hàng còn lại chính là cửa hàng châu báu Bối Thị, mà tôi chính là đại diện cho tập đoàn Bối Thị đến.”

“Châu báu Bối thị?” Tên mập ngẩn người rồi cười nói: “Đúng vậy, đúng là có hai cửa hàng châu báu này nhưng Bối thị vẫn chưa từng hợp tác qua với chúng tôi, tôi dựa vào gì mà tin lời anh nói?”

“Dựa vào chúng tôi có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho ông.”

“Ha ha, cậu trai trẻ, nói dối trắng trợn ai mà không biết?” Đột nhiên, tên mập cười lớn nói: “Châu báu Hoa Liên một năm cho tôi năm triệu tiền hoa hồng, nói rõ không được hợp tác với anh, anh cho rằng tôi sẽ hợp tác với anh ư?”

“Ồ, có việc này nữa sao?” Nghe thấy những lời của tên mập, sắc mặt Vương Phong dần dần trở nên lạnh, đôi mắt cũng híp lại.

Không ngờ lại biết được tin quan trọng này từ tên mập, châu báu Hoa Liên quả thực dùng thủ đoạn.

Đột nhiên, Vương Phong lạnh lùng nhìn tên mập nói: “Vậy ông có biết người đứng sau thao túng châu báu Bối thị là ai không?”

Tên mập nói một cách chắc chắn: “Không biết? Nhưng tôi biết chắc chắn không phải là tập đoàn Bối Thị.” Khiến Vương Phong xém chút cười.

“Nếu tôi nói chính là tập đoàn Bối Thị thì sao?”

Tên mập cười nói: “Nếu như là Bối Thị thiệt vậy thì cửa hàng châu báu của anh sao có thể để châu báu Hoa Liên áp chế được, mặc dù tôi muốn kiếm tiền nhưng anh cũng đừng coi tôi là thằng ngốc mà sai khiến.”

“Vậy ông thử gọi điện hỏi thử nhửng người có chức quyền thì biết lời tôi nói có phải là sự thật không, ông chỉ cần nói Vương Phong con rễ tập đoàn Bối Thị đã đến tìm ông.”

Vương Phong lại nói: “Đúng rồi, người ông nên tìm là một người như Hoa Phong, nếu không người khác vốn không có tư cách biết được sự tồn tại của tôi.” Sau đó thoải mái nằm dài trên ghế sofa, ngồi im lặng hút thuốc.

Mặc dù tên mập này muốn hỏi Vương Phong có phải là đến đây làm loạn không, nhưng thấy hắn dường như không giống như nói dối nên ông vẫn kiên quyết hỏi thử.

Nếu là giả, ông ấy có thể gọi bảo vệ mời hắn ra ngoài nhưng nếu là thật thì một câu nói của người khác cũng có thể khiến hắn mất việc.

Ngồi ở vị trí này nhiều năm như vậy, ông ấy sớm đã tạo nên một thói quen cẩn thận nên đã lựa chọn kết nối với máy tính của cấp trên cũng chính là chủ tịch của công ty ông.

Đây là người có tiền có địa vị nhất mà ông từng biết.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, tên mập này cũng dựa vào lời nói lúc nãy của hắn mà lặp lại một lần.

“Cái gì?” tên mập từ trên ghế nhảy dựng lên, xém chút đụng trúng đèn chùm trên đầu ông ấy.

“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” Nói liên tục hai lần, sắc mặt của tên mập có chút khác lạ.

Để điện thoại xuống, tên mập cũng lớn tiếng gọi cô thư ký đang giả vờ ở một bên: “Còn ở đây làm gì, nhanh đi pha trà.”

“Vâng.” Cô thư ký bị hành động của tên mập dọa một phen nhưng vẫn chạy nhanh đi pha trà.

Lúc này, tên mập trở nên cung kính nói: “Ha ha, thì ra là khách quý đến, thứ lỗi cho tôi trước đó đã không phải phép.” Rồi nhanh chóng lấy ra một điều xì gà từ tủ bàn làm việc của mình đưa đến trước mặt hắn nói: “Hay là hút cái của tôi đi.”

