Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 468: Chương 468: Đồ Tể và Yến Thanh Đế lần đầu giao phong (2)




Bên trong đại sảnh biệt thự, Nạp Lan Hương Hương ngồi trên sô pha, nhìn Cổ Bình An mang theo Lăng Vĩ đi vào, cũng không hề đứng dậy nghênh đón, mà không nhanh không chậm tự rót cho mình một chén trà Minh Tiền Long Tỉnh.

 

Nhìn thấy một màn như vậy, trong con ngươi Lăng Vĩ hiện lên tia hàn quang, hắn híp mắt lập tức đi tới trước người Nạp Lan Hương Hương, nói:

 

- Nạp Lan Hương Hương, bốn tháng không gặp, ra vẻ cô sống tại Hàng Châu cũng không tệ lắm.

 

- Nhờ hồng phúc của anh, quả thật tạm được.

 

 Nạp Lan Hương Hương ngẩng đầu nhàn nhạt cười, gương mặt đủ khách khí, lời nói lại tuyệt không khách khí.

 

Dù sao, sở dĩ nàng đính hôn cùng Lăng Vĩ, hoàn toàn là vì bị xem thành vật hi sinh của Nạp Lan gia tộc. Vì cuộc hôn sự này, nàng náo loạn đã nhiều năm, cuối cùng bởi vì Lăng gia bức bách mà lựa chọn thỏa hiệp.

 

Mà sở dĩ Lăng gia bức bách, hoàn toàn là bởi vì Lăng Vĩ ham muốn thân thể nàng đã lâu, thậm chí lúc say rượu từng nói, chờ sau khi đoạt lấy thân thể của nàng, sẽ hoàn toàn bỏ nàng vào lãnh cung.

 

Nhưng tạo hóa trêu người, bởi vì sự xuất hiện của Trần Phàm mà nàng lựa chọn hủy bỏ hôn ước.

 

- Nạp Lan Hương Hương, một ngày nào đó tôi sẽ cho cô biết hành vi cô làm ngu xuẩn đến cỡ nào!

 

 Thái độ của Nạp Lan Hương Hương rốt cục chọc giận Lăng Vĩ, hắn siết chặt nắm tay lạnh lùng nói.

 

Nạp Lan Hương Hương liếc mắt nhìn Lăng Vĩ, thản nhiên nói:

 

- Nếu như hôm nay anh đến chỉ là vì muốn nói cho tôi nghe những lời này, như vậy anh có thể đi rồi.

 

- Nạp Lan Hương Hương, cô...

 

 Gương mặt Lăng Vĩ biến đòi, cuối cùng giận quá thành cười nói:

 

- Hắc! Lúc ở Yên Kinh, tôi nghe nói cô danh chấn cả nam bán quốc, trước khi đến Hàng Châu còn không tin, hiện tại cuối cùng tin. Xem ra bốn tháng nay làm lòng tự tin của cô thật bành trướng a.

 

Nạp Lan Hương Hương trầm mặc không nói.

 

- Hôm nay tôi tới tìm cô, là muốn nói cho cô biết. Yến thiếu muốn gặp cô.

 

 Lăng Vĩ cắn chặt răng nói ra mục đích đến.

 

Nạp Lan Hương Hương tựa hồ sớm đoán ra được, cười nhạt một tiếng:

 

- Yến Thanh Đế muốn gặp tôi làm gì?

 

- Cô không phải luôn lấy thân'thể của cô làm vốn liếng, tìm một người giúp cô báo thù hay sao?

 

 Gương mặt Lăng Vĩ âm trầm lạnh nhạt nói:

 

- Yến thiếu cảm thấy trò chơi với Trần Phàm có chút nặng nề, chuẩn bị cho cô đến điểm xuyết trò chơi lần này!

 

- Anh tìm đến tôi, chính là vì nói cho tôi biết, Yến Thanh Đế muốn đem tôi xem thành tiền đặt cược của trò chơi.

 

 Nạp Lan Hương Hương nở nụ cười, dáng tươi cười trên mặt tràn ngập vẻ châm chọc:

 

- Một ít vòng luẩn quẩn Kinh Tân Đường luôn luôn truyền lưu mấy năm gần đây Lăng gia có thể quật khởi là bởi vì gia nhập phe cánh Yến gia, mà Lăng Vĩ anh thì biến thành một con chó của Yến Thanh Đế, xem ra lời đồn đãi tuyệt không giả.

 

Két băng!

 

Lăng Vĩ tức giận siết chặt nắm tay răng rắc.

