Bây giờ chỉ cần nhìn thấy mì tôm là cô lập tức có cảm giác buồn nôn, thật sự rất chán ăn.
“Ai bảo em không biết tự chăm sóc bản thân mình như thế chứ.” Nhìn Tử Sa bước tới, Bối Vân Tuyết cười sau đó ôn nhu nói: “Vậy nhanh đến đây ăn đi, không ăn đợi chút nữa nguội hết giờ.”
“Vâng, chị Tuyết thật tốt.” Tử Sa ôm lấy Bối Vân Tuyết hung hăng hôn lên mặt cô một cái sau cười hì hì thoải mái đi ăn sáng.
Không bao lâu sau, Vương Phong cũng tắm rửa xong tới đây, nhìn thấy Tử Sa đang ăn Vương Phong hận tới mức chỉ muốn đạp cô từ trên ghế xuống.
Bữa cơm sáng tình yêu của Vân Tuyết trước đây có Đường Ngải Nhu cướp, bây giờ cô không có ở đây lại xuất hiện một Tử Sa. Nếu như hai người bọn họ cùng ở nhà thì làm gì còn cơm của Vương Phong nữa, chỉ có thức ăn thừa thôi.
“Mau lại đây ăn cơm, đợi chút nữa ăn xong chúng ta cùng ra ngoài.” Nhìn thấy Vương Phong Bối Vân Tuyết vẫy tay với hắn.
“Hả.” Bỗng nhiên Tử Sa kêu lên một tiếng khiến Bối Vân Tuyết bị dọa sợ.
“Sao thế?” Bối Vân Tuyết lo lắng đưa tay ra đằng sau Tử Sa hỏi.
“Ồ, không có việc gì. Chỉ là em không cẩn thận tự mình cắn vào đầu lưỡi của mình.” Tử Sa nói căn bản không dám quay người nhìn Vương Phong.
“Đúng là nhân tài, ăn cơm mà cũng có thể tự mình cắn vào đầu lưỡi của mình được.” Lúc đó Vương Phong nói câu châm chọc sau đó cũng ngồi xuống ghế bên cạnh bắt đầu thưởng thức món ăn tình yêu mà Bối Vân Tuyết chuẩn bị.
“Anh không cần quản em.” Tử Sa không thoải mái hừ hừ nói một câu, ngẩng đầu lên liếc Vương Phong sau đó dời ánh mắt đi, cúi đầu xuống.
“Tuyết à em cũng mau ăn cơm đi bằng không đợi một chút nữa cái tên háu ăn này sẽ ăn hết toàn bộ đồ ăn đấy.” Vương Phong nói với Bối Vân Tuyết, sau đó ánh mắt không hề khách khí nhìn Tử Sa.
“Mau ăn nhanh lên.” Biết hôm nay có việc quan trọng cần phải làm cho nên Bối Vân Tuyết cũng bắt đầu ăn sáng.
Ăn sáng xong, Vương Phong thay quần áo xong ở trong phòng khách đợi hai người kia.
Hôm nay là một ngày trọng đại cho nên hai người họ cần phải trang điểm cẩn thận. Tuy nhiên con gái trang điểm như thế nào cũng cần rất nhiều thời gian, Vương Phong thiếu chút nữa ngồi ở ghế sô pha ngủ thì lúc đó mới nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh trong treo.
Vừa ngẩng đầu lên, Vương Phong nhất thời cảm nhận được hai mắt đều lóe sáng, khiến tầm nhìn của mình nhanh chóng chuyển động tỉnh cả ngủ.
Bối Vân Tuyết và Tử Sa căn bản là những cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ cần cẩn thận trang điểm thì vẻ đẹp của bọn họ lại càng vô cùng phóng khoáng. Đó là một vẻ đẹp khiến lòng người rung động giống như tiên nữa hạ phàm.
Hôm nay Bối Vân Tuyết mặc một chiếc váy màu trắng rủ xuống đùi cong cong, trên đôi chân dài là đôi giày màu trắng, từ trên xuống dưới đều là một màu trắng tinh khôi giống như nội tâm của cô vậy vô cùng tinh khiết.
