Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 150: Chương 150: Kẻ đến không có ý tốt




“Đến đây, đây là món quà mà chú đã chuẩn bị cho con, con cầm đi.” Chú Lý nói sau đó kéo một ngăn ra tỏa ra mùi rất thơm.

“Chú Lý, đây là đồ ăn sao?” Đột nhiên Vương Phong hơi khó hiểu hỏi.

Người khác tặng quà không tặng tiền thì cũng là tặng vật, tặng món ăn thì đúng là lần đầu tiền được thấy.

“Đúng vậy, nhà chú vẫn trở thành mục tiêu bị một nhà đầu tư khác nhắm đến đồng thời tiền bồi thường cũng khá hợp lý nên chú liền gom góp lại mang theo ít tiền này đến viện dưỡng lão. Vì vậy có khả năng sau này con cũng sẽ không được ăn cơm của chú nấu nữa, đây là lần cuối chú nấu cơm cho con.” Chú Lý nói, trong hốc mắt đã hơi ướt.

Lúc trước chỉ là một thằng nhóc, hiện tại cuối cùng hắn cũng đã có sự nghiệp riêng của mình còn làm lớn đến thế nữa, ông cũng cảm thấy vui mừng tận đáy lòng.

“Chú Lý, chú…” Nghe được lời chú Lý nói, Vương Phong cũng cảm giác được cổ họng bị cái gì đó chặn lại, muốn nói nhưng không có cách nào nói được.

“Không cần nói.” Nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Phong, chú Lý cười một tiếng sau đó mới nói: “Người già luôn muốn lá rụng về cội, chú ở nơi này không có nhà nên liền chuẩn bị vào viện dưỡng lão cho yên tâm, con không cần lo lắng cho chú.”

“Vậy con chúc chú Lý thọ tỷ Nam sơn.” Vương Phong lấy đồ ăn từ trong tay của ông ấy đồng thời im hơi lặng tiếng truyền vào một luồng nhỏ chân khí vào cơ thể ông.

Tuy luồng chân khí này rất ít nhưng có thể giúp ông giảm bớt bệnh tật, có khả năng kéo dài thêm mấy năm tuổi thọ.

Ông ấy nói không sai, người già liền muốn lá rụng về cội, ông muốn đi Vương Phong cũng không thể cưỡng ép ông ấy ở lại nơi này. Ông ấy vào viện dưỡng lão cũng tốt, ít nhất sẽ không phải chịu khổ.

Chẳng qua là một người thân thiết như người nhà muốn rời khỏi nơi này, Vương Phong vẫn cảm thấy trong lòng hơi buồn, mặc dù đồ ăn ông đưa không đáng giá nhưng trong lòng Vương Phong, món quà này quý giá hơn bất kỳ món quà đắt tiền nào.

“Chú Lý, mau vào nhà, bên ngoài trời lạnh.” Lúc này Bối Vân Tuyết nói rồi thân thiết kéo chú Lý vào trong ngược lại khiến rất nhiều người tròn mắt kinh ngạc.

Ông chú này là ai mà có thể nhận được sự quan tâm ưu ái đến vậy?

“Được được được, đúng là một cô gái tốt.” Chú Lý cười một tiếng sau đó mặc kệ để Bối Vân Tuyết dắt vào trong cửa hàng trang sức.

“Quà đến là cổng đỏ”. Ngay khi Vương Phong nghĩ rằng khách mời đều đã đến đông đủ rồi thì đột nhiên có một tiếng la thất thanh, sau đó có một chiếc Rolls Royce từ từ chạy đến trước cửa hàng trang sức Tuyết Phong hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò.

Có thể đi loại xe Rolls Royce này thì người kia có thân phận và địa vị rất lớn. Dù sao muốn mua xe này cũng phải nhìn xem đó là ai nếu không người ta cũng không dám bán.

“Cổng đỏ? Thứ đồ chơi gì?” Nghe được tiếng thét lớn, sắc mặt Vương Phong hơi kỳ lạ, chẳng qua vẫn đứng tại chỗ này chờ người trên xe bước xuống.

