Từ sau khi Triệu Thiên Bá bị Trần Phàm diệt trừ, Khổng Khê nhận nắm quyền Thanh bang tại Hàng Châu thậm chí cả Chiết Giang, hơn nữa còn tiếp nhận toàn bộ của cải còn sót lại của Triệu Thiên Bá.
Trong hơn nửa năm qua, Khổng Khê thông qua sự thông minh tài trí của mình, làm cho địa phương đẻ ra vàng Hàng Châu này xuất ra vẻ sáng rọi đẹp mắt.
Chiết Giang đã trở thành nơi thu nhập lớn nhất của Thanh bang ngoại trừ Quảng Đông.
Tất cả chuyện này làm cho danh tiếng của Khổng Khê vang vọng khắp hắc đạo phía nam, đã trở thành nhân vật đại biểu của tân sinh Thanh bang.
Thân phận như vậy để cho hắn có thể kiêu ngạo đứng thẳng sống lưng ở Chiết Giang, thậm chí cả nam bán quốc.
Nhưng...từ sau khi chuyện của Tưởng Cương phát sinh, vị tân quý hắc đạo phía nam ngửi được khí tức nguy hiểm dày đặc.
Suốt buổi trưa. Khổng Khê tự nhốt mình trong phòng sách hút hết hai gói thuốc lá.
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn đi vào Hàng Châu lại bị rối rắm đến như thế.
Tất cả chuyện này ngoại trừ thủ đoạn Trần Phàm diệt trừ Tưởng Cương quá mức hung tàn, làm cho hắn phải cảm thấy sợ hãi, còn có một nguyên nhân chính là: Tiết Hồ từ đầu tới cuối không hề gọi điện thoại cho hắn.
Đây cũng chính là nói, ở sự kiện này, Tiết Hồ không hề cho hắn chỉ thị!
Điều này làm trong lòng hắn bất an.
Hắn không biết có phải Tiết Hồ vì chuyện hắn cho người giúp Tưởng Khải bắt cóc Điền Thảo mà thất vọng đối với hắn.
Theo hắn xem ra, nếu mất đi Tiết Hồ bao che, để hắn phải đi đối mặt với Trần Phàm, kết cục chỉ có một: Chết!
Khi hút xong điếu thuốc cuối cùng trong gói thuốc lá thứ hai, Khổng Khê nhắm mắt lại, sau đó cắn chặt răng lấy ra điện thoại di động, bấm số gọi cho Tiết Hồ.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyền được, bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm trầm thấp:
- Khổng Khê?
- Xin cho Tiết gia nghe điện thoại.
Nghe ra là giọng nói của một trong những cận vệ của Tiết Hồ, giọng nói của Khổng Khê thật cung kính, hiển nhiên hắn cũng không cho rằng địa vị của hắn cao hơn người ở bên kia điện thoại.
Dù sao...Tiết Hồ nhiều khi còn đem tính mạng của mình giao cho người bên kia điện thoại bảo hộ. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Chờ.
Nghe được lời này, Khổng Khê hít sâu một hơi, ý bảo chính mình nên tỉnh táo lại.
Dần dần. Khổng Khê bình tĩnh lại, ít nhất khóe mắt cũng không còn nhảy mạnh kịch liệt như trước.
Ước chừng nửa phút sau, bên trong điện thoại lại truyền ra một thanh âm, thanh âm hơi có vẻ âm trầm:
- Còn dám gọi điện thoại sao?
- Thực xin lỗi, Tiết gia, Khổng Khê có tội!
Nghe được thanh âm của Tiết Hồ, Khổng Khê vừa bình tĩnh lại, đột nhiên lại bắt đầu run rẩy lên, giọng nói có vẻ cực kỳ khẩn trương.
- Đồ không đầu óc!
Tiết Hồ không chút khách khí mắng:
- Tôi đã nhiều lần dạy anh, làm việc cần suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, hơn nữa cần phải làm đủ chuẩn bị. Anh ngược lại, u mê giúp đỡ Tưởng Khải đi bắt cóc người. Nếu người mà anh bắt cóc là đời sau của một vị Hồng Sắc đại gia tộc tại Yên Kinh, anh chết cũng không biết mình chết như thế nào!
- Khổng Khê nguyện ý chịu xử phạt!
Mồ hôi lạnh không thể khống chế bừng lên trên trán Khổng Khê.
