“Cái câu đẻ ra đồ chó má nhà ngươi thật sự là không tệ, không tệ, thơ hay a thơ hay, ***, đây là câu thơ hay đầu tiên ta nghe mà hiểu được !” Lạc Tiểu Y nghe vậy hạnh phúc cười, tám cái răng trắng ở trong mưa xuân phát ra quang mang sáng lạng. Hai mắt hắn hạnh phúc tỏa sáng tiếp lời
nói: “Ta cũng thấy vậy, cái gì Lạc Tân Vương kia làm thơ tất cả
mọi người đâu có hiểu, quả thật, trong thiên hạ cũng chỉ có câu này của
ta “Đẻ ra đồ chó má nhà ngươi.” mỗi người nghe đều dễ hiểu!”
Nói tới đây, Lạc Tiểu Y càng thêm hưng phấn lên, thanh âm hắn cao vút nói: “Nói cái gì tứ đại tài tử, cái gì Vương Lư Lộ, thơ làm giỏi lắm cũng đâu
dùng được! Phải làm ra thơ giống câu này của ta, bất luận kẻ nào vừa
nghe liền hiểu được mới thật là trình độ!”
Lời này vừa ra, lại là một trận tiếng ca ngợi vọt tới không dứt. Đang lúc Lạc Tiểu Y hết sức lâng lâng, một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh
lùng ưu nhã chầm chậm rơi vào trong tai của hắn: “Nguyên lai tứ
đại tài tử đương triều đều không sánh kịp Lạc Tiểu Nhất ngươi a? Không
tệ, thật sự là không tệ! Bất quá, Tiểu Nhất a? Bốn tú tài vừa rồi kia là khách quen của Thiên Lý Hương ta, mỗi ngày bọn họ ở trong này tiêu dùng ít nhất cũng năm lượng bạc, ngươi đem bọn họ đuổi đi, bản công tử mỗi
ngày tổn thất năm lượng bạc tìm ai đòi đây?”
Thanh âm này tới chầm chậm, khoan thai, bên trong hỗn loạn mà ầm ỹ,
nhưng vẫn làm cho Lạc Tiểu Y nghe rõ từng chữ. Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ
nhắn hưng phấn vinh quang tột đỉnh của Lạc Tiểu Y xoát một cái trở thành màu trắng xanh, sau đó lại xoạt một chút biến thành đen.
Hắn chậm rãi chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi đối diện gương mặt mỉm cười tuấn nhã của Lam Hòa.
Lam Hòa giờ phút này vô cùng hiền lành nhìn hắn, hai mắt sáng trong
suốt, tựa hồ đang chờ mong, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lập tức đem bảy
thứ sắc thái toàn bộ biểu diễn không sót cái nào.
Chân nhỏ Lạc Tiểu Y như nhũn ra, mấy giọt mồ hôi trên cái trán sau
khi hội tụ thành một đoàn, nhanh chóng chảy vào trong miệng hắn.
“Hắc hắc.” Lạc Tiểu Y cười ngây ngô.
“Hắc hắc hắc.” Lam Hòa trả lại hắn một cái cười khúc khích.
Sau khi hai người bốn mắt tương đối ngây ngô cười vài tiếng, tròng
mắt Lạc Tiểu Y chuyển tới chuyển lui, cũng không có chuyển ra cái đối
sách nào.
Hắc hắc.
Hắn lại nhếch miệng cười ngây ngô một trận, lúc này, Lam Hòa không có trả lời.
***, ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách! Trước hết tạm tránh thoát cửa ải này rồi nói sau!
Lạc Tiểu Y nghĩ như thế, thân mình lập tức co rụt lại, đồng thời cước bộ xê dịch, thắt lưng dùng sức, cả người đột nhiên xoay một cái chín
mươi độ, co chân liền chạy trốn! Hắn chạy quả nhiên là vội vàng như chạy nạn, khẩn thiết như phiêu hồn, như quỷ mị, như sương như khói. Mọi
người vừa thấy hoa mắt, bóng dáng cả người liền đã hoàn toàn biến mất!
Lạc Tiểu Y dưới chân bôi mỡ, nhanh như chớp liền chạy tới trong phòng bếp. Vừa vọt vào phòng bếp, hắn bỗng nhiên thầm nghĩ: thảm, ta chạy đến nơi đây làm gì? Ta hẳn là nên vọt ra ngoài tửu lâu đi .
Bởi vậy, hắn lại chuyển người một cái chín mươi độ, co chân liền
hướng bên ngoài chạy ra. Mũi chân của hắn vừa mới vừa động, một cái bàn
tay thịt thật lớn mang theo lực ngàn cân để lên bờ vai của hắn, đồng
thời, một thanh âm ồm ồm như tiếng sấm vang lên bên tai: “Giỏi cho ngươi Lạc Tiểu Nhất, đưa một bữa cơm cho công tử, ngươi dùng gần một canh giờ!”
