Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 129: Chương 129: Rời khỏi




“Được rồi, ở đây không có chuyện của mấy người nữa, đi ra cả đi.” Kim Bân vẫy tay sau đó chui vào trong xe.

Xử lý một cán bộ cấp huyện anh hoàn toàn có quyền hơn nữa dựa theo ý nghĩa phía trên, nếu như Vương Phong không lộ diện thì sẽ hết cách, dù sao cũng mười mấy mạng người xử lý cũng là việc phiền phức.

Bọn họ có thể làm được cũng là đã từng tiếp quản một vụ án, biến chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, dù gì sẽ không để Vương Phong chịu tội.

“Xin đợi một chút.” Lúc này một thanh âm không hài hòa vang lên, là Trần Quốc Quang người phụ trách bắt giữ Vương Phong chạy trở về.

Lần này ông ta nhận lệnh bắt giữ Vương Phong, nếu như vụ án này giao cho thị cục phụ trách, vậy chắng phải ông ấy sẽ phải rời khỏi vụ án này.

Sự gian xảo của Vương Phong khiến ông ta giống như bị một trận thách đấu vì thế ông ta làm sao có thể chính tay bắt giữ

Vương Phong?

“Cậu làm gì vậy?” Nhìn Trần Quốc Quang Kim Bân thò đầu ra nói.

“Tôi là người phụ trách bắt giữ Vương Phong vì thế vụ án lần này tôi phải tham gia, tôi phải tận tay bắt giữ anh ta.” Trần Quốc Quang cương quyết nói.

“Ha ha.” Nghe tới đây Kim Bân cười lớn, ông ta bây giờ hận không thể kết thúc sớm vụ án này, không ngờ ở đây lại có người bất chấp muốn bắt Vương Phong.

“Bắt đầu từ bây giờ chức vụ của ngươi cũng sẽ bị tước bỏ, Thị cục đã tiếp quản vụ án này mấy người không có tư cách quản thúc.” Nói xong Kim Bân chui vào xe,chỉ còn lại Trần Quốc Quang đứng chết lặng.

Bản thân anh ta chỉ muốn tham gia vụ án này mà thôi không ngờ lại phải hậu quả như vậy.

Anh ta muốn hỏi cái gì đã không có người trả lời cho anh ta, đội xe của Thị cục đã lăn bánh đi hiên ngang chỉ để lại khói bụi phía sau mà thôi.

“Cậu Vương Phong, bây giờ cậu đã vô tội rồi, vụ án này chúng tôi sẽ tìm mọi cách giải quyết chậm nhất là tối nay sẽ cho cậu đáp án.” Đi trên đường Kim Bân lễ phép nói.

“Cảm ơn các anh, có thời gian tôi sẽ mời các anh bữa cơm.” Vương Phong cười nói nhưng không hề để ý.

Bọn họ đã nói không có vấn đề gì thì nhất định sẽ không có vấn đề gì dù thế nào vô tội cũng tốt lắm rồi.

“Không cần đâu, bây giờ chúng tôi còn phải nhanh chóng giải quyết rõ ràng tất cả chân tướng của vụ án, đi ăn thì xin phép ạ...” Nói tới đây Kim Bân có chút khó xử.

“Yên tâm đi, các ông đã giúp tôi giải quyết vụ việc này tôi sẽ nói giúp các ông, vậy đi.” Vương Phong dường như hiểu rõ suy nghĩ cảu bọn họ, cười nói.

“Cảm ơn cậu rất nhiều.” Nghe Vương Phong nói, vẻ mặt Kim Bân tỏ vẻ đắc ý, đã giải quyết được vướng bận trong lòng, cuối cùng cũng đợi được câu nói này.

Cũng không uổng công bọn họ vất vả lặn lội từ đường xa tới đây.

Cuối cùng Vương Phong đã đi khỏi, anh không tới bệnh viện mà tới nhà của Từ Hải Giang.

Mặc dù Thư kí huyện ủy đã sụp đổ nhưng trong mắt anh vẫn là phiền nhất vì thế phải rửa sạch oan khúc này mới có thể đi được.

Phải nói những người làm việc cho Thị cục thực sự rất hiệu quả, tin tức trong tối hôm đó duy chỉ đề cập tới vụ án giết người của Vương Phong.

Giết người đích thực đã xảy ra, đây là chuyện không thể giấu được nhưng để thoát tội cho Vương Phong thì tội phạm đã là một người khác.

Còn Thư kí huyện ủy của Thanh huyện vì tham nhũng hối lộ đã bị cách chức ít ngày nữa tòa án sẽ tuyên phạt, mặc dù sóng gió chưa qua nhưng nhân vật chính đã thay đổi.

