Lạc Tiểu Y nhanh chóng quay đầu đi, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của đại hán kia, trong bàn tay đang quơ quơ bầu rượu. Hả, tiểu tử này chẳng
những mặt không đổi sắc, mà một chút bộ dạng hứng thú cũng không có.
Thật vậy sao, nha, thật rất là có cá tính!
Đang lúc Lạc Tiểu Y vừa đem rượu qua, vừa nhìn sắc mặt đại hán, trong lòng chậc chậc khen ngợi không thôi thì một luồng hàn khí nghiêm nghị
bức về hướng mọi người, theo luồng hàn khí này, là một trận tiếng bước
chân quen thuộc từ cửa lớn truyền đến.
Lạc Tiểu Y vừa nâng đầu, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của con
heo băng. Chu mỹ nam vừa vào cửa, liền không chớp mắt mà tiêu sái đến
góc ngồi thường xuyên của hắn. Lạc Tiểu Y vội vàng vọt tới trước mặt
hắn, vừa lau vài cái ở trên mặt bàn, vừa đánh giá biểu tình của tiểu tử
này .
Đánh giá được một lúc, Lạc Tiểu Y rốt cục nhịn không được mở miệng: “Chu công tử, có khách mới đến tửu lâu, người không nhìn một cái sao?” ***, một đại mỹ nhân như vậy, tiểu tử ngươi còn làm bộ như không thấy
ư! Chẳng lẽ, đây là phong cách đại hiệp ? Không được, nhất định phải làm rõ vệc này mới được.
Chu mỹ nam nghe vậy, rốt cục ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tiểu Y vốn đang
trong tình trạng như hổ rình mồi. Hai mắt hắn đen như mực lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y một cái, chậm mở môi mỏng: “Các nàng đi rồi, ngươi thực sự nhàm chán đến vậy sao?”
Ầm ầm!
Vài giọt mồ hôi nhanh chóng chảy ra trán của Lạc Tiểu Y, hai mắt hắn nháy một cái, lại nháy một cái, rốt cục hưng phấn nói: “Công tử, làm sao người biết?”
Chu mỹ nam không để ý đến hắn, chậm rãi quay đầu. liếc nhìn hành
lang. Lúc nhìn thấy Nguyễn cô nương quốc sắc thiên hương thì mí mắt cũng không nháy một chút liền nhanh chóng mở ra. Nhưng lúc nhìn đến công tử
áo trắng kia thì đôi mắt đột nhiên dừng lại một chút. Mà khi chuyển
hướng nhìn đại hán tráng kiện kia thì mày khóa lại, nhìn chăm chú rất
lâu rồi mới cúi đầu xuống.
Cúi đầu, Chu mỹ nam thản nhiên nói: “Rót rượu!”
“A? A, Vâng.”
Bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Chu mỹ nam dừng một chút.
Hơi hơi nghiêng đầu. Còn luyến tiếc nhìn Lạc Tiểu Y rời đi. Nhíu mày,
nói: “Ngươi cũng ham nữ sắc?” (VN: chậc , chu ca ca ghen rùi ^.^)
A?
***, nói gì vậy?
Hai mắt Lạc Tiểu Y mở thật lớn, buồn bực, hung hăng trừng con heo
băng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến đỏ bừng, lời nói bức xúc liên tiếp phun ra: “Người, người biết cái gì a? Ta chính là muốn thưởng thức.
Không đúng. Ta đương nhiên thích mỹ nhân rồi. Ai,cũng không đúng, sao
lại gọi là ham nữ sắc? Người, làm sao người có thể nói như vậy được?”
Lạc Tiểu Y hiển nhiên rất kích động, hắn nói vừa vội vừa nhanh, nói
năng lộn xà ngầu. Thấy con heo băng nghe mình nói thì lặng lẽ cúi đầu
nhìn chén rượu đục. Lạc Tiểu Y thở dài một hơi, rồi mạnh mẽ hít không
khí xuống bụng.
***, tiểu tử này thật quá mức đi! Hắn có ý tứ gì, hắn muốn nói ta
thích nam sắc chứ gì? Không đúng. Ta chỉ là có chút thích nam sắc thôi.
Nhưng, ta thích nam sắc, chỉ là giả vờ a!
Giúp hô hấp của bản thân ổn định lại. Lạc Tiểu Y nghiêng đầu một cái, tròng mắt đảo vài vòng, rồi hướng về phía con heo băng cười hì hì nói: “Trư ca ca, “ theo giọng nói mềm mại, trong vắt , âm dương hỗn loạn của hắn. Cach tay đang cầm chén rượu của con heo băng loạng choạng một chút!
Ngay lúc Lạc Tiểu Y vui mừng, hai mắt cong thành một đường, chuẩn bị cố gắng không ngừng, muốn làm cho tiểu tử này ớn lạnh thì…
Con heo băng bỗng nhiên cử động thân thể!
Chỉ thấy hắn bỏ chén xuống, tay phải nhanh chóng ấn lên vỏ kiếm cắm ở trên lưng , cùng lúc đó, một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều đánh thật mạnh tới Lạc Tiểu Y!
Này, bà nội nó, tiểu tử xấu này! Có bản lĩnh thì cùng ta đấu miệng, sao lại dùng kiếm rồi?