Tuy nhiên cửa xe vẫn còn chưa mở ra thì có hai người từ bên trong cửa hàng trang sức đi ra, chính là Quỷ Kiến Sầu và Hà Thiên.

“Sư phụ, sao người lại ra đây?” Nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu, Vương Phong hỏi.

“Có người bạn cũ đến thăm ta, con đứng bên cạnh là được rồi.” Quỷ Kiến Sầu nói, sau đó cùng Vương Phong đứng một chỗ.

Không bao lâu sau, xe dừng lại ở trước cửa hàng trang sức, một số người mặc trang phụ người hầu thời cổ đại từ trên xe bước xuống, giống như là đi lướt qua.

Chẳng qua nhìn bọn họ, ánh mắt Vương Phong ngược lại hơi ngưng đọng bởi vì những người này toàn bộ thật ra đều là người tu luyện, không có ai là người bình thường.

Thậm chí bốn người bọn họ có ba người đều là cao thủ nội kình, chỉ có người tài xế lái xe mới có tu vi ngoại kình.

“Chúc mừng đệ tử của thần y khai trương cửa hàng mới, chúng tôi đặc biệt mang cổng đỏ đến làm quà tặng.” Một ông lão cúi đầu nói với Quỷ Kiến Sầu.

“Bạn cũ đến chơi, chúng tôi vô cùng hoan nghênh, mời vào bên trong.” Quỷ Kiến Sầu nói khiến mấy người bọn họ cũng cười một cái.

“Đến đây, lấy quà của chúng ta ra.” Ông lão nói, sau đó một trong những người còn lại liền mang ra một viên ngọc bích to bằng một cái đầu được điêu khắc vô cùng tinh xảo.

“Món quà nhỏ, xin đừng để ý.” Nói tới đây, có người mang phỉ thúy này đến trước mặt mấy người Vương Phong.

Viên phỉ thúy lớn như vậy mà chất lượng vô cùng tốt, toàn bộ đều trong suốt. Đây là một viên đá quý vô cùng cao cấp, nếu như mang đi đấu giá sợ rằng chỉ có giá ở trên trời.

Thế mà hiện tại bọn họ chỉ dùng để lại quà tặng thật sự là quá xa xỉ.

“Những người này là ai?” Nhìn thấy quà mà bọn họ đem ra, những khách mời ở hội trường đều bị sốc, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn những người dường như tới từ thời cổ đại này.

“Anh, những người trong giới tu luyện này sao cũng đến?” Lúc này Vương Phong lặng lẽ kéo tay áo Hà Thiên một chút, nhỏ giọng hỏi.

“Tôi cũng không rõ.” Hà Thiên lắc đầu sau đó nói: “Đừng phân tâm, dù sao cậu cũng là đệ tử chính thức của sư phụ.”

“Vương Phong, đã xảy ra chuyện gì?” Bỗng nhiên Bối Vân Tuyết đi đến bên cạnh Vương Phong, vô cùng nghi ngờ hỏi.

Hôm nay khai trương có rất nhiều nhân vật lớn đến. Nhưng những người đang ở trước mặt này Bối Vân Tuyết căn bản chưa hề gặp qua, hơn nữa quần áo bọn họ mặc thật sự kỳ cục.

“Bọn họ đều là người quen của sư phụ, một lát em cứ đứng một bên xem, đừng nói gì là được.” Vương Phong dặn dò một tiếng sau đó kéo cô đứng cạnh mình.

Cách đó không xa, Tử Sa nhìn thấy hai người bọn họ đứng song song cạnh nhau thì trong lòng phẫn nộ, sau đó mang theo tức giận đứng bên cạnh khác của Vương Phong.

Cứ như vậy Vương Phong bị hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp kẹp ở giữa khiến rất nhiều khách mời nam ở đây đều không ngừng ngưỡng mộ.

“Nhận quà.” Lúc này Quỷ Kiến Sầu nói với Hà Thiên.

“Vâng.” Hà Thiên nói, sau đó nhận món quà phỉ thúy từ trong tay bọn họ.

