“Mua cái khác ăn đi, nữa ngày nay tôi chưa ăn gì rồi đang rất đói.” Nói xong Vương Phong trực tiếp cầm lấy hộp cơm thơm ngon trên tay của Từ Hải Giang mở ra ăn.
Nhìn Vương Phong ăn, Từ Hải Giang cảm giác như đang nằm mơ, trước đây lúc đi học Vương Phong tuy rằng cũng không phải là người hiền lành gì nhưng cũng không có ác độc như vậy.
Giết người giống như là uống nước, đã phải trải qua chuyện gì mà biến thành như vậy?
Ăn cơm tối xong cảnh sát cũng rút khỏi khu ổ chuột đối diện, bởi vì bọn họ tìm mấy giờ rồi cũng không có phát hiện ra gì, tiếp tục ở lại cũng không phát hiện thêm cái gì.
Đứng ở cửa sổ nhìn những ánh đèn rực rỡ, mắt Vương hơi nheo lại.
Bình thường Thanh huyện rất yên tĩnh, rất ít phát sinh chuyện gì lớn thế nhưng sợ rằng ngày mai ở đây sẽ xảy ra một cuộc tẩy trừ.
Tu luyện cả đêm ngày hôm sau Vương Phong bị chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn thông báo điện thoại Vương Phong mỉm cười, rốt cục cứu viện của mình đã đến.
“Thầy.” Vương Phong nhận điện thoại cung kính gọi.
“Gần nửa giờ nữa thị trưởng thành phố Tử Dương sẽ cùng thư ký và các quan chức cấp cao đến Thanh Huyền con có muốn đi đón bọn họ không?”
“Không ạ, để bọn họ đến gặp con là được rồi.” Vương Phong nói, sau đó báo địa chỉ ở đây rồi cúp điện thoại.
Nếu Quỷ Kiến Sầu có thể mời bọn họ cho thấy bọn họ sợ Quỷ Kiến Sầu, Vương Phong là đệ tử duy nhất nếu như đi đón tiếp bọn họ chẳng phải là phá hủy danh tiếng của thầy mình nên thế nào cũng phải để bọn họ tự tới cửa mới được.
“Hải Giang chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo mới tốt nhất, tiền không thành vấn đề, đây là thẻ của tôi, bây giờ cậu đi ra ngoài chuẩn bị cho tôi một bộ, lát nữa tôi phải tiếp khách quan trọng.” Vương Phong gọi Từ Hải Giang, chậm rãi nói.
“Tiếp khách?” Từ Hải Giang ngạc nhiên, sau đó nhận lấy thẻ ngân hàng trong tay của Vương Phong.
Bây giờ cậu không thể nhìn ra Vương Phong rốt cuộc là người như thế nào nên cậu cũng không hỏi nhiều chỉ hỏi hai chữ đó, cậu cũng không hiểu nổi Vương Phong đang làm cái gì.
Có một trung tâm mua sắm lớn gần đây thế nên rất nhanh Từ Hải Giang mua được cho Vương Phong một bộ đồ trị giá mấy mươi ngàn.
Ở nơi nhỏ như Thanh huyện có thể mặc âu phục sang trọng như vậy e là chỉ được vài người.
Thay quần áo mới Vương Phong cứ như vậy bình tĩnh ngồi trên ghế sa lon, lẳng lặng đợi cứu viện đến.
Tại Thanh huyện bí thư huyện có thể là người đứng đầu giống như hoàng đế một nước.
Nhưng nói như thế nào thì Thanh huyện cũng chỉ là một huyện thuộc thành phố Tử Dương, ở trước mặt thị trưởng thì bí thư huyện chẳng là gì.
Quan lớn đè ép chỉ cần nói một câu nói thì bí thư huyện coi như mất hết.
Nói là nửa giờ nhưng thực ra nhóm người thị trưởng tới được chỗ Vương Phong mất hơn năm mươi phút.
Chuông cửa vang lên, Vương Phong ra hiệu cho Từ Hải Giang mở cửa phòng.
Ngoài cửa một nhóm người đứng gần hết hành lang.
Từ Hải Giang nhìn bọn họ sợ hãi bởi những người này đều là quan chức cấp cao trong thành phố, còn có cả người đứng đầu thành phố.
“Phải ngài Vương không?” Thấy cửa phòng mở ra, thị trưởng thành phố Tử Dương có chút nghi ngờ hỏi.
“Tôi không phải, hắn ở bên trong.” Giữ vẻ bình tĩnh Từ Hải Giang tránh ra để cho đám người này vào phòng.