- Thôi! Dù anh không đầu óc đi trêu chọc nữ nhân của hắn, cừu hận giữa tôi cùng hắn cũng sẽ không hóa giải, nên tới sớm gì cũng sẽ tới.
Tiết Hồ nói xong, trong đầu dần hiện ra thân ảnh của “Ảnh Tử”, lửa giận trên mặt dần dần tiêu tán một ít.
Nghe được Tiết Hồ nói như thế, Khổng Khê thoáng thả lỏng một ít, theo sau thoáng do dự, lấy hết dũng khí hỏi:
- Tiết gia, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?
- Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Trong con ngươi Tiết Hồ lóe ra ánh sáng tinh minh:
- Mục tiêu lần này của hắn chính là Tưởng Cương, thuộc loại tranh đấu bạch đạo. Hiện giờ Hàng Châu thậm chí Chiết Giang đều lòng người bàng hoàng, hắn còn chưa to gan tới mức lúc này khai chiến với hắc đạo chúng ta.
- Chẳng lẽ Tiết gia đã an bài quân cờ mới tại Chiết Giang?
Trong lòng Khổng Khê vừa động.
- Quân cờ tò cấp sở trở xuống còn dễ an bài, tỉnh bộ cấp đã không thể tính là quân cờ.
Tiết Hồ cười lạnh nói:
- Yến Thanh Đế đến Hàng Châu, anh biết không?
- Biết.
Khổng Khê tỉnh ngộ, cũng không dám tiếp tục hỏi.
- Nghĩ biện pháp tiếp cận Yến Thanh Đế.
Tiết Hồ phân phó:
- Yến Thanh Đế không thiếu tiền, phương diện đàn bà, đàn bà bình thường ngay tư cách xách giày cho hắn cũng không có, về phần phương diện cất chứa đồ cổ tranh chữ, hắn tựa hồ cũng không có bao nhiêu hứng thú. Cụ thể nên làm sao tiếp cận, chính anh nên cân nhắc.
- Dạ. Tiết gia!
Khổng Khê cung kính lĩnh mệnh.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Hồ không nói thêm lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Khổng Khê khép lại di động, đi đến bên cửa sổ, xoay chuyển ánh mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm:
- Ý tứ của Tiết gia là đàn bà thượng hạng là có thể sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, Khổng Khê không tự chủ được đem ánh mắt ném về hướng một tòa biệt thự hướng tây bắc.
Nơi đó, có một người đàn bà thượng hạng như lời nói của Tiết Hồ.
Bởi vì, nàng chỉ dùng thời gian một tháng đã danh chấn Hàng Châu, thời gian ba tháng danh chấn cả nam bán quốc.
Thoáng trầm tư, cuối cùng Khổng Khê bỏ qua ý tưởng lợi dụng Nạp Lan Hương Hương tiếp cận Yến Thanh Đế.
Trực giác nói cho hắn biết, loại phụ nữ như Nạp Lan Hương Hương hắn không thể khống chế, đồng dạng, Đông Bắc Nạp Lan gia tộc cũng không phải người như Khổng Khê hắn có thể đi trêu chọc.
Khổng Khê không dám, nhưng có người lại dám.
Ngay khi Khổng Khê buông tha cho ý nghĩ này, một chiếc Audi 6 mang biển số Bộ Thương Vụ Hàng Châu chạy nhanh vào Cửu Khê Mân Côi Viên, chạy về biệt thự của Nạp Lan Hương Hương.
Trong xe, một gã thanh niên ngồi ở băng ghế sau, trong tay cầm một điếu thuốc lá nhưng cũng không hút, mà đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Ánh lửa mỏng manh chiếu rọi lên gương mặt của hắn, thông qua ánh lửa, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn dị thường dữ tợn.
- Lăng thiếu, đã tới.
Mấy phút sau, ngay khi điếu thuốc trong tay thanh niên cháy hết, người tài xế lên tiếng cắt đứt hồi ức của gã thanh niên.
- Anh ở lại đây chờ tôi.
Thanh niên họ Lăng trầm giọng trả lời một câu, sau đó mở ra cửa sô, ném tàn thuốc ra bên ngoài.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn đẩy cửa xe ra, đi xuống.
- Sưu!
- Sưu!
Trong nháy mắt hắn xuống xe, nguyên bản ngay cửa biệt thự không bóng người bỗng nhiên chợt xuất hiện hai gã đại hán.
Hai gã đại hán giống như u linh từ trong đêm đen nhảy ra, chặn đường gã thanh niên đi tới, gương mặt không chút thay đổi nói:
- Có hẹn trước với tiểu thư chúng tôi sao?