“Thần y, chắc hẳn người đứng bên cạnh là một vị đệ tử của ông, thật là có mắt nhìn.” Đột nhiên ông lão này nhìn Vương Phong một chút rồi giơ ngón tay cái lên với Quỷ Kiến Sầu khẽ cười nói.

“Haha, người đến là khách, mời vào trong.” Quỷ Kiến Sầu khẽ cười sau đó làm tư thế mời.

“Vậy chúng tôi cũng không khách khí.” Ông lão đi đầu cười haha một tiếng sau đó dẫn theo những người còn lại đi vào phía trong cửa hàng trang sức.

Mặc dù lần này Quỷ Kiến Sầu cũng không có mời bọn họ nhưng bọn họ nhận được tin tức nói rằng đệ tử của Quỷ Kiến Sầu muốn lập nghiệp nên tự nhiên muốn đến chúc mừng một chút.

Thần y Quỷ Kiến Sầu có sức ảnh hưởng vô cùng lớn ở phàm thế nhưng ở trong giới tu luyện cũng giống như vậy. Dù sao y thuật xuất quỷ nhập thần của ông ấy mấy ai sánh bằng. Thậm chí còn có rất nhiều người tu luyện đều đến xin ông tấy trị thương cho họ.

“Phái Thanh Nguyệt đến chúc mừng.” Lúc này lại thêm người trong giới tu luyện đến, lần này còn ghê hơn nữa, toàn bộ những người này đều có tu vi nội kình, Vương Phong hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Vương Phong cho rằng tu vi ngoại kình đã rất mạnh rồi nhưng hiện tại có rất nhiều người có tu vi nội kình đều đã đến đây ngay tại trần thế này. Quả thật là ngoạ hổ tàng long.

“Người đến đều là khách, mời vào trong.” Quỷ Kiến Sầu vẫn như cũ từ tốn nói một câu giống vậy.

Phía sau lần lượt có thêm mấy người của các môn phái tu luyện khác đến, toàn bộ đều là người tu luyện, ngược lại khiến những người đứng gần đó toát cả mồ hôi.

Mặc dù bọn họ đại đa số không biết có người tu luyện tồn tại nhưng trên người những người đến này có chỗ nào mà không tỏa ra khí thế khiến những người khác trong lòng không tránh khỏi hơi bối rối, xem ra bọn họ không phải là người bình thường.

Những người đến đại đa số đều mang theo ý tốt nhưng vẫn như cũ có hai người từ hai môn phái khác nhau vừa đến đã lộ ra ý thù địch. Rõ ràng là kẻ đến không có ý tốt.

Hai môn phái này theo thứ tự là Lục Nguyệt Kiếm và Vạn Đức, từ trước đến giờ Vương Phong chưa từng nghe qua.

Sau đó người đến đã đông đủ cho nên có thể tiến hành buổi lễ khai trương như bình thường. Các phóng viên truyền thông hiện tại đều tranh nhau chen lấn chụp ảnh, sợ bỏ lỡ điều gì đặc sắc trong nháy mắt.

Người đại diện đứng ra đọc bài phát biểu của cửa hàng trang sức Tuyết Phong là Bối Vân Tuyết, trên danh nghĩa là chủ của cửa hàng này.

Đương nhiên hôm nay Bối Vân Tuyết vô cùng xinh đẹp cho nên những vị khách mời nam đều nhao nhao cầm điện thoại ra hết quay rồi chụp, liên tục nuốt nước miếng.

Buổi lễ khai trương được cử hành khoảng hơn hai tiếng mới chậm rãi kết thúc, sau đó người phụ trách chuyên môn hướng dẫn khách mời đi đến nhà hàng Thiên Ngu dùng món.

Mọi người đến chúc mừng sao có thể không tiếp đãi rượu? Vì thế chuyện này sớm đã được sắp xếp xong rồi.

Tất cả mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, có hơn mấy trăm người đến nhà hàng Thiên Ngu để ăn tiêc chúc mừng.

