Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 10: Chương 10: Kế Mượn Đao Giết Người.




Lúc này, Lạc Tiểu Y đã vô thanh vô tức tiêu sái đi đến phía sau người vạm vỡ. Hắn vốn là tiểu nhị, luôn luôn ở trong tiệm ăn đi qua đi lại, hiện tại đi vào bên cạnh bàn ba, cũng không có người để ý.

Nghe được uy hiếp của người vạm vỡ kia, hai ông cháu sau khi nhìn nhau, rốt cục nao núng chậm rãi đi tới bàn ba.

Nhìn thấy hai người khuất phục, người vạm vỡ kia không khỏi rất là đắc ý. Hắn đắc ý hừ một tiếng, ngồi xuống nhếch chân lên bắt chéo.

Lúc này, Lạc Tiểu Y đứng phía sau người vạm vỡ một chốc đã muốn rời khỏi bàn ba, tùy tiện đi qua đại sảnh đông người.

Hắn mới từ phía đông chuyển tới bàn thứ tư phía tây, đang cầm lấy ấm trà thêm trà cho khách nhân bàn bốn, bỗng nhiên, chỗ góc phía đông, một trung niên mặt trắng uy nghiêm bỗng nhiên sờ mó trong lòng, tiếp theo sắc mặt trắng nhợt, thấp giọng nói một câu với hai thanh niên bên người!

Hắn vừa nói những lời này ra, hai người thanh niên kia sắc mặt lập tức đại biến. Bọn họ sau khi nhìn thoáng nhau qua, bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt như điện nhìn quét mọi nơi trong tửu lâu!

Đúng lúc này, hai ông cháu kia trì hoãn kéo dài, lề mề cũng đến cách người vạm vỡ không xa. Nhìn thấy cô gái kia đứng ở bên cạnh cất tiếng lít nha lít nhít run run hát, làm sao cũng không đi đến bên người mình. Người vạm vỡ tức điên lên, sau khi hắn vỗ trên bàn một cái, khiến rượu và thức ăn trên mặt bàn nghiêng ngả một chút, hắn vụt một tiếng đứng dậy, chỉ vào ca nữ kia quát: “Con quỷ nhỏ, dám không nể mặt đại gia!”

Người vạm vỡ bỗng nhiên đứng lên, động tác kịch liệt. Theo động tác này của hắn, trong tay áo hắn bỗng nhiên chợt lóe ra ánh sáng. Chợt lóe này cũng không rõ ràng, nhưng rơi vào mắt hai thanh niên góc phía đông đang hết sức chăm chú tìm kiếm. Lập tức, sắc mặt hai người đồng thời buông lỏng, sau đó thân mình vútt lên, giống như hai đạo sương khói bay ra!

Người vạm vỡ kia đang trừng mắt to như chuông đồng, cực kỳ kiêu ngạo hướng về phía tiểu ca sĩ nữ kia phát uy. Bỗng nhiên trong lúc đó, hắn cảm thấy trên người lạnh lẽo, còn chưa kịp quay đầu, một thanh trường kiếm hàn quang dày đặc đã đặt trên cổ của hắn, đồng thời, trước ngực căng thẳng, lại có một bàn tay như tia chớp từ bên ngoài vươn vào trong ngực của hắn.

Biến hóa này thập phần đột ngột, đang lúc mọi người nhìn lại, người vạm vỡ kia còn chưa kịp phản ứng, bên người bỗng nhiên hiện ra hai người thanh niên.

Người thanh niên sờ tay vào ngực kia sau khi từ trên người đại hán vạm vỡ lấy ra một cái hộp bạc, nhanh chóng mở ra nhìn thoáng qua, liền hướng người trung niên bàn phía đông kia gật gật đầu.

Lúc này, người vạm vỡ kia cũng kịp phản ứng, người này cũng là người kiêu ngạo thành thói quen , làm sao chịu được người khác khi dễ như thế. Lập tức hắn trừng mắt chuông đồng, tức giận quát: “Đồ***, hai thằng nhóc các ngươi.. ” vừa mắng đến đây, trên cổ hắn tê rần, tiếp theo, một dòng máu tươi từ trong kiếm phong lạnh lẽo thấm xuống, đảo mắt liền thấm ướt vạt áo trước ngực người vạm vỡ!

Người vạm vỡ sắc mặt trắng bệch, hắn tựa hồ cho tới bây giờ, mới hiểu được người khác đang nắm giữ tánh mạng của mình trong tay.

Nhìn thấy hắn sợ tới mức răng nanh đánh nhau, sắc mặt trắng bệch, Lạc Tiểu Y vẫn cong cong hai mắt lộ ra một tia khinh thường: ***, người này chỉ được vóc dáng cao to, bề ngoài giống cẩu hùng, lại có gan của chuột nhắt!

Vài cái hán tử ngồi cùng bàn người vạm vỡ kia hai mặt nhìn nhau, bọn họ vẫn không có mở miệng, từ lúc hai người thanh niên đột nhiên xuất hiện, sắc mặt của bọn họ liền chuyển màu xám trắng: cao thủ, hai người này là tuyệt đỉnh cao thủ! Lại không biết Tứ đệ làm sao mà đắc tội bọn họ?