 

- Lăng Vĩ, cho dù bây giờ tôi có còn là vị hôn thê của anh chăng nữa, nhưng nếu Yến Thanh Đế trúng ý tôi, anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện để hắn cho anh đội một cái nón xanh (cắm sừng) thật to trên đầu đi?

 

 Nạp Lan Hương Hương xem thường vẻ phẫn nộ của Lăng Vĩ, không mặn không nhạt hỏi.

 

Gương mặt Lăng Vĩ xanh mét, không hề hé răng, tựa hồ chấp nhận lời nói này.

 

- Tôi thật sự vô cùng may mắn về quyết định lúc trước của tôi.

 

 Nạp Lan Hương Hương đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói:

 

- Anh trở về nói cho Yến Thanh Đế, nếu hắn thật có thể vặn ngã Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương này sẽ làm trâu làm ngựa cho hắn.

 

- Tốt.

 

Lăng Vĩ lạnh lùng lên tiếng, xoay người rời đi.

 

Hiển nhiên, lời Nạp Lan Hương Hương đã làm hắn giận dữ, dù sao hôm nay hắn dùng thân phận một con chó của Yến Thanh Đế đến nói với vị hôn thê trước kia của mình nên chuẩn bị sẵn sàng lên giường với Yến Thanh Đế...

 

Điều này nhiều ít có chút châm chọc.

 

- Hương Hương.

 

 Nhìn thấy Lăng Vĩ rời đi, Cổ Bình An nhíu mày, cố gắng nói gì đó.

 

Nạp Lan Hương Hương khe khẽ thở dài, nói:

 

- Bình An, tôi biết anh đang muốn hỏi tôi, làm như vậy có đáng giá hay không.

 

- Đáng giá.

 

 Nạp Lan Hương Hương nhẹ giọng nói:

 

- Sau khi chị tôi chết, mỗi đêm khi Bảo Nhi ngủ đều bị ác mộng làm tỉnh giấc. Mỗi đêm tôi ôm Bảo Nhi, dỗ dành cho nó ngủ, tôi luôn tự nói với mình, chỉ cần có thể báo thù, vô luận trả giá bao nhiêu tôi đều nguyện ý!

 

- Nhưng...cô cũng nên biết, giữa Yến gia cùng Trần gia đã có mâu thuẫn, dù cô không đáp ứng Yến Thanh Đế, Yến Thanh Đế vẫn sẽ tranh đấu với Trần Phàm.

 

 Cổ Bình An nói.

 

Nạp Lan Hương Hương gật gật đầu, nói:

 

- Điều này tôi tự biết.

 

- Vậy vì sao cô còn đáp ứng Lăng Vĩ?

 

 vẻ mặt Cổ Bình An khó hiểu.

 

- Bình An, Lăng gia xưa đâu bằng nay. Mấy năm nay, bởi vì Lăng gia gia nhập phe cánh của Yến Thanh Đế, đứng đúng đội ngũ, bên trong thành viên đời thứ hai có hai người hoàn thành chiêu thức cá chép vượt long môn mà bay vọt, từ cấp sở bò lên tới cấp phó tỉnh, mà cha của Lăng Vĩ lại nương theo việc qua đời của Trần lão thái gia, theo cơ hội Yến gia trả thù Trần gia, lên tới cấp chính tỉnh.

 

 vẻ mặt Nạp Lan Hương Hương thật bình tĩnh.

 

Trong lòng Cổ Bình An vừa động:

 

- Chẳng lẽ cô sợ Lăng gia trả thù? Hừ! Dù cho Lăng gia thông qua Yến gia mà thăng chức rất nhanh, nhưng muốn trả thù Nạp Lan gia, cho Lăng gia thêm hai lá gan Lăng gia cũng không dám!

 

- Hiện tại không dám, sau này chưa chắc cũng không dám.

 

 Nạp Lan Hương Hương nghiêm túc nói:

 

- Huống chi nếu như tôi cự tuyệt Yến Thanh Đế, với bổn sự châm ngòi thổi gió của Lăng Vĩ, không chuẩn sẽ mang đến tai nạn cho Nạp Lan gia tộc. Vì chị tôi, tôi đã chịu đựng một lần, làm Nạp Lan gia mất đi mối quan hệ với Lăng gia. Tôi không muốn lại mang đến thêm tai nạn cho Nạp Lan gia. Nếu không tôi sẽ trở thành tội nhân của Nạp Lan gia.

 

Lúc này Cổ Bình An há mồm định nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra miệng.

 

Bởi vì hắn biết rõ, tuy rằng Nạp Lan gia uy chấn ba tỉnh miền Đông Bắc nhiều năm, nhưng nếu như quả thật chọc tới Yến gia như mặt trời ban trưa, quả thật sẽ là tai nạn!

 

Trong một khách sạn năm sao tại Hàng Châu.

 

Biết rõ mỗi đêm Yến Thanh Đế đều tự chơi cờ một mình. Xương Hâm cũng không dám quấy rầy Yến Thanh Đế vào thời gian này. Lại canh chừng thời gian, đợi sau chín giờ rưỡi hắn mới dám gõ cửa phòng Yến Thanh Đế.

 

- Vào đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet

 

Yến Thanh Đế đã tắm rửa xong, mặc bộ áo màu, trắng, đang đứng sát bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm bên ngoài, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

 

Nghe được thanh âm tiếng gõ cửa, Yến Thanh Đế thu hồi ánh mắt, lập tức đi đến bên sô pha ngồi xuống, mới mở miệng nói:

 

- Vào đi.

 

Khách sát!

 

Cửa phòng mở ra, Xương Hâm đẩy cửa đi vào, vẻ mặt thật cẩn thận đi tới, lập tức đi tới trước người Yến Thanh Đế cũng không dám ngồi xuống, cung kính hồi báo:

 

- Yến thiếu, người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner Er không gặp tôi, tôi đi tìm Chu Bình Xuyên nhưng hắn thoái thác, không có ý định ra mặt.

 

Vừa nói xong, Xương Hâm cúi đầu, không dám nhìn thẳng Yến Thanh Đế, chỉ dùng khóe mắt đánh giá Yến Thanh Đế, nhận thấy được hắn không có dấu hiệu tức giận mới nhẹ nhàng thở ra.

 

Hắn biết rõ, ở mặt ngoài hắn là nhân vật dẫn đầu, mà trên thực tế lần này hành trình Hàng Châu làm chủ chính là Yến Thanh Đế, chỉ cần chuyện này xử lý thành công, như vậy xem như ý nghĩa Yến Thanh Đế cũng mạ vàng thành công, không lâu sau, từ cấp sở lên tới cấp phó bộ sẽ là chuyện ván đã đóng thuyền.

 

- Người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner Er tại Châu Á được xem như con rối của Trần Phàm, lần này Tưởng Cương rơi đài, Chu Bình Xuyên ra sức không nhỏ, cho nên kết quả này cũng không đáng kỳ quái.

 

 Yến Thanh Đế hời hợt nói.

 

Xương Hâm ngẩng đầu, cẩn thận hỏi:

 

- Yến thiếu, kế tiếp chúng ta nên làm sao?

 

- Nếu như tôi không đoán sai, Chu Bình Xuyên hẳn là cho ông biết, bảo ông nên đi tìm Trần Phàm đi?

 

 Yến Thanh Đế mỉm cười hỏi.

 

Trong lòng Xương Hâm cả kinh, vội vàng gật đầu:

 

- Yến thiếu cao minh!

 

- Cao minh cũng chưa đến nỗi, chuyện này kỳ thật đã thật trong sáng rồi, Roman là người của Trần Phàm, tập đoàn Kerner Er có đầu tư vào thị trường quốc nội hay không là do Trần Phàm định đoạt. Cho nên chỉ phải đi tìm Trần Phàm mới có thể giải quyết vấn đề này.

 

 Yến Thanh Đế nhàn nhạt cười nói:

 

- Mà Trần Phàm hao hết tâm tư vặn ngã Tưởng Cương, tuyệt đối không chỉ là vì trợ giúp cô gái kia báo thù, cũng không phải báo thù lúc trước Tưởng Cương bỏ đá xuống giếng đối với hắn. Hắn làm như vậy, là muốn khám rụng đại thụ Thanh bang tại Chiết Giang, sau đó tự mình vun trồng cây đại thụ khác, vì ngày sau tranh đấu với Thanh bang hắc đạo tiến hành đánh xuống trụ cột kiên định.

 

- Yến thiếu, ý của ngài chính là Trần Phàm tính toán nâng đỡ một người lên sân đấu?

 

 Xương Hâm tỉnh ngộ.

 

- Ông cảm thấy được là ai đây?

 

 Yến Thanh Đế không đáp hỏi lại.

 

Trong lòng Xương Hâm vừa động, nói:

 

- Chu Bình Xuyên luôn luôn không thích tham dự tranh đấu, lần này nếu chịu tham dự vào có lẽ cũng có một ít lòng riêng. Dựa theo như vậy phân tích, có lẽ chính là phó chủ tịch thường vụ La Vĩ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.