Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 9: Chương 9: Phong Ba Nho Nhỏ Ở Tửu Lâu.




Khi mặt trời lại quang lâm thế giới này thì Lạc Tiểu Y dưới sự ép buộc của tấm ván thịt, cũng chính là đầu bếp chính, đã bận rộn mấy canh giờ rồi.

“Hôm nay cũng không biết làm sao nữa, buôn bán tốt như vậy. Tiểu Nhất, nhanh chút nhanh chút.” Tấm ván thịt, à không là đầu bếp chính vừa tru lên, vừa lau mồ hôi như mưa vật lộn với đống thịt sống.

“Có ngay.”

Lạc Tiểu Y khoái hoạt lên tiếng, nhanh nhẹn đem cá chưng nước, hồi oa nhục, trứng xào *đặt ở trong hộp cơm, chạy chậm tiến vào trong tửu lâu. Hắn cười đến lông mày cong cong, ủy khuất phẫn nộ khi rời giường đã sớm tiêu đến lên chín từng mây.

Vẫn là tửu lâu tốt, muốn ăn gì đều có, cho dù ngủ ít một chút, bất quá ta tuổi còn trẻ, thân thể vẫn chịu được!

Vừa nghĩ, hai mắt hắn như kẻ trộm đảo quanh bốn phía, bỗng nhiên tay nhoáng lên một cái, một khối hồi oa nhục trong chén liền biến mất trong miệng của hắn.

Trong đại sảnh tiếng người ồn ào, phi thường náo nhiệt. Lạc Tiểu Y vẫn chưa đến gần, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng gõ bàn “Bang bang”, ở trong tiếng ầm ỹ, một cái tiếng vang rung trời truyền ra: ” Đồ ăn gia muốn đâu rồi, tại sao đến lúc này còn chưa đem lên? Đồ ***, tiểu nhị chết tiệt chạy đi đâu rồi? Nếu không xuất hiện, gia nạo đầu của ngươi nấu cơm ăn!”

Tiếng quát này rơi vào trong tai Lạc Tiểu Y, hắn lập tức đánh một cái rùng mình. Nhịn không được đưa tay sờ sờ cổ của mình, Lạc Tiểu Y thống khổ thầm nghĩ, đầu này tuy rằng không lớn , chém làm đồ ăn trưa cũng quá to! Nếu không thì, ta tới chỗ nào trốn trong chốc lát?

Vừa nghĩ đến đây, tiếng la sốt ruột của Tiểu Quang liền truyền vào trong tai: “Tiểu Nhất, nhanh chút nhanh chút, người bàn ba chờ muốn đập nát quán rồi, sao ngươi còn lề mề?”

Tiếng la củaTiểu Quang vừa ra, Lạc Tiểu Y liền phát hiện hơn mười ánh mắt từ bốn phía rõ ràng nhìn chăm chú bên này.

Trên mặt cười xếp lớp, chạy chậm vào trong đại sảnh. Hắn mới xuất hiện, người vạm vỡ đứng bên cạnh bàn ba liền mày rậm dựng thẳng, bàn tay lớn như cái quạt hương bồ** vỗ thật mạnh trên bàn, đằng đằng sát khí quát Lạc Tiểu Y: “Giỏi cho tiểu nhị nhà ngươi, cư nhiên tới bây giờ mới mang đồ ăn lên, có phải muốn trêu gan đại gia nhà ngươi hay không?”

Tiếng quát của hắn giống như tiếng sấm nổ giữa trời quang, chấn động đến màng tai Lạc Tiểu Y ông ông u u. Chống lại cặp mắt ố vàng hung hăng kia, trên mặt Lạc Tiểu Y lộ ra một cái tươi cười , không đợi đại hán kia nói lần nữa, lời nói liên tiếp liền từ trong miệng của hắn bật ra: “Các lão gia vừa nhìn liền biết là người tôn quý, đã thấy quen , ăn quen sơn hào hải vị . Tiểu nhân nghĩ, làm sao có thể dùng đồ ăn bình thường đến hù các vị quý nhân? Vì thế cố ý nói với đầu bếp tửu lâu ta, đồ ăn của các lão gia a, nhất định phải làm thật kỹ, làm thật ngon, tốt nhất làm cho khách quý như lão gia sau khi hưởng qua giơ lên ngón tay cái khen ngợi mới được!”

Vừa nói, hắn vừa nhanh nhẹn đem đồ ăn trong hộp cơm đặt tới trên mặt bàn, bên này hắn bày biện, Tiểu Quang bên kia cũng bưng hộp đựng thức ăn tới. Sau khi hai tiểu nhị đem bảy loại đồ ăn dọn xong, Lạc Tiểu Y cười hì hì hướng về phía vài cái hán tử to lớn nói: “Các lão gia, nếm thử?”

Vài cái hán tử này người người đằng đằng sát khí, nói có bao nhiêu tôn quý thì một chút cũng nhìn không ra , bất quá cũng có kiến thức rộng rãi. Lập tức lửa giận của người vạm vỡ kia, liền bị lời nói liên tiếp lại thanh thúy lại cung kính của hắn an ủi xiêu xiêu . Bây giờ vừa nghe hắn nói, liền dùng chiếc đũa gắp lên một khối hồi oa nhục bỏ vào miệng, sau khi nhai, hắn liên tục gật đầu, cất giọng ồm ồm khen: “Đúng là không tệ! Tiểu tử ngươi cũng hiếu thuận đấy!”