Môi giật giật, một cái hán tử ngồi ở thứ hai có vẻ nhã nhặn đứng dậy, hướng về phía hai thanh niên vái chào thật sâu, khách khí nói: “Hai vị đại gia, xá đệ là một người thô kệch, luôn luôn hành động lỗ mãng. Thỉnh hai vị đại nhân đại lượng, cũng đừng so đo!”(Xá đệ: em trai bỏ đi là một cách xưng hô khiêm tốn nên ta giữ nguyên.)

Hán tử mặt đỏ ngồi ở vi trí thứ nhất kia cũng chen miệng nói: “Không biết xá đệ mạo phạm hai vị đại nhân chỗ nào?”

Thanh niên cầm hộp bạc chầm chậm đem hộp bỏ vào trong ngực của mình, sau đó chầm chậm từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài lướt qua trước mặt bốn người một cái! Lệnh bài kia là do vàng đúc thành, mặt trên đơn giản viết hai chữ “Nội vệ”

Lệnh bài kia vừa xuất hiện, sắc mặt bốn hán tử đồng thời trắng bệch. Nội vệ? Cấm vệ bí mật nhất của đương kim nữ hoàng, sát thủ ngầm đáng sợ nhất?

Ngay khi bọn họ cả người run run thì thanh niên cầm kiếm lạnh như băng nói: “Các ngươi thật to gan, thậm chí ngay cả đồ đạc của chúng ta cũng dám trộm! Các ngươi muốn thành thành thật thật cùng ta đến phủ nha nói rõ ràng, hay là chống lại lệnh bắt?”

Nói đến chống lại lệnh bắt thì trong thanh âm hắn hàn khí dày đặc, kiếm trong tay chậm rãi từ trên gáy người vạm vỡ dời đi, theo cổ tay của hắn nhẹ rung, mũi kiếm dính máu tươi rung động một trận hoa lệ! Kiếm kia rung động , giống như như rắn trườn, tất cả mọi người không chút nghi ngờ, chỉ cần bốn người hơi có động tác, nháy mắt sẽ đầu rơi xuống đất!

Bốn đại hán nhìn nhau, sắc mặt xám như tro tàn, bọn họ từ lúc hai thanh niên kia ra tay, liền biết chính mình bốn người cộng lại, cũng không phải đối thủ một người trong đó.

Hiện tại hai thanh niên ở ngay tbên cạnh, tùy thời tùy chỗ, là có thể dễ dàng lấy tánh mạng bốn người, hơn nữa không để bọn họ có nửa phần giãy dụa!

Người vạm vỡ gây chuyện kia, cho tới bây giờ mới hiểu được, hai cái sát tinh trước mắt kia là vì cái hộp bạc mạc danh kỳ diệu (Không biết tại sao) xuất hiện kia mà đế . Hắn run rẩy môi, khàn khàn kêu lên: “Không, không, ta không có trộm! Ta cũng không biết, ta không biết!”

“Có trộm hay không, đến phủ nha là có thể nhất thanh nhị sở (rõ ràng)rồi! Bốn vị, xin mời!” Mũi kiếm run lên, thanh âm của thanh niên lạnh như băng truyền đến.

Bốn đại hán sau khi lại nhìn nhau, cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài.

Nhìn đến những người này biến mất ở cửa tửu lâu, Lạc Tiểu Y vẫn giương cái miệng nhỏ nhắn xem cuộc vui, mới từ trong kinh ngạc giựt mình tỉnh lại. Hắn đầu tiên là mặt tái đi: Dọa người! Thật không ngờ lão tiểu tử kia có thân phận lớn như vậy!

Hắn vừa nghĩ tới mình cư nhiên trước mặt một cao thủ, vươn tay lấy ra hộp bạc trong lòng người trung niên kia, mồ hôi lạnh liền ứa ra. ***, lá gan ta thật sự là càng lúc càng lớn rồi, người như vậy cũng dám xuống tay!

Bất quá, mồ hôi lạnh này mới chảy hai giọt, trong tim của hắn lại là một trận đắc ý: cao thủ như thế, ta cũng là muốn trộm liền trộm, mưốn phóng tới trên người ai thì phóng, tay nghề này của ta thật sự là càng ngày càng tinh xảo. Nghĩ đến đây, hắn than ra một hơi thật dài: ai, đáng tiếc ta từ nhỏ đã thề, không phải vạn bất đắc dĩ không sử dụng kỹ thuật trộm. Ai, đáng tiếc đáng tiếc, các con cháu đạo tặc trong thiên hạ a, các ngươi có biết không, tổ tông của các ngươi ở trong này làm một cái tiểu nhị đáng thương đây này!

Vừa tự biên tự diễn, vừa lại nhịn không được đánh vài cái rùng mình, Lạc Tiểu Y sau một hồi tim đập , nghĩ đến mình làm một việc tốt thật to, không khỏi lại có chút say men cảm khái: ta thật sự là thông minh a, mượn đao giết người, anh hùng cứu mỹ nhân, trong ba mươi sáu kế này dùng đến hai kế.

Chỉ là trong ba mươi sáu kế kia, tựa hồ không có kế anh hùng cứu mỹ nhân này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.