Nhận lấy xì gà trên tay tên mập, hắn nói một cách bình tĩnh: “Ông đã nghe ngóng được?”

Tên mập nói một cách cung kính: “Vâng vâng vâng, tôi đã thăm dò được rồi, anh trực tiếp dặn dò tôi là được, việc gì tôi cũng nghe theo anh.” Hoàn toàn không giống với người lúc nãy.

Trong điện thoại lúc nãy, ông ấy nghe nói Vương Phong tìm đến đây thì phải đối xử với hắn một cách cung kính nếu không thì phải cuốn gối đi.

Hơn nữa cấp trên còn nói, bất kể hắn đề ra yêu cầu gì thì cũng phải đáp ứng hắn một cách vô điều kiện, thậm chí là không có lợi ích gì thì cũng phải đáp ứng.

Mặc dù thời gian Vương Phong trở thành con rễ của tập đoàn Bối Thị không còn dài, chỉ một ngày mà thôi nhưng Bối Thị đã sớm tung tin tức này ra ngoài.

Nên bây giờ chỉ có những người làm ăn có chút tiếng tăm ở Hoa Hạ đều biết sự tồn tại của hắn, con rễ của tập đoàn Bối thị, đây là một thân phận đáng gờm, động một tí thì có thể thay mặt cả tập đoàn Bối thị.

Chính cái công ty ngọc lục bảo nhỏ như vậy của họ vốn không có cơ hội tiếp xúc với những mối làm ăn của các tập đoàn quy mô lớn đó nên chủ tịch nghe thấy lời nói của tên mập thì tự nhiên rất xúc động.

Thậm chí con người có thể xuyên không, ông ấy e là hận không thể lập tức xuất hiện ở nơi này.

Mặc dù hắn đến đây chỉ có một mình nhưng có khả năng chính hắn là người đại diện cho cả tập đoàn Bối thị nên nếu như có thể kết thân thì đây là việc tốt chứ sao.

“Nếu ông đã nói như vậy thì tôi không khách sáo nữa, lần này tôi đến tìm ông là muốn ký hợp đồng dài hạn về việc thu mua ngọc lục bảo, về mặt lợi ích thì ông sẽ không bị thiệt nhưng tôi có một yêu cầu đó chính là các ông phải lập tức dừng hợp tác với tập đoàn Hoa Thị, vì tập đoàn này sẽ có một ngày bị hủy trong tay tôi.

Nói đến đây trên người hắn tỏ ra một ý định giết người lạnh lẽo khiến cho tên mập xém chút dọa đến mức nằm trên đất.

Tập đoàn Hoa Thị là một tập đoàn quy mô lớn với tài sản trăm tỷ lại nói diệt liền diệt, cũng chính là những người của tập đoàn Bối Thị mới có khẩu khí như vậy.

Tên mập nói một cách trân trọng: “Được, tôi lập tức gọi luật sư đến chấm dứt hợp đồng với họ.”

Yêu cầu của cấp trên là dù như thế nào cũng phải phối hợp với hắn nên ông ấy đương nhiên phải làm theo, tập đoàn Hoa Thị mặc dù cũng có tiền nhưng so với tập đoàn Bối Thị thì đúng là rất khác.

Lúc này đâu, thậm chí ông ấy vẫn còn trong sự hối hận là tại sao mình lại nói châu báu Bối thị chắc chắn không phải là sản nghiệp của tập đoàn Bối thị, ông ấy hận không thể tát mình hai bạt tay, nói sao mồm của mình tiện vậy? Cũng không biết hắn có trách mình không?

Nghĩ đến đây, thái độ của ông ấy cung kính hơn, thậm chí giống như một nô tài không dám nhìn thẳng hắn.

“Ông chấm dứt hợp đồng với họ là chuyện của ông, cửa hàng châu báu của chúng tôi sẽ cử người đến ký hợp đồng với ông, ông tự mà lo cho tốt.” Nói xong, Vương Phong phủi phủi quần áo của mình rồi đứng lên thấp giọng nói ở bên tai tên mập: “Có lúc làm người vẫn là nên khiêm tốn, nếu không dựa vào những lời nói trước đây của ông thì tôi cũng có thể tiêu diệt ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.