Mái tóc dài của cô được buộc gọn trên đỉnh đầu, hai bên tai đeo hai chiếc khuyên mặt dây chuyền pha lê càng khiến cho khí chất cao quý của cô nổi bật lên.
Kết hợp với khuôn mặt của cô lúc nào cũng hiện nên nụ cười ôn nhu, cô giống như tiểu thư khuê cát của thời cổ đại, toàn thân tản ra nét đẹp khiến người khác muốn che chở.
Còn Tử Sa cũng ăn mặc đơn giản như vậy, cô mặc chiếc váy màu tím giống như tên của cô vậy, thích màu tím.
Tóc của cô và Bối Vân Tuyết đều giống nhau, đều buộc cao lên đỉnh đầu, hai bên tai cũng đeo đôi khuyên màu tím không giống với Bối Vân Tuyết nhưng hôm nay cũng khiến cho người khác cảm giác hai mắt tỏa sáng đẹp đẽ.
Dám buộc tóc cao lên đỉnh đầu trừ những người đẹp thật sự có thể khiến cho người khác cảm thấy được cái đẹp ra thì những người khác cũng là loại cảm giác khó tả.
Mà cũng vừa lúc Bối Vân Tuyết và Tử Sa đều là những người rất đẹp, đi đến đâu được đàn ông coi như đối tượng để chăm sóc.
“Nhìn sắc mặt của anh, tròng mắt đều sắp rơi xuống rồi.” Vương Phong nhìn hai người bọn họ người sững sờ nhìn, Tử Sa nói một câu.
“Ối, ối...” Lời nói của Tử Sa làm cho Vương Phong bừng tỉnh cũng kêu lên hai tiếng ối ối nói: “Hai vị tiên tử, chúng ta xuất phát thôi.”
Phù phù!
Nghe thấy lời của Vương Phong nói Bối Vân Tuyết và Tử Sa đều cười, nhưng Tử Sa lại hời hợt cười sau đó dời ánh mắt của mình đi trong lòng rung động mãnh liệt.
Hôm nay Vương Phong không lái chiếc xe Lamborghin của mình mà lái chiếc xe Audi của Bối Vân Tuyết, bởi vì chiếc xe đó mới có không gian rộng.
Khi đến cửa hàng châu báu, tất cả nhân viên đã vào vị trí thậm chí ngay cả chiếc xe thể thao của Diêu Thành cũng đã di chuyển thành không gian đỗ xe chuyên dụng.
Trong cửa hàng mọi người đều bận rộn, đều không dám nghỉ ngơi.
Ngoài cửa thảm đỏ đã được trải xong, một lãng hoa cũng đã được đặt xong giống như một lễ hội vậy.
“Ha ha, cuối cùng các em cũng đến.” Lúc đó một người từ trong cửa hàng đi ra ngoài, đó chính là Diêu Thành.
“Trời ơi, hai mỹ nhân xinh đẹp này là ai? Người anh em, em phải giới thiệu hẳn hoi cho anh biết mới được.” Nhìn Bối Vân Tuyết và Tử Sa, hai ánh mắt của Diêu Thành sáng lên vội kéo Vương Phong lớn tiếng nói.
“Anh Diêu, đừng làm ồn nữa.” Nghe thấy lời của Diêu Thành nói mặt của Bối Vân Tuyết đỏ, nhìn Diêu Thành lớn tiếng cười to.
“Chú ba.” Lúc đó, Cố Bình cũng mặc bộ quần áo tây âu, tóc chải gọn gàng từ trong tiệm bước ra.
“Ông chủ, chúng tôi ở đây đã đợi được một lúc rồi.” Lúc đó một người vạm vỡ khỏe mạnh tới kéo bọn Vương Phong đi qua bên này, đó chính là Trương Đại Hãn.
