“Dạ, thưa công tử gia, vị đại hiệp áo đen kia đúng là Chu công tử ạ.”
“Hóa ra chính là hắn. Tốt lắm, ngươi lui đi.”
“Dạ!”
Lạc Tiểu Y quay đầu về hướng quầy thu ngân , tâm tình của hắn lúc này thật tốt a. Hắn lắc lắc eo nhỏ, miệng ngâm nga lung tung, khoái hoạt
chạy đi. ***, ngày mai lại có trò hay để xem rồi! Ha ha ha, làm một tiểu nhị thật quá hạnh phúc a, vĩnh viễn đều có náo nhiệt để xem, vĩnh viễn đều có phiền toái a. Không đúng, phiền toái như thế này mới có thể làm
cho ta hạnh phúc – là một công việc tốt a!
Gió thổi dưới chân, tay áo phiêu đãng bay trong gió, Lạc Tiểu Y vui vẻ đi qua đi lại thu thập các bàn. Hắn vui vẻ không được bao lâu thì đã phải đối diện với gương mặt lạnh ngàn năm của con heo băng, Lạc Tiểu Y
vốn đã sớm quên mất thâm cừu đại hận kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hớn hở, cười tủm tỉm kêu lên: “Chu công tử tốt lành.”
Chu mỹ nