Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 216: Chương 216: Thịnh khí lăng nhân (cả vú lấp miệng em)




Tập đoàn Kemer Er Anh quốc chính thức gia nhập vào thị trường đại lục!

 

Tập đoàn Kemer Er hôm nay sẽ mời dự họp, các tỉnh cùng các xí nghiệp quốc hữu đại long đầu cả nước đều phái đại biểu tới tham gia...

 

Người phụ trách Roman tiên sinh của tập đoàn Kemer Er khu vực Châu Á sẽ ở cuộc họp phát biểu nội dung chủ yếu về việc đầu tư hơn trăm triệu đô la!

 

Vào buổi chiều ngày kế tiếp, các tạp chí cùng báo chí và trang web lớn chính thức đưa tin sôi nổi tiến hành đưa tin về việc tập đoàn Kemer Er sẽ đưa ra nội dung đầu tư trọng điểm, hơn nữa còn đưa tin trên trang đầu, tin tức nóng sốt này lất át toàn bộ các tin tức khác.

 

Trần Phi đại biểu thị ủy Tô Châu tham dự hội nghị, sau khi buổi họp kết thúc, hắn cùng thư ký rời khỏi hội trường.

 

Vừa đi. Trần Phi vừa hỏi thư ký:

 

- Chuyện phân phó anh đi làm như thế nào?

 

- Thưa Trần bí thư, tôi dựa theo phân phó của ngài cùng trợ lý của Roman tiên sinh tiến hành hiệp đàm, nàng tỏ vẻ sẽ xem xét đem Tô Châu trở thành thành thị đầu tư trọng điểm.

 

Thư ký ngồi vị trí cạnh tài xế thật cẩn thận trả lời, đồng thời dùng khóe mắt âm thầm đánh giá biểu tình biến hóa của Trần Phi.

 

Làm thư ký của Trần Phi, hắn có nhận thức rõ ràng đối với bối cảnh của Trần Phi, hắn hiểu được tương lai của Trần Phi không thể đo lường, chỉ cần hắn nắm chắc cơ hội này thật tốt. đáp được lên con đường của Trần Phi, như vậy tương lai của hắn cũng bất khả hạn lượng, nói chung rất nhiều cán bộ khi thăng chức sẽ mang theo người cũ bên cạnh, đó cũng là một thói quen.

 

- Chu thư ký, anh theo tôi thời gian cũng không ngắn, năng lực của anh tôi đều biết, sẽ không lâu, nếu tôi chuyển đi, tự nhiên sẽ mang anh theo...

 

Đối với bàn tính trong lòng thư ký của mình, trong lòng Trần Phi tự nhiên thập phần rõ ràng:

 

- Nhưng tôi hi vọng anh hiểu được, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Nếu làm tốt. đối với anh và tôi đều có chỗ tốt rất lớn.

 

- Xin Trần bí thư yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.

 

Thư ký mừng rỡ trong lòng, nhưng không dám biểu lộ ra, vẫn thật cẩn thận trả lời, hiển nhiên hắn cũng biết Trần Phi muốn đem việc đầu tư của tập đoàn Kemer Er vào Tô Châu làm chiến tích, xem như là một loại hành vi mạ vàng, tự nhiên không dám qua loa khinh thường.

 

Nghe xong thư ký trả lời, Trần Phi không nói lời vô ích, mà chuyển sang chuyện khác:

 

- Gọi điện thoại cho vị em họ của tôi, nói với hắn chúng ta ở khách sạn Đông Phương Tân Giang chờ hắn, nói hắn đến nhanh một chút.

 

Nghe được lời Trần Phi, thư ký không dám lãnh đạm, vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm số của Trần Phàm.

 

Điện thoại rất nhanh chuyển được, đầu bên kia điện thoại Trần Phàm thấy dãy số xa lạ, giọng nói thật khách khí:

 

- Uy.

 

- Trần bí thư muốn tôi thông tri anh, địa điểm dùng cơm ở khách sạn Đông Phương Tân Giang.

 

Nghe được thanh âm của Trần Phàm, thư ký Trần Phi cáo mượn oai hùm nói.

 

Nguyên bản theo đạo lý mà nói, nếu Trần Phàm là em họ Trần Phi, như vậy hắn cần phải biểu hiện tôn kính mới đúng, dù sao Trần Phàm xem như là người của Trần gia...

 

Nhưng hắn xuất thân là thư ký, ưu điểm lớn nhất chính là biết lĩnh hội ý tứ của lãnh đạo, hắn có thể nhìn ra được Trần Phi không có cảm tình gì với Trần Phàm, ngược lại trong lời nói lộ ra vẻ trào phúng cùng bất mãn không thể che giấu, cho nên hắn mới nói như vậy, chính là vì muốn lấy lòng Trần Phi.

 

Quà nhiên, giọng điệu giống như ra lệnh công việc của hắn vừa thốt ra, khóe miệng Trần Phi hơi gợn lên một dáng tươi cười.

 

Khóe mắt chứng kiến dáng tươi cười của Trần Phi, trong lòng thư ký âm thầm vui mừng, lại cũng không quá mức ngưu bức lập tức cúp điện thoại, mà là chờ đợi Trần Phàm đáp lời.

 

Đầu bên kia điện thoại, sau khi Trần Phàm nghe được lời của đối phương, đôi mày lơ đãng nhướng lên, nhưng cũng không vì sự ngạo mạn cùng vô lễ của đối phương mà tức giận, thản nhiên nói:

 

- Đã biết, anh nói cho Trần Phi, tôi rất nhanh sẽ tới.

 

Dứt lời,

 

Trần Phàm trực tiếp cúp điện thoại, con ngươi không ngừng chuyên động, cũng không biết suy nghĩ chuyện gì.

 

Mà ở bên kia, thư ký Trần Phi cúp điện thoại xong, cung kính hồi báo:

 

- Trần bí thư, hắn nói rất nhanh sẽ tới.

 

- Ân.

 

Trần Phi gật gật đầu, không nói thêm lời nào, dẫn đầu đi vào khách sạn.

 

Bốn mươi phút sau, Trần Phàm lái chiếc cc (éo biết là xe gì) đi tới dưới khách sạn Đông Phương Tân Giang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet

 

Trong ghế lô, Trần Phi đứng trước cửa sổ, nhìn thấy Trần Phàm đỗ xe, từ trong cc đi ra thì dáng vẻ khinh thường trong con ngươi lại càng đậm hơn.

 

Chậm rãi thu hồi ánh mắt. Trần Phi xoay người đi tới trước sô pha đối diện cửa ghế lô ngồi xuống, theo thói quen bẳt chéo chân, thản nhiên nói với thư ký đang đứng chờ ngay cửa:

 

- Chu thư ký, một hồi chờ người em họ kia của tôi đến đây, anh đi ra ngoài đi, tôi một mình tâm sự với hắn.

 

- Dạ. Trần bí thư.

 

Mười phút sau, Trần Phàm theo sự dẫn dắt của người phục vụ, đi tới cửa ghế lô.

 

Cửa ghế lô, thư ký Trần Phi nhìn thấy Trần Phàm, không nóng không lạnh nói:

 

- Trần bí thư ở bên trong chờ anh, mời!

 

Nói xong làm ra thủ thế như mời.

 

Trần Phàm cũng không nhìn thẳng Chu thư ký, cũng không trực tiếp bước vào ghế lô, mà híp mắt nhìn về hướng Trần Phi đang ngồi trên sô pha.

 

Ngay sau đó, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung.

 

- Em họ a, cuối cùng chú cũng đến đây.

 

Một giây sau, Trần Phi dẫn đầu đứng dậy, còn chưa đi tới, cười nói:

 

- Không cần đứng ngay cửa, vào đi.

 

Trần Phàm giữ im lặng đi vào ghế lô, cùng lúc đó thư ký Trần Phi nhỏ giọng nói với người phục vụ gì đó, sau đó trực tiếp rời đi.

 

Trong ghế lô, Trần Phi đã có thói quen lãnh đạo liền đi tới vị trí đối diện cửa ghế lô ngồi xuống, nhìn Trần Phàm nói:

 

- Em họ, đều là người trong nhà, đừng khách khí với anh họ, ngồi đi, tôi đã chọn xong đồ ăn.

 

- Anh họ, không phải đã nói để cho tôi tận tình địa chủ sao?

 

Nếu nói ngay từ đầu Trần Phàm còn hiếu kỳ mục đích người anh họ vốn đã được chọn làm người thừa kế đời thứ tư trong Trần gia đến tìm mình là gì, như vậy giờ này khắc này trong lòng hắn đại khái có tính toán, khi nói chuyện không nhưng thư giãn đôi mày, hơn nữa trên mặt lộ ra nét tươi cười hòa thiện.

 

Sự biến hóa nhanh chóng của Trần Phàm làm trong con ngươi Trần Phi hiện lên tia ánh sáng kỳ dị, theo sau cười nói:

 

- Ngày hôm nay hội nghị quốc tế của chúng tôi đã được định tại đây.

 

- Nếu là địa phương do anh họ chọn lựa, như vậy tự nhiên là đúng thôi.

 

Trần Phàm thản nhiên nói.

 

Vừa dứt lời, người phục vụ đã mang thức ăn cùng rượu đi lên.

 

Đồ ăn là rau trộn, chén dĩa không lớn, đồ ăn không nhiều lắm, màu sắc cùng dáng vẻ thật đẹp, thuộc loại rau cũ phải cao giá trên trăm đồng.

 

Rượu là rượu Mao Đài chính tông.

 

Rau trộn rất nhanh đưa lên đầy đủ. Trần Phi ra dấu, người phục vụ đi ra ngoài, sau đó giơ lên bình rượu cười nói:

 

- Em họ a, tôi và chú tuy rằng đồng căn sinh, đều xuất từ Trần gia, chăng qua bởi vì thân phận em họ như chú thật đặc thù, nhiều năm như vậy luôn luôn chưa từng gặp mặt, hôm nay vừa thấy tự nhiên là không say không về, anh họ mời chú một ly!

 

- Anh họ nói quá lời.