“Tôi nghĩ đây là ngài Vương?” Nhìn Vương Phong nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sa lon, thư kí thị trưởng cười, can đảm hỏi.
Vốn bọn họ đang sống tốt ở Tử Dương, bỗng nhiên nhận được điện thoại đến nói là có một nhân vật quan trọng bị người ở Thanh huyện gây khó dễ coi là tội phạm truy nã.
Ý tứ phía trên hết sức rõ ràng đó chính là dù dùng bất cứ cách gì nhất định phải cứu Vương Phong, nếu như cứu không được thì con đường chính trị của họ coi như chấm dứt.
Trong thành phố bọn họ đều muốn thăng tiến, nếu như làm việc này không xong người của phía trên tùy tiện ngáng chân đừng nói không thăng tiến được, không mất chức là tốt rồi.
Đây là dịp tốt để lấy lòng cấp trên cho nên sáng hôm nay thị trưởng cùng các quan chức cấp cao đều tập hợp lại muốn gặp người đàn ông tên Vương Phong.
Có thể khiến cho cán bộ trên tỉnh trợ giúp nhất định thân thế không nhỏ, chí ít bọn họ không trêu chọc nổi.
“Tôi chính là Vương Phong.” Nhìn đám người bọn họsắc mặt Vương Phong không đổi, bình tĩnh nói.
“Ha hả, xin chào ngài Vương Phong, trên đường kẹt xe chúng tôi tới chậm.” Thị trưởng thành phố tươi cười nói, đưa hai tay ra.
Người khác đều bắt tay bằng một tay mà hiện tại ông ta đưa hai tay ra cũng đủ để nhìn ra ông ta không coi mình là thị trưởng trước mặt Vương Phong.
Ở chỗ này ông ta không dám làm cái gì chỉ sợ khiến Vương Phong mất hứng.
Đây chính là thần may mắn có thể giúp ông ta thăng tiến dù thế nào cũng không thể đắc tội.
“Không cần nói với tôi những lời này, các người cũng đã đến đây trợ giúp, tôi chỉ nói một câu đó chính là bí thư huyện Thanh huyện nhất định phải mất chức, không biết các người có vấn đề gì hay không?” Vương Phong nói, nhìn lướt qua bọn họ một vòng.
“Cái này tuyệt đối không thành vấn đề.” Nghe Vương Phong nói, Kim Bân gật đầu, nói: “ Ngài yên tâm suốt đêm chúng tôi đã tìm tất cả tư liệu phạm tội của hắn, qua ngày hôm nay hắn sẽ mất chức, đây là việc chúng tôi nên làm, không ngờ hắn lại là người như vậy, chúng tôi thật là thất trách.”
“Ha hả.” Vương Phong cười một tiếng, cũng không có bóc trần, bây giờ quan viên có được mấy người thanh liêm?
“Tôi đã giết mười người làm cha mẹ tôi bị thương xém chút nữa chết trong bệnh viên, chắc các người biết nên làm như thế nào.”
“Hiểu rõ, hiểu rõ.” Nghe Vương Phong nói, những người trong phòng không ngừng gật đầu cười lấy lòng.
Mười mạng người vậy mà anh lại nói nhẹ nhàng như vậy nhưng mệnh lệnh cấp trên dưa xuống đừng nói là mười cho dù là hai mươi mạng người thì bọn họ cũng phải giúp dọn dẹp sạch.
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa bọn họ chỉ cần thi hành mệnh lệnh là được rồi.
Làm xong chuyện này bọn họ có thể có nhiều cơ hội thăng tiến nên bọn họ chỉ cần dựa theo lời Vương Phong nói mà làm, chỉ có lợi không có hại.
“Được rồi, hiện tại chúng ta vẫn nên đi gặp bí thư huyện Thanh huyện.” Vương Phong nói, sau đó đứng lên.
Từ thành phố Tử Dương đến tổng cộng có hơn mười chiếc xe, hiện tại Vương Phong ngồi xe Thị trưởng còn ông ấy chạy đến chiếc xe khác chen chúc cùng những người khác.
Vương Phong biết những người này dường như rất sợ hắn nhưng như vậy cũng tốt, bớt được nhiều phiền phức.
Năng lực của thầy quả thật là đáng sợ, nhanh như vậy đã gọi được những người này tới đây, những người này đều là vua một cõi ở thành phố Tử Dương.
Vẫn tại cơ quan huyện này ngày hôm qua Vương Phong phải ngụy trang để vào mà hôm nay tình huống lại thay đổi nhiều.
Bảo vệ muốn ngăn bọ họ nhưng sau khi thấy giấy chứng nhận thì dừng lại.