“Thần y, tôi nghe nói Vương Phong là đệ tử của ngài, mặc dù hôm nay chúng tôi đến đây là để chúc mừng nhưng cũng muốn thỉnh giáo một phen, dùng võ để kết bạn. Xin vui lòng chỉ giáo thêm.” Lúc này người của phái Lục Nguyệt Kiếm nói, nói là dùng võ kết bạn nhưng nghe thế nào cũng đều giống như đến đây để phá quán.

“Vương Phong, đi đi.” Nghe thấy lời của đối phương, Quỷ Kiến Sầu cũng không ngần ngại trực tiếp gọi Vương Phong ra.

Phái Thần Linh mặc dù hiện tại đã suy yếu chỉ còn lại hai sư đồ bọn họ nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt được.

“Vâng.” Mặc dù Vương Phong không có dự định ra tay nhưng hiện tại người ta cũng đã tới cửa gây chuyện, cho dù Quỷ Kiến Sầu không nói thì hắn cũng muốn ra tay. Hắn cũng không phải là loại người ai cũng có thể bắt nạt.

Sau khi tu luyện, hắn chưa bao giờ cùng người tu luyện đấu với nhau nên ngược lại vô cùng mong đợi cuộc chiến này.

“Cẩn thận một chút.” Lúc này Bối Vân Tuyết kéo tay Vương Phong vô cùng lo lắng nói.

“Yên tâm đi, có sư phụ ở đây, anh sẽ không có chuyện gì.” Vỗ vỗ tay của Tuyết, sau đó Vương Phong đi đến trước Quỷ Kiến Sầu.

Những người này ở đây dường như nghe được bọn họ muốn đấu nhau cho nên tránh ra thành một vòng tròn ở giữa để tiếp tục xem.

“Các bạn phóng viên truyền thông ở đây xin mời ngừng quay hình.” Lúc này Hà Thiên bỗng nhiên lớn giọng nói.

Mặc dù lời nói của Hà Thiên không có chút nào uy hiếp nhưng anh ta là ai chứ? Vì thế nghe thấy lời anh ta nói, những phóng viên truyền thông này đành phải dừng lại việc quay hình, chụp hình theo yêu cầu của sếp bọn họ.

Phía dưới chắc chắn sắp xảy ra chuyện lớn, nếu như bọn họ muốn ghi hình rồi tung ra ngoài chỉ sợ Hà Thiên là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ lần này.

“Thần y, tôi thấy đệ tử của ngài chỉ mới là tu vi ngoại kình cho nên tôi cũng sẽ không để ngài dễ dàng, Cổ Tu, ra đi.” Chủ môn phái Lục Nguyệt Kiếm hét lớn một tiếng, sau đó từ trong nhóm người phái Lục Nguyệt Kiếm bước ra một tên vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Tôi là đệ tử của phái Lục Nguyệt Kiếm, mời đệ tử phái Thần Y chỉ giáo.”

“Vương Phong, đi đi, đừng làm tổn hại đến tính mạng của cậu ta.” Quỷ Kiến Sầu im lặng nói, Vương Phong cũng gật đầu một cái.

Mấy trăm người xung quanh chăm chú nhìn xuống phía dưới, Vương Phong cùng Cổ Tu chầm chậm di chuyển vào vòng tròn trống ở giữa phòng, nhìn đối thủ chăm chú.

Sức mạnh của Cổ Tu là ngoại kình nhưng hơi thở của cậu ta rất lạnh giống như một tảng băng. Vì vậy Vương Phong biết rằng đối phương có thể sẽ không có chút nhường nhịn nào mà hắn cũng không biết đối thủ của mình như thế nào nên hơi rắc rối.

Nhưng mà ở nơi này nhiều người như vậy, hơn nữa lại còn có sư phụ ở đây thế nên Vương Phong không thể mất mặt như thế này được, vì vậy hắn hít vào một hơi thật sâu sau đó mới nói: “Tại hạ là Vương Phong, xin chỉ giáo.”

“Nhớ cho kỹ, người đánh bại cậu tên là Cổ Tu.” Người thanh niên trẻ tuổi này yên lặng mở miệng, sau đó trực tiếp ra đòn nhưng không có dấu hiệu nào đánh về phía Vương Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.