Lạc Tiểu Y cười theo, mong đợi nửa ngày, cũng không có nhìn thấy người khen mình hiếu thuận lấy ra nửa đồng bạc đến khen thưởng. Không khỏi âm thầm khẽ hừ, trong lòng nghĩ, ***, thực tính không ra, lãng phí một đống lớn nước miếng của ta, cái gì cũng không có. Còn hiếu thuận nỗi gì, nha nha phi , tiểu tử ngươi nghĩ ngươi là ai hả?

Mấy người đại hán bàn ba lúc này đều chỉ cố ăn lấy ăn để liên tục, Lạc Tiểu Y chỉ có thể thối lui đến một bên . Hắn vừa dọn canh cặn cơm thừa, ánh mắt vừa quay tròn nhìn quanh mọi nơi. Địa phương hắn trọng điểm chú ý, đều là một ít chủ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn cũng hào phóng . Nếu muốn kiếm chút béo bở, chỉ có thể ở trước mặt những người này hạ nhiều công phu.

Kế tiếp, những người này chỉ cần nhấp miệng một chút, lập tức một bình trà tự rót vào trong chén.

Hắn nhanh mắt nhanh tay như vậy, chỉ chốc lát công phu, liền chiếm được không ít khen ngợi cuả khách nhân.

Hắn bên này bận rộn muốn chết, bên kia một cái ca nữ dưới sự dẫn dắt của một lão nhân gầy, “Di nha nha” ngâm nga không ngừng. Hai ông cháu này là người hát dạo, hẳn là khách quen của tửu lâu này.

Quay đầu nhìn thoáng qua ca nữ kia, tiểu cô nương ước chừng mười hai mười ba tuổi, ốm yếu gầy teo , sắc mặt có điểm khô vàng, ngũ quan nhìn qua vẫn thanh tú, cũng miễn cưỡng có thể cho là có một phần tư sắc.

Đang náo nhiệt, “Ba ——” một tiếng, một người vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn, tiếp theo, một tiếng quát tháo giống như sét đánh chấn động màng nhĩ của mọi người: “Con quỷ nhỏ đang ca hát kia, tới đây một chút, cho đại gia ngươi vui vẻ a!”

Người kiêu ngạo miệng phun lời bậy bạnhư thế , đúng là người vạm vỡ trên bàn ba, vừa rồi thiếu chút nữa gây náo loạn ! Tráng hán này trừng một đôi mắt chuông đồng, lộ ra miệng đầy răng vàng, mê đắm nhìn tiểu cô nương hiến khúc kia!

Đại hán kia mới mở miệng, tiếng ca hát của tiểu cô nương chính là ngừng một chút, thật vất vả hát lại một đoạn, bây giờ nhìn đến biểu tình này của hắn lại là ngừng một chút. Tiếp theo mặt tái đi, rụt thân mình lại trốn phía sau lão hán.

Lạc Tiểu Y nhìn nhìn lão hán kia, thấy hắn lưng còng, sắc mặt xanh xao vàng vọt, hai mắt vô thần, cánh tay đôi chân nhỏ kia, phỏng chừng cộng lại cũng bất quá là sáu bảy mươi cân(cân gần bằng nửa ký), so với người vạm vỡ, rõ ràng như trâu nước bên cạnh một con chó bệnh.

Lão hán kia hiển nhiên sợ tới mức không nhẹ, cả người run rẩy, run rẩy nói: “Lão gia,ông muốn nghe khúc gì, khuê nữ ta hát, hát là được.”

Đại hán kia trừng mắt chuông đồng, tiếng sấm lại vang lên: ” Khúc cái gì? Gia là nhìn trúng khuê nữ của ngươi. Còn không qua đây làm cho gia vui vẻ a?”

Nhìn đến ông cháu kia hai người đều co lại thành một đoàn, một bộ dạng khóc không ra nước mắt. Lạc Tiểu Y không khỏi nhìn quanh mọi nơi, hắn phỏng chừng, chuyện này ở trong tửu lâu hẳn là thường xuyên phát sinh, làm sao cũng có thể có một phương pháp xử lý đi?

Nào biết đâu rằng, hai mắt chuyển qua chuyển lại, lại không thấy gì. Mà lúc này đâ, người vạm vỡ kia hiển nhiên đã không nhịn được, đứng dậy, lôi kéo cái ghế, liền chuẩn bị hướng hai người ông cháu kia đi đến!

Nhắm mắt lại, Lạc Tiểu Y thầm suy nghĩ : ***, tiểu tử này vừa rồi dùng hai chữ hiếu thuậnvới ta, dù saocũng phải cho hắn một chút giáo huấn. Người như thế, chỉ dám động thủ với kẻ yếu, thật là đã đánh mất mặt mũi của lũ tiểu nhân chúng ta!

Hắn tiền tư hậu tưởng (nghĩ đi nghĩ lại), cuối cùng tìm ra một lý do để tương trợ!

Lạc Tiểu Y lặng yên không một tiếng động tiêu sái đến bên cạnh bàn ba. Người vạm vỡ kia giờ phút này đứng ở cái bàn giữa, đối diện hai ông cháu truy bắt: “Còn không qua đây? Chẳng lẽ muốn đại gia ngươi tự mình đến ôm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.