Hắn là một bảo vệ một nhỏ làm sao có thể đắc tội với quan chức trên thành phố, nên rất nhanh thì cho vào.
“Đi gọi bí thư huyện xuống để tôi xem hắn có bản lĩnh gì.” Lúc này Kim Bân xuống xe đầu tiên căn dặn thư kí mình.
Kim Bân đối với Vương Phong vừa nịnh bợ vừa sợ hãi thế nhưng hắn chẳng thèm quan tâm đến một bí thư huyện nho nhỏ.
Rất nhanh bí thư huyện Thanh huyện được thư kí Kim Bân gọi xuống theo sau là tất cả các cán bộ trong huyện.
Lúc đầu bọn họ còn chưa tin cán bộ thành phố đến nhưng khi nhìn thấy Kim Bân cùng những người phía sau, bọn họ đều rất kinh ngạc.
Cán bộ thành phố về kiểm tra công việc sao? Sao tất cả cán bộ trên thành phố đều đến.
Một lúc thấy được nhiều cán bộ cấp cao như vậy, bọn họ là những người có cấp bậc thấp không dám nói gì.
Đây là những người mà bọn họ cần tâng bốc,cấp bậc đều cao hơn bọn họ vậy mà lại đến đây hết.
“Cậu chính là Lục Kim Hải?” Thấy bí thư Thanh huyện, Kim Bân hỏi.
“Là tôi.” Thấy Kim Bân nhớ kỹ tên của mình, Lục Kim Hải vui mừng vội vàng nói.
“Ta nghe nói hai ngày này các người đang đuổi bắt một người tên Vương Phong?” Kim Bân lười cùng Lục Kim Hải nói lời vô ích, hỏi thẳng vấn đề.
“Là như vậy hắn là kẻ khả nghi cố ý giết người, đã giết hại nhiều người, nên đã phát lệnh truy nã hắn.” Mặc dù có chút nghi hoặc Kim Bân sao lại hỏi như vậy nhưng Lục Kim Hải vẫn thành thật đáp.
Hơn nữa nhắc tới cái tên Vương Phong này, trong mắt hắn chứa đầy thù hận vì đây là một sự việc lớn mà trong số người bị chết còn có con trai hắn.
Cho nên đối với Vương Phong, ông ta thực sự là hận không thể sớm bắt giết được hắn.
“Được rồi, chuyện này các ngươi không cần lo, do chúng tôi tiếp quản, hiện tại ông chỉ cần chờ pháp viện triệu tập là được.” Kim Bân bình tĩnh nói khiến sắc mặt Lục Kim Hải thay đổi.
Cơ quan thành phố tiếp nhận vụ án lớn như vậy có vẻ hợp lý thế nhưng tại sao pháp viện lại triệu tập ông đến?
“Đây là giấy chứng nhận do Viện kiểm sát thành phố đưa, ông bị nghi ngờ tham ô một khoản tiền lớn, tạm thời bị cắt chức chờ điều tra thêm.” Kim Bân vừa nói vừa rút giấy chứng nhận ra từ túi của mình.
Chỉ với mấy câu ngắn ngủn Lục Kim Hải vừa bị mất chức đồng thời còn trở thành tội phạm.
Tham ô, Lục Kim Hải không phải là không làm thế nhưng hắn làm hết sức cẩn thận, đều không có để lại chứng cớ gì, con của ông ấy có thể mở công ty bất động sản là nhờ ông ấy bí mật hỗ trợ tiền.
Ban đầu ông còn tưởng rằng cán bộ thành phố đến là giúp giải quyết vụ án, không ngờ là đến thẩm tra ông.
Giờ khắc này ông cảm thấy mình giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, con trai của mình đã chết rồi mà mình cũng xong đời.
“Được rồi, iệc nên nói tôi đều nói xong, tạm thời phó bí thư Thanh huyện đại diện vị trí bí thư, còn vị trí phó bí thư huyện sẽ có thông báo người đảm nhiệm sau.” Kim Bân nói xong, tất cả các cán bộ huyện đều khinh ngạc và sợ hãi.
Bọn họ không ngờ đến thay đổi nhân sự lớn như vậy.
Vẻ mặt phó bí thư huyện không tin nổi, bây giờ hắn tạm thời dại diện chức bí thư huyện quả thật là một chuyện tốt.
Mặc dù chỉ là tạm thời thế nhưng từ giờ khắc này hắn có thể bắt đầu sử dụng quyền lợi của bí thư, còn Lục Kim Hải không những bị cách chức mà còn là người có tội.