Theo thông tin trên Tivi Vương Phong cũng nhẹ nhõm cuối cùng anh không bị truy tố.

Tối hôm đó sau khi tạm biệt Từ Hải Giang anh đã đến Thị cục đón Nhiễm Giang Thiên trở về.

Vương Phong đã không có chuyện gì thì tất nhiên Nhiễm Giang Thiên cũng vô tội.

Nhìn gương mặt người đàn ông vẫn còn đỏ tía Vương Phong cảm thấy có lỗi với ông ấy, cửu cửu vì mình mới gặp phải tai họa này, ở trong đấy chắc chắn ông ấy đã bị đánh rất đau.

“Cậu ơi.” Nhìn Nhiễm Giang Thiên Vương Phong gọi.

“Tiểu Phong.” Thấy Vương Phong không sao Nhiễm Giang Thiên cũng an lòng. Sự việc Vương Phong bị bại lộ vì thế sau khi bị bắt dù đối phương tra hỏi như thế nào ông ấy cũng không nói, ông ấy có thể chịu khổ nhưng tuyệt đối không đùn đẩy cho cháu trai.

Nếu làm như vậy thực sự không bằng loài cầm thú vả lại Vương Phong làm như vậy không phải không có nguyên nhân, chị và anh rễ suýt nữa mất mạng, những người kia chết cũng đáng đời.

“Đi thôi, bây giờ chúng ta đã không sao rồi.” Nhìn cậu Vương Phong không kìm nổi nước mắt sau đó ra ngoài đón một chiếc xe.

Theo tập tục ở đây thì người mới từ trong tù ra trước tiên phải rửa xui trước rồi mới về nhà vì thế Vương Phong cũng không keo kiệt tối hôm đó đã dẫn cậu đi hưởng thụ ở khu suối nước nóng cao cấp nhất.

Bởi vì ông ấy mới ra nên ý kiến muốn vào bệnh viện đã bị Vương Phong ngăn cản bảo ông ấy về nhà.

Nghiêm Hiểu Khiết mặc dù trước đây đối xử không tốt với ông ấy nhưng bây giờ bà ấy đã thay đổi, người ông ấy gặp bây giờ không phải bố mẹ Vương Phong mà là vợ của ông ấy mới phải.

Tiễn cậu về Vương Phong mới một mình đi về phía bệnh viện.

Phòng bệnh của cha mẹ anh vốn dĩ có cảnh sát theo dõi đặc biệt nhưng vì vụ án đã thay đổi nên học cũng rời đi.

Trong phòng bệnh, tình hình hồi phục của cha mẹ Vương Phong rất tốt mặc dù chưa thể xuống giường hoạt động nhưng một số động tác cơ bản không còn vấn đề.

Thời gian hơn một ngày bên ngoài đều có cảnh sát trông coi đặc biệt ngay cả y tá cũng không dám đổi thuốc nhưng hai người họ bị hù dọa khiếp sợ.

Hơn nữa chính miệng cảnh sát nói con trai họ giết người bây giờ đang bị truy nã, Vương Phong là người thế nào họ là người rõ nhất.

Nói anh giết người họ làm sao cũng không tin, nếu như không phải họ đang bệnh thì có thể họ cũng đã bị cảnh sát chất vấn.

“Tiểu Phong.” Nhìn thấy Vương Phong xuất hiện bình an hai người họ vui mừng khôn xiết.

“Cha, mẹ!”

Thấy cha mẹ Vương Phong lập tức xông tới ôm chặt, nói: “Cha mẹ bây giờ vẫn đang bệnh nên nằm trên giường nói chuyện ạ.”

“Ta hỏi con, có phải con đã giết người? Tại sao bên ngoài còn có cảnh sát đợi con?” Cha Vương Phong là người nóng tính, ngay lập tức lớn tiếng hỏi.

“Làm sao có thể chứ?” Vương Phong sững người sau đó giả vờ vẻ mặt vô tội, nói: “Con vốn dĩ không có giết người, là bọn họ nhầm, bây giờ con đã vô tội vả lại người ngoài cửa sớm cũng đã rời khỏi rồi.”

“Thật sao?” Nghe Vương Phong nói, hai người họ đã không còn chút nghi ngờ.

“Đương nhiên là thật rồi, con làm sao có thể gạt bố mẹ chứ, việc quan trọng nhất bây giờ là nghỉ ngơi việc khác đừng nghĩ tới nữa con thực sự không sao mà.” Vương Phong nói sau đó nhẹ nhàng đặt hai người nằm xuống, một luồng chân khí đi vào cơ thể họ giúp vết thương của họ nhanh chóng hồi phục.

Đương nhiên tất cả cái này họ đều không biết chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp mà thôi.

