Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 12: Chương 12: Ra Oai Thi Liên Cú.




(một trong những hình thức làm thơ thời xưa, gồm hai hay nhiều người, mỗi người làm một câu rồi ghép thành bài thơ)

Nói tới đây, Lạc Tiểu Y co chân bỏ chạy, đến khi Lam Hòa đuổi theo ra cửa phòng thì hắn đã sớm chuồn không thấy bóng dáng .

Nhìn hướng hắn biến mất, bàn tay thon dài Lam Hòa xoa cái cằm nhẵn nhụi của mình, mới vừa rồi hai tròng mắt còn vẫn còn giận tái đi bỗng nhiên hiện ra một chút ý cười lạnh lùng.

Lạc Tiểu Y vừa chạy xuống lầu hai, trong lòng đã hối hận: ai, con người ta, bị chủ tử trêu đùa vài câu, lung tung quở trách một chút đều là chuyện thường, ta sao lại nhịn không được cãi lại rồi? Giờ tốt rồi, cuộc sống sau này làm sao mà qua a?

Hắn vừa nghĩ tới tầng tầng lớp lớp thủ đoạn kia của Lam Hòa, lông tơ nhịn không được dựng lên, đồng loạt đón gió phấp phới!

Trong lòng hắn miên man suy nghĩ, tựa như ruồi không đầu chui tới chui lui. Chính lúc chui đang vui, bỗng nhiên“Ba .” một tiếng, tiếng đồ vật rơi xuống đất truyền đến.

Ngay sau đó, một cái nam âm đơn bạc cả giận nói: “Ngươi, ngươi tiểu nhị này, đi đường sao không mang theo mắt?”

Lạc Tiểu Y đang là lúc phiền não, nghe được thanh âm này không khỏi giận dữ, hắn vội vàng ngẩng đầu lên, liền đối diện một cái thanh niên thư sinh hai mươi tuổi. Thư sinh này đầu đội Diêu khăn, ngũ quan đoan chính, sắc mặt rất có chút trắng bạch.

Đứng ở phía sau thư sinh, mặt khác còn có ba bốn thanh niên ăn vận kiểu thư sinh. Mấy người vừa nhìn thấy Lạc Tiểu Y trước mặt, nhãn tình không khỏi đồng thời sáng lên. Đi ở bên trái một cái thư sinh đã cao lại béo quạt xếp trong tay hắn hợp lại, thở dài: “Di, tiểu nhị này lớn lên rất thanh tú động lòng người. Tử vi huynh, quạt xếp rớt nhặt lên là được, làm gì so đo cùng tiểu hài tử?”

Tử vi huynh kia hiển nhiên đúng là thư sinh bị Lạc Tiểu Y đụng phải, hắn cúi đầu nhặt quạt xếp bị Lạc Tiểu Y đánh rơi lên, nghe vậy khinh bạc cười lạnh nói: “Loại người làm công việc hạ tiện này, bộ dạng tốt thì có thể thế nào?”

Nói tới đây, hắn tựa hồ khinh thường Lạc Tiểu Y, chuyển hướng đồng bạn nói: “Bên ngoài mưa xuân kéo dài, tiểu đệ vừa vặn làm một bài thơ, đáng tiếc mới nghĩ đến ba câu trước, chư vị giúp ta cho nó cái kết được không?”

Vừa nói, bốn người vừa theo sát bên người Lạc Tiểu Y mà đi qua, hướng sương phòng lầu hai đi đến. Lạc Tiểu Y hung hăng quăng một cái xem thường. Tự than thở xui xẻo quay đầu đi hướng phòng bếp.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng tụng thơ của tên Tử vi gì gì đó: ” Câu thơ tiểu đệ như sau: xuân vũ miên miên lại hạ, ” Lạc Tiểu Y vừa nghe, cước bộ không khỏi ngừng một chút. Tiếp theo, Tử vi kia nói: “Đô thị hoàng gia thụy khí” nghe đến đó, trên mặt Lạc Tiểu Y treo lên một chuỗi hắc tuyến.

Ngay sau đó, Tử Vi kia còn nói thêm: “Tái hạ tam niên hà phương?”

(Myu: ta mạn phép dịch nghĩa bài thơ con cóc của bợn Tử vi như sau:

Mưa xuân rả rích không ngừng

Đều là khí lành hoàng gia

Ngại gì rơi suốt ba năm)

Lạc Tiểu Y trợn trắng mắt, nhìn Tử vi bốn người phía sau đang rung đùi đắc ý vừa đọc vừa cau mày suy nghĩ, không khỏi cao giọng nói : “Phóng nhĩ nương đích cẩu thí!”(Đẻ ra đồ chó má nhà ngươi)

Thanh âm của hắn thanh thúy lại vang dội, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong tửu lâu nhìn về bên này. Bốn thư sinh kia đồng thời quay đầu nhìn lại , nhìn thấy là hắn, sắc mặt mấy người đồng loạt chuyển thành màu xanh. Hắc, bốn người này biến sắc mặt cũng là chỉnh tề đồng loạt, xem ra xưa nay huấn luyện không tệ đâu.

Tử vi kia hai mắt căm tức trừng Lạc Tiểu Y, quát: “Ngươi, ngươi tiểu nhị này thật to gan, ngươi, ngươi quả nhiên là đồ vô văn hóa, bản tú tài đang hảo hảo ngâm thơ, ngươi lại nói ra lời thô tục, ngươi, bản tú tài muốn kiện ngươi!”