“Làm việc cho tốt.” Vỗ một cái vào bả vai của Trương Đại Hãn, Vương Phong nói trọng tâm.
“Ông chủ yên tâm, cho dù tôi có chết cũng tuyệt đối không để tiếp tục phát sinh tình huống giống như lần trước.” Trương Đại Hãn chất phát cười khiến Vương Phong cũng mỉm cười gật đầu.
Trương Đại Hãn văn hóa có thể không cao, những hắn là người tận tâm tận lực với công việc, Vương Phong biết mình đã tìm đúng người rồi.
Lễ khai trương được tổ chức lúc mười giờ sáng cho nên bây giờ chỉ có vài người đến. Nhưng bọn họ cũng không vội nên ở trong của hàng nhàn nhã nói chuyện.
Đợi chừng khoảng hơn một tiếng, những nhà báo trong giới truyền thông đến trước bọn họ sắp xếp xong xuôi sau đó mới có người bắt đầu đến.
Cửa hàng châu báu khai chương, nhưng hôm qua Diêu Phong đưa hết thiệp mời đi rồi, thiệp mời không phải là người có danh cũng là người có quan chức, những người bình thường căn bản không nhận được thiệp mời.
“Em à.” Lúc đó một chiếc xe Bentley dừng trước cửa của của hàng châu báu, Hà Thiên cười cười từ trong xe bước ra.
Mà đằng sau hắn, là Qủy Kiến Sầu mới từ trong xe bước ra.
“Anh à.” Nhìn thấy Hà Thiên, Vương Phong liền vội vàng tới chào đón.
“Không ngờ em lại trở thành hình dạng như thế này, sợ là tốn không ít đó.” Hà Thiên cười sau đó từ trong xe cầm ra một lễ vật đưa vào trong tay Vương Phong nói: “Đây là “Thiên Sơn Tuyết” mà anh sưu tầm được, coi như là lễ vật.”
“Anh à, đồ vật như vậy anh dùng là được rồi không cần tặng lễ vật đâu.” Vương Phong vội vàng từ chối.
“Nói như vậy là có ý gì? Đây là đồ mừng chúc mừng khai trương cửa hàng mới, nhanh nhận lấy nếu không anh giận bây giờ.” Khuôn mặt của Hà Thiên nghiêm nghị cố làm tỏ ra tức giận.
“Vậy thì cảm ơn ý tốt của anh.” Vương Phong mỉm cười nhận lấy chiếc hộp trên tay. Mặc dù đồ vật này đối với người bình thường mà nói chỉ là một loại thuốc quý nhưng đã là quà của Hà Thanh thì nó còn là đồ vật bình thường sao.
“Thầy à, con mời thầy vào trong nhà.” Vương Phong đưa ánh mắt lên người Qủy Kiến Sầu.
“Đã là quà của anh con tặng, ta cũng không thể keo kiệt, con cần lập nghiệp ta ủng hộ con. Đây là ta ủng hộ cho con.” Nói xong Qủy Kiến Sầu từ trong ngực mình ra một cái thẻ ngân hàng dọa Vương Phong một trận.
Từ trước tới giờ hắn chưa bảo giờ nghĩ cần tiền của thầy, mặc dù bây giờ hắn không có nhiều tiền, nhưng đợi một thời gian hắn nhất định sẽ có nhiều tiền.
“Không cần căng thẳng, Đây là món quà ta cho con, trong này không có nhiều tiền đâu.” Qủy Kiến Sầu nói sau đó đưa chiếc thẻ vào trong ngực Vương Phong, đi với Hà Thiên vào bên trong cửa hàng.
Sau đó lại tiếp tục là những chiếc xe sang trọng bắt đầu đến giống như đã thương lượng từ trước cùng nhau đến.
Người thứ hai đến là vợ chồng Diêu Uyên. Ông là bí thư thành ủy của thành phố Trúc Hải cho nên ông vừa xuống xe đám nhà báo không ngừng vây quanh chụp ảnh.