- Hẹn trước?
Nghe được hai chữ này, thanh niên lạnh lùng liếc mắt nhìn hai gã đại hán, nói:
- Nói cho Nạp Lan Hương Hương, nói vị hôn phu trước kia của nàng tới bái phỏng nàng.
Vị hôn phu trước kia?
Nghe được mấy chữ này, sắc mặt hai gã đại hán phụ trách bảo hộ an toàn cho Nạp Lan Hương Hương thoáng biến đổi.
Tuy rằng bọn họ chưa từng gặp qua vị hôn phu trước kia của Nạp Lan Hương Hương, nhưng đối với Lăng gia vốn có năng lực không tầm thường tại Kinh Tân Đường Khu cũng có một chút hiểu biết.
Lăng gia được xem như Hồng sắc gia tộc, dù là Hồng sắc cũng không sâu đậm được như Trần gia cùng Yến gia, hơn nữa cột trụ trong nhà cũng bị rơi xuống vào trường hạo kiếp năm xưa.
Nhưng trải qua mấy năm nay bồi dưỡng, Lăng gia đã khôi phục hơn phân nửa nguyên khí, người của đời thứ hai chen chân vào trung tâm quyền lực Yên Kinh, thành viên đời thứ hai khác cũng rất có khả năng, đạt được tới cấp bậc phó bộ cấp cũng không chỉ một người, tới đời thứ ba, Lăng gia dùng chiêu thức đám hỏi khắp nơi để nâng cao thực lực thêm một bước.
Thanh niên được xem như một quân cờ trong kế hoạch đám hỏi của Lăng gia, lại thật không ngờ lại này sinh vấn đề, cuối cùng làm cho Lăng gia muốn dùng quan hệ với Nạp Lan gia tộc để một vị đại lão cấp phó tỉnh thông qua Đông Bắc làm ván cầu nhảy vào Yên Kinh bị thất bại.
- Lăng thiếu, xin chờ một chút, để tôi đi thông báo một tiếng.
Một gã đại hán nghe được thanh niên báo ra thân phận, giọng nói cũng khách khí hơn không ít.
Vừa nói xong, tên đại hán thấy thanh niên cũng không tỏ thái độ, liền đi sang một bên bắt đầu thông báo.
Mà gã thanh niên lại khoanh tay đứng trước biệt thự, dùng một loại biểu tình quỷ dị đánh giá biệt thự của Nạp Lan Hương Hương, cũng không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Ước chừng hai phút sau, Cổ Bình An thân cao hai thước, cả người tràn ngập cỗ lực lượng nổ mạnh đi ra biệt thự, giống như ngọn núi đứng ngay trước mặt gã thanh niên, mặt cười nhưng lòng không cười nói:
- Lăng Vĩ, Hương Hương đã cùng anh giải trừ hôn ước, anh còn tìm Hương Hương làm gì?
Giải trừ hôn ước!
Bên tai vang lên mấy chữ này, khóe mắt Lăng Vĩ nhảy lên kịch liệt, hắn nheo mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Bình An, nói:
- Cổ Bình An, đừng tưởng rằng Nạp Lan Vĩnh Kha nhận anh làm con nuôi, anh liền không biết rõ thân phận của mình.
- Anh đang hâm mộ tôi sao?
Cổ Bình An nhe răng cười:
- Hâm mộ anh không được trở thành con rể của tiểu vương gia.
Trong con ngươi Lăng Vĩ hiện lên một tia hàn ý, cuối cùng cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Tôi tìm Nạp Lan Hương Hương có chuyện cần nói, không thời gian vô nghĩa với anh.
- Đi thôi, hi vọng anh đừng chọc giận Hương Hương, nếu không tôi không để ý xem anh như rác rưởi ném ra bên ngoài.
Cổ Bình An lạnh lùng cười, không hề xem Lăng Vĩ vào trong mắt.
Lăng Vĩ nắm chặt tay, không chút phản ứng đi theo sát Cổ Bình An vào trong biệt thự.
- Uông uông!
Ngay chỗ góc biệt thự, cái đầu trắng như tuyết của Arnold vươn ra, hướng Lăng Vĩ sủa lớn hai tiếng.
Nguyên bản Lăng Vĩ đang kìm chế cơn thịnh nộ, tức giận tới mức toàn thân run rẩy nhưng vẫn không nói gì.