Lạc Tiểu Y liếc xéo hắn một cái, hai tay liền ôm quyền, đối với người trong tửu lâu làm một cái lễ. Nói: “Chư vị, tiểu nhân vừa rồi thấy vị tú tài này làm thơ hình như có chỗ không thuận, bởi vậy giúp hắn kết thúc. Vị tú tài này thật vô lý, chuyện như vậy cũng có thể kiện, thật sự là tức cười.”

Tử vi tức giận đến sắc mặt xanh lét chuyển thành màu đen, tay cầm quạt xếp run run chỉ vào Lạc Tiểu Y cả giận nói: “Ngươi, nói hươu nói vượn!”

Lạc Tiểu Y lại liếc mắt một cái, thầm nghĩ, tú tài chó má này, ngay cả mắng chửi người cũng không có nửa điểm khí lực . Hắn chớp chớp mắt, thấy tửu lâu mọi người không đồng ý nhìn mình, vì thế lại cao giọng nói: “Chư vị, vậy hãy nghe tiểu nhân đem thơ vừa rồi đọc lại một lần.”

Nói tới đây, hai tay của hắn chắp sau lưng, học Tử vi đi thong thả vài bước, chỉ vào mưa phùn kéo dài bên ngoài chậm rãi thì thầm: “Xuân vũ miên miên lại hạ,đô thị hoàng gia thụy khí.Tái hạ tam niên hà phương,phóng nhĩ nương đích cẩu thí!”

Hắn vừa mới đọc xong, vài tiếng cười khẽ liền từ trong khách nhân truyền ra. Lạc Tiểu Y khoanh taynhư trước, cực kỳ lo nước thương dân nói: “Chư vị, một câu cuối cùng của tại hạ,phóng nhĩ nương đích cẩu thí, tuy rằng bất nhã, nhưng vẫn là có chút hợp vần, chư vị nói có phải không?”

Lập tức, ba bốn người đồng thời kêu lên: “Không tệ!” “Đúng à, thật sự lưu loát đó!”

Sau khi Lạc Tiểu Y đắc ý cười, quay đầu chỉ vào Tử vi tức giận đến cả người phát run , u buồn than ra một hơi, tiếp tục nói: “Chư vị ngẫm lại, mưa này nếu rơi ba năm, thì là tai họa rồi! Đến lúc đó hồng thủy tràn ra, thiên hạ dân chúng trôi giạt khắp nơi, Thiên tử ở trong cung cũng sẽ u buồn ngủ không yên. Dưới loại tình huống này, vị Tử vi tú tài này còn nói là khí lành của hoàng gia! Bởi vậy tiểu đệ thêm một câu đẻ ra đồ chó má nhà ngươi, có đạo lý không?”

Hắn thốt ra lời này, nhất thời tiếng cười vang lên một lần nữa, hơn mười cái thanh âm vang dội đồng thời truyền đến: “Có đạo lý!” “Quả nhiên là đẻ ra đồ chó má nhà ngươi!”

Tử vi kia bị Lạc Tiểu Y nói xanh cả mặt, môi run run không thôi, hắn liên tục kêu lên: “Ngươi, ngươi, ngươi.. “Lạc Tiểu Y liếc hắn một cái, cao giọng nói: “Tử vi huynh, ngươi đang ở đây dưới ban ngày ban mặt, dám can đảm lấy thơ nhục mạ thánh quân, ngươi chẳng lẽ còn có đạo lý gì sao?”

Tử vi kia, thân mình nhoáng lên một cái, sắp thấy sẽ té xỉu rồi. Lạc Tiểu Y nhìn thấy tình hình này của hắn, trong lòng vui lên: Gia Cát Lượng thời tam quốc , mắng người ta đến miệng phun máu tươi mà chết **, ta cũng không kém, cư nhiên mắng tú tài này đến hôn mê. Mau mau, mau hôn mê bất tỉnh, ngươi mà choáng váng, ta về sau còn có tiền vốn để khoe khoang.

Hắn ở bên cạnh vô cùng chờ mong Tử vi té xỉu, nào biết thân mình Tử vi sau khi lung lay mấy cái, cũng không có té xuống. Nhưng thật ra vài cái mèo mả gà đồng bên cạnh hắn thấy tình thế không ổn, vội vàng giúp hắn chật vật chạy ra khỏi tửu lâu.

Vài cái tú tài này vừa xông ra tửu lâu, trong hành lang lập tức truyền đến tiếng hoan hô:

“Ta chính là không quen nhìn những tên thư sinh mặt trắng đó. Tiểu nhị, màn đùa giỡn của ngươi thật hay!” Vừa khen ngợi, đồng thời một cái thiết chưởng đánh tới thật mạnh, thân mình Lạc Tiểu Y bị lung lay mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng quang sáng lạn tái đi.

“Hảo tiểu tử, tài ăn nói thật ra rất cao.” Những lời này hắn thích nghe, sắc mặt Lạc Tiểu Y lại chuyển thành hồng nhuận sáng bóng.

“Tiểu tử, nói cho cùng, cố gắng chút nữa, thi cái Trạng Nguyên làm cho Thiên Lý hương ta cũng thơm lây một phen.” Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y vinh quang tột đỉnh, đồng thời thẳng lưng một cái, nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản không cần ngày sau tên đề bảng vàng, chỉ cần giờ này khắc này, hắn cũng đã đạt đến cảnh giới thần tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.