Thấy con heo băng có xu hướng bỏ kiếm xuống, Lạc Tiểu Y vội vàng cười như mùa xuân, mủi chân điểm một cái, hạ thắt lưng sáu mươi độ hướng về
Chu mỹ nam, thân thể bé nhỏ vèo một tiếng, duy trì tư thế, xoay người
một góc chín mươi độ. Năm ngón tay con heo băn đặt ở trên chuôi kiếm
vừa mới thu về, chợt nghe vèo một trận gió bay quá, trong nháy mắt thân
ảnh màu xanh kia đã cách xa hắn hơn năm thước
Động tác này rất nhanh chóng, rất quyết đoán, rất lưu loát, nhưng
thực là đáng tiếc. Lúc Lạc Tiểu Y trốn ở phía sau đại hán tráng kiện thì con heo băng mắt cũng không nâng, lười biếng dùng ngón tay thon dài của chính mình không chút để ý hạm vào vỏ kiếm, rồi lại lười biếng thu trở về, một lần nữa cầm chén rượu. Lạc Tiểu Y không nhìn thấyrõ , khóe
miệng của hắn, hiện lên một chút tươi cười thản nhiên.
Lạc Tiểu Y cúi đầu, vừa thành thật cố làm ra vẻ thu dọn bàn ăn, vừa
nhòm con heo băng vài lần. Hắn càng xem xét càng lo, càng xem xét càng
thống khổ.
Ai da , tiểu tử này thật là, thật là quá mức đi. ***, ta là bị hắn
đùa giỡn nha, tiểu tử ngươi cười cười cái gì, mặt đỏ quá rồi đó, muốn
đứng lên thì đứng đi, ta cũng miễn cưỡng coi ngươi là người nhà mình,
tại sao việc nho nhỏ như vậy, cũng muốn rút kiếm ra?
Tâm linh yếu ớt bị đả kích nghiêm trọng , Lạc Tiểu Y bớt chút thời
giờ chuyển động tròng mắt. ái chà , con heo băng sao lại làm cho ta
thương tâm rồi nha. Không được, ta phải trả thù hắn, ta, ta phải làm cho hắn đau đầu nhức óc!
Lạc Tiểu Y bụng dạ hẹp hòi đang tính toán thì một tiếng quát truyền đến: “Vị tiểu nhị ca kia, tới đây một chút.”
Thấy đối phương không có phản ứng, thanh âm kia lại đề cao thêm ba âm lượng: “Tiểu nhị ca, tới đây một chút!”
Lạc Tiểu Y theo phản xạ ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt của công tử áo trắng đang chú ý đến mình. Hắn vội vàng bày ra khuôn mặt tươi
cười, nhanh chóng bay tới trước bàn ba người, cung kính nói: “Xin hỏi công tử kêu tiểu nhân, có chuyện gì muốn phân phó ạ?”
Công tử áo trắng quét mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Các ngươi còn gian phòng trống không? Ngày mai ta có mấy người thân thích đi ngang qua đây, ngươi nhớ để năm phòng trống.” Công tử áo trắng thốt ra lời này, Nguyễn cô nương thấy hắn không chú ý đến mình, thì lập tức có chút buồn bực.
Sự buồn bữ hiện lên trên mặt tiểu mỹ nhân, cũng vẫn nghiêng nước
nghiêng thành. Trong thời gian ngắn, trong lòng mọi người đồng loạt co
rút, co rút đến cảm thấy đau lòng, mọi người nảy sinh lòng tức giận, vì
thế vèo một tiếng, đồng thời quay đầu căm tức nhìn công tử áo trắng,
thầm suy đoán không biết ithân thích theo lời hắn nói là ai.
Hai mắt Lạc Tiểu Y sáng trong suốt, khóe miệng vui mừng nhếch cao
lên. Oa ha ha ha, có thể làm cho một tiểu mỹ nhân như vậy giận dỗi, hẳn
là xuất hiện một tiểu mỹ nhân khác đi, ***oa, lại có náo nhiệt xem rồi .
Nhìn Lạc Tiểu Y cười tủm tỉm vẫn không nhúc nhích, công tử áo trắng
không khỏi kinh ngạc nhìn hắn. Nhìn tiểu tử này mày nhếch cao, trong sự
kinh ngạc mang theo ôn nhu chăm chú nhìn mình, trong lòng Lạc Tiểu Y nhảy dựng. ***, tiểu tử này thực là một người không đơn giản nha! Làm
sao hắn nhìn một tiểu nhị như ta, cũng có kiểu tình sâu ý đậm như vậy?
Kỳ thật Lạc Tiểu Y cũng biết, có một loại nam nhân, trời sinh đã là
cái dạng này. Bởi vậy hắn lập tức đem trái tim nhảy loạn ấn trở về, cúi
đầu, sung sướng kêu lên: “Dạ vâng, công tử cứ việc yên tâm, tiểu nhân ngay lập tức đi an bài thật tốt.” Lạc Tiểu Y đang muốn xoay người, công tử áo trắng đột nhiên lên tiếng, thanh âm càng thêm tràn ngập từ tính: “Tiểu nhị ca, vị hắc y công tử kia, là họ Chu phải không?”