“Vương Phong, đây là quà của chúng tôi, nhận lấy nhé.” Diêu Uyên từ trong tay thư ký của mình đưa ra một hộp quà lớn cười đưa tới trước mặt Vương Phong nói.
“Cảm ơn ý tốt của chú.” Vương Phong cười sau đó đưa quà cho Trương Đại Hãn mang đi cất.
Đằng sau hai người bọn họ có càng nhiều người đến, nào là thị trưởng, phó thị trưởng, cục trưởng, phó cục trưởng... tất cả đều đến.
Đây chỉ là chốn quan trường, chỉ cần người có thực lực bây giờ đều đến, mỗi người đều cười và đưa quà cho Vương Phong rất thân tình.
Những người này, ở thành phố Trúc Hải chỉ cần dậm chân một cái cũng gây ra động đất, bây giờ đều nhao nhao đến đây chúc mừng.
Tiếp theo phía sau là những người có người có thực lực kinh tế trên thị trường như tập đoàn gì, chủ tịch công ty gì... tóm lại hiện giờ người quá đông rồi Vương Phong cảm thấy mặt của mình cười sắp bị rút ra rồi.
E rằng nhiều năm trôi qua như vậy hắn không cười nhiều như hôm nay, người đến đa phần hắn đều không quen biết nhưng có câu nói rất hay đưa tay nhưng mặt tươi cười, người khác cười hắn cũng cười.
Cũng may cuối cùng bọn Bối Vân Tuyết phát hiện Vương Phong rơi vào tình huống khó xử liền đi tới cùng hắn đón tiếp khách đến.
Các xí nghiệp đến rất nhiều, ít nhiều đều là các tổng giám đốc, thậm chí có những người không có tư cách tới tham dự buổi lễ khai trương chỉ có thể tự mình thấy địa vị của mình không bằng người khác.
Những chỗ trống bên ngoài cửa hàng châu báu sớm đã chật cứng những loại xe đắt tiền đỗ ở đó, thậm chí còn ảnh hưởng đến giao thông. Nhưng bây giờ tập chung nhiều nhân vật lớn như vậy nên cảnh sát giao thông chỉ có thể phong tỏa đoạn đường này để cửa hàng châu báu Tuyết Phong thuận lợi khai trương.
Người đến rất nhiều rất nhanh đã tập trung ở đại sảnh, thậm chí Vương Phong cũng không nhớ nhận được bao nhiêu quà, cảm giác tay đều mềm hết cả rồi.
“Vương Phong!” Lúc đó từ trong đám người một người trung niên bước đến trước mặt hắn.
Người này không đi xe, thậm chí cũng không có một người tùy tùng đi tới.
“Chú Lý, sao chú lại đến đây?” Nhìn thấy người đi đến, Vương Phong vội vàng đi đón tiếp. Hôm qua có lẽ hắn đã quên không mời chú cho nên bây giờ nhìn thấy chú trong lòng hắn cảm thấy áy náy.
Mặc dù địa vị của chú Lý không bằng bất cứ người nào ở đây nhưng khi Vương Phong học đại học ông là người đã từng giúp đỡ hắn nhiều nhất, nếu không có ông nói không chừng Vương Phong bây giờ đã chết rồi.
“Hôm qua chú nhìn thấy trên tivi mới biết cháu mở cửa hàng, chú bỗng nhiên đến không làm ảnh hưởng đến cháu chứ?” Nhìn Vương Phong sắc mặt của chú Lý có chút không tự nhiên. Ông có thể nhìn ra hôm nay ở đây đều là những nhân vật lớn, ông căn bản không có tư cách đứng cùng bọn họ.
“Sao có thể như vậy chứ? Chú Lý có thể đến cháu vui mừng còn không hết. Là hôm qua do cháu bận đến chóng mặt mới quên không mời chú, chú Lý không trách cháu chứ?” Vương Phong có một chút xin lỗi nói.
“Không có.” Chú Lý vội vàng lắc đầu nói: “Cháu không trách chú, chú đã rất nhẹ nhõm rồi.”