Lời của Vương Phong mặc dù rất thành khẩn nhưng hai người họ truy hỏi rất lâu mới thôi.

Con trai giết người họ vốn dĩ không thể chịu được may mà đây chỉ là hiểu lầm bây giờ đã rõ ràng, nếu như chuyện của co trai không được làm sáng tỏ họ dù chết cũng không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông.

Trấn an họ một chút đợi họ an lòng đi ngủ Vương Phong mới ra khỏi phòng bệnh.

Thời gian sau đó cũng đã bình thường trở lại, sóng gió Vương Phong gây ra cũng đã từ từ lắng xuống, có Thị cục ra tay Thanh huyện cũng dần dần trở lại bình thường, đã không còn người bàn luận về chuyện này nữa bời họ nghe nói hung thủ sớm đã trốn khỏi Thanh huyện, họ sẽ không còn lo lắng nữa.

Năm sáu ngày liên tiếp Vương Phong đều bên ở bệnh viện chăm sóc cha mẹ giúp họ chữa trị vết thương.

Mặc dù vết thương rất nặng nhưng có sự giúp đỡ của Vương Phong trong năm sáu ngày liền họ đã có thể xuống giường đi lại, điều này khiến các bác sĩ đều kinh ngạc.

Vết thương nặng như vậy chỉ trong mấy ngày đã hồi phục đây thực sự là chuyện không thể.

Trong lúc đó Nhiễm Giang Thiên và Nghiêm Hiểu Khiết cũng tới thăm, Nghiêm Hiểu Khiết chủ động thừa nhận lỗi lầm trước mặt

cha mẹ Vương Phong thể hiện sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa, bố mẹ Vương Phong thì vui mừng cười toe toét.

Quan hệ của hai nhà do liên quan đến Nghiêm Hiểu Khiết luôn một mực cố chấp thậm chí cơ hội gặp nhau cũng rất ít, bây giờ Nghiêm Hiểu Khiết đã thay đổi nên họ rất vui mừng.

Thấy bố mẹ vui vẻ Vương Phong cũng an tâm phần nào, chuyện của cha mẹ anh đã sắp hoàn thành nên bất cứ lúc nào anh đều có thể trở lại thành phố Trúc Hải.

Mười ngày sau, Vương Phong gửi cậu tài khoản năm trăm vạn tệ dẫn Tiểu Ngũ và Từ Giang Thiên rời khỏi Thanh huyện.

Tiểu Ngũ là tên côn đồ nhưng rất thông minh thấy việc bị bại lộ đầu tiên đã trốn thoát cảnh sát không thể tìm được cậu ta nhưng trốn được một thời gian cậu ta bị gãy tay nhưng muốn hồi phục trong thời gian ngắn e là không thể.

Cuối cùng vẫn là Vương Phong nhìn thấy đã truyền một lượng lớn chân khí cho cậu ta vì thế trong thời gian ngắn cánh tay cậu ta đã hồi phục, Tiểu Ngũ suýt nữa tưởng rằng mình đã gặp thấy quỷ.

Cậu ta biết Vương Phong bản lĩnh cao cường mới có thể làm đánh bại Thư kí huyện ủy.

Nhưng sức mạnh làm vết thương nhanh chóng hồi phục như vậy thực sự quá khủng giống như diễn trong phim, cậu ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng cậu ta không hỏi gì bởi sức mạnh của Vương Phong biểu hiện ra ngày càng lớn như thế cậu ta có thể dễ dàng thấy tài năng xuất chúng của Vương Phong.

Không tạm biệt cha mẹ bởi Vương Phong không thích li biệt anh nhìn không quen cảnh tượng này, tiền anh đã để lại đủ để họ sinh sống.

Hiện tại thành phố Trúc Hải vẫn chưa ổn định mang theo họ không ổn chút nào vì thế cuối cùng Vương Phong đã từ bỏ suy nghĩ này.

Tới sân bay thành phố Tử Dương Vương Phong chưa lên máy bay, nhận được cuộc gọi của Tử Sa.

“Alo, chồng phải không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tử Sa, Vương Phong không nói gì thậm chí muốn bật cười, các cô gái xinh đẹp đều gọi mình là chồng lẽ nào số đào hoa của mình đến rồi chăng?

Nhưng sau khi nghe giọng của cô ấy Vương Phong không thể cười nổi bởi Tử Sa nói nhận được điện thoại của gia đình Tuyết tỷ nói cô ấy sẽ không bao giờ trở về, Bối Thị cũng không cần nữa, tặng cho Vương Phong.

Nghe tin tức này, Vương Phong suýt nữa rơi cả điện thoại xuống nhưng cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.

“Tử Sa, ở nhà đợi anh, hôm nay anh sẽ về.” Nói xong Vương Phong dập máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.