Vù một tiếng, Lạc Tiểu Y bay bổng lên! Không đúng, là hai chân hắn
bay bổng, bất quá áo lại bị một cái bàn tay to nắm trong tay! Lý đầu bếp một tay dẫn theo Lạc Tiểu Y, bịch bịch bịch đi về phía bên ngoài. Lạc
Tiểu Y không dám lớn tiếng kêu to, sợ đưa tới tai Lam Hòa. Bởi vậy hắn
vừa vất vả kéo gáy áo xuống, làm cho mình có thể thuận lợi hô hấp. Vừa
vội vàng thấp giọng khẩn cầu: “Lý đại thúc, ta thật sự không phải là cố ý. Ngươi đại nhân đại lượng, bỏ qua cho ta đi.”
Cặp mắt bò của Lý đầu bếp trừng hắn, ồm ồm tiếp tục quát: “Bỏ qua cho ngươi? Công tử đã sớm phân phó ta, ngươi tiểu tử này nhiều mưa
mẹo, công tử muốn ta trước mặt ngươi bịt lỗ tai lại, động tay chân nhiều một chút!”
Lạc Tiểu Y mặt tái đi, mấy đường hắc tuyến hiện ra trên cái trán.
Đồng thời, răng bắt đầu lập cập va nhau. Hắn vừa giày vò hai cái răng,
liền nghe được tiếng Lý đầu bếp ồm ồm cung kính truyền đến: “Công tử, người đến đây làm gì?”
Lam, Lam Hòa người này đã tới?
Cả người Lạc tiểu y run run một cái. Đồng thời, thanh âm tao nhã quen thuộc kia từ sau lưng hắn truyền đến: “Đại Lý a, đem tiểu tử này quăng lại đây cho bản công tử đi.”
A? Không ——
Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Lạc Tiểu Y, thân mình chợt nhẹ, tiếp
theo phía sau cổ căng thẳng, vừa ngẩng đầu thì bàn tay khóa sau cổ áo
hắn, đã thay đổi chủ nhân.
“Công, công tử!” Lạc Tiểu Y mắt trợn trắng, mặt đỏ
lên vì khó hô hấp thì cũng không quên dâng lên cho công tử hắn tôn kính
nhất một cái tươi cười nịnh nọt. Nếu không phải hắn hô hấp thật sự có
chút khó khăn, giờ này khắc này, chắc chắn lời ca ngợi thao thao như
sông Hoàng đã từ trong miệng của hắn tuôn ra không ngớt.
Lam Hòa lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sau khi hướng Lạc Tiểu y ôn
nhu ân cần cười, dẫn theo Lạc Tiểu Y cả người sốt rét đi nhanh đến đại
sảnh.
Hai người vừa tới đến cửa đại sảnh, một trận tiếng oanh kêu yến hót
liền từ bên trong truyền tới, ở trong tiếng oanh kêu yến hót, còn hỗn
tạp vài cái nam âm trẻ tuổi.
Lam Hòa vừa nhìn vào đại sảnh, hơi sững sờ, năm ngón tay buông lỏng.
Nháy mắt, Lạc Tiểu Y bất ngờ không đề phòng, rớt xuống đất thật mạnh.
Bất quá thân thủ hắn từ trước đến nay nhanh nhẹn hơn người, khi sắp té
thì thân mình gập lại, lộn vòng trên không hai chân duyên dáng chạm đất!
Phun ra mấy hơi thở thật to, Lạc Tiểu Y hai mắt rưng rưng nhìn hướng
đại sảnh, muốn biết ai là ân nhân cứu mạng của hắn. Này vừa nhìn, vừa
vặn chống lại một cô gái mặt tròn tròn, thiếu nữ này hai mắt đưa tình,
hai gò má ửng đỏ, tay nhỏ bé lắc lắc góc áo, cúi đầu điềm đạm đáng yêu
đứng ở cửa, quả nhiên vừa thấy liền khiến người ta yêu thương.
Hai mắt cô gái xấu hổ mang e sợ sau khi đảo qua Lạc Tiểu Y hưng phấn
nước mắt rưng rưng , quay đầu chuyên chú nhìn Lam Hòa, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ lên oanh oanh yến yến nói: “Lam công tử hảo.”
Lam Hòa vừa thấy là nàng, biểu tình không khỏi ngẩn ngơ. Hắn đưa mắt
nhìn về phía bên trong, thấy trong hành lang ngồi năm sáu cô gái, trừ bỏ lần trước đại tiểu thư quất roi ngựa kia, chư nữ khác đều trình diện
rồi, còn thêm hai cô. Mặt khác bên cạnh chư nữ, còn ngồi bốn thiếu niên
công tử quần áo đẹp đẽ quý giá.
Hắn vừa mới nhìn, lập tức chống lại năm sáu cặp mắt đẹp hoặc ái mộ
hoặc tò mò. Lại chớp mắt, đối diện ba bốn ánh mắt hoặc khinh thị hoặc
địch ý.
Lập tức, Lam Hòa mỉm cười, lộ ra tám cái răng trắng như tuyết, dẫn
tới nhãn tình chúng cô gái nhất tề sáng lên. Hắn bước đi đến trước mặt
Lạc Tiểu Y, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cực kỳ thân thiết ôn nhu nói: “Tiểu Nhất a, công tử ta đối với ngươi như thế nào?”