 

Trần Phàm thản nhiên giơ lên chén rượu, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

 

uống xong một chén rượu, hai người cũng không có phản ứng nào khác. Trần Phi cầm đũa trước nói:

 

- Đồ ăn nơi này làm được khôngtệ, em họ nếm thử.

 

- Anh họ a, tôi là người ăn quen thức ăn bình thường, loại thức ăn xa hoa đắt tiền này chỉ lần đầu tiên nhìn thấy, sợ ăn không quen, thôi đi, chính anh họ tự ăn đi thôi.

 

Trần Phàm nhìn món ăn trên bàn, vẻ mặt hờ hững nói.

 

Hắn cũng không phải để ý chuyện tiền bạc, mà đối với hành vi phô trương bãi khí thế của Trần Phi thật không ưa.

 

- Nga.

 

Trần Phi thu đũa đặt lên mâm, làm nhưkhông có việc gì hỏi:

 

- Hay là những năm gần đây của em họ quả thật rất khổ? Chẳng thể trách lão thái gia thường thức chú như vậy, xem ra là sự thật. Tôi nhớ được ông thường nói, xã hội bây giờ tiến bộ, cuộc sống nhân dân tốt lắm, chúng ta đã quên đi những năm tháng gian khổ khó khăn năm xưa. Người giống như chú chịu phát huy phong thái khó khăn gian khổ năm nào thật càng ngày càng ít. Ai, cùng chú so sánh, tôi thật sự là hổ thẹn a hổ thẹn!

 

Trần Phi già vờ tự kiểm điểm mình một phen:

 

- Để tỏ lòng xin lỗi, tôi tự phạt một ly!

 

Nói xong Trần Phi bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch.

 

- Em họ, tôi nghe nói trước đây không lâu chú đánh quyền thi đấu với người ta ở quyền tràng ngầm, có chuyện này không?

 

Trần Phi nghiêng người tới phía trước, giả vờ tò mò hỏi.

 

Trần Phàm nhàn nhạt cười:

 

- Lấy thân phận của anh họ, muốn biết việc này tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Đúng vậy, tôi quả thật cùng người ta tiến hành luận võ ở quyền tràng ngầm.

 

- Ai, em họ, như vậy là chú không đúng. Chú ngẫm lại, chú có thân phận gì, những người kia có thân phận gì, đáng cùng bọn hắn phân cao thấp sao?

 

Trần Phi nói xong, lại chuyển giọng:

 

- Huống chi chú làm như vậy, đối với Trần gia mà nói. Không phải là chuyện tốt a!

 

- Phải không?

 

Trần Phàm cười hỏi.

 

Thấy lúc này Trần Phàm vẫn còn cười được, sắc mặt Trần Phi đột nhiên biến đổi, vẻ mặt nghiêm túc nói:

 

- Em họ, việc này tôi không có nói giỡn với chú. Chú không làm trong quan trường, không biết đấu tranh lợi hại. Chú làm như vậy, chẳng khác gì là cấp cho địch nhân của chúng ta lưu lại nhược điểm!

 

Trần Phàm không nói gì.

 

- Mặt khác tôi còn nghe nói chú có quan hệ chặt chẽ với Hồng Trúc bang.

 

Trần Phi thấy Trần Phàm giữ im lặng, tiếp tục nói:

 

- Như vậy lại càng không được! Phải biết rằng, chú ở bên ngoài đại biểu không chỉ là bản thân chú, còn đại biểu cho Trần gia, từng cử động của chú cũng đều liên lụy tới toàn gia tộc!

 

- Nga? Khi nào tôi lại có địa vị ở Trần gia như thế?

 

Trần Phàm nhàn nhạt cười nói:

 

- Tôi nhớ được, từ sau bốn tuổi tôi rời khỏi gia tộc, đến nay chỉ trở lại có hai lần.

 

- Trần Phàm, tôi cần phải phê bình chú rồi. Cái gì gọi là khi nào chú có địa vị tại gia tộc? Tôi cho chú biết, mỗi ngày lão thái gia đem chú nói bên miệng, nói chú ưu tú như thế nào, tính toán cho chú làm người thừa kế đời thứ tư, như thế mà còn nói là không có địa vị?

 

Giọng nói của Trần Phi hơi có vẻ khó chịu.

 

- A...tôi còn tưởng rằng mình là đứa con bị bỏ rơi của Trần gia chứ.

 

Trần Phàm không cho là đúng nở nụ cười.

 

Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, sắc mặt Trần Phi trở nên có chút khó coi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:

 

- Trần Phàm, tôi cho chú biết, chú đừng có ở trong phúc mà không biết phúc, nếu chú không phải là người của Trần gia, lấy hành vi của chú tại Đông Hải bao lâu nay, chú đã chết sớm một trăm lần rồi!

 

- Phải không?

 

Trần Phàm không mặn không nhạt hỏi.

 

- Chú đừng có giả vờ hồ đồ, những việc làm xấu xa của chú tại Đông Hải, chính trong lòng chú rõ ràng.

 

Trần Phi hùng hổ bãi đủ tư thế, thịnh khí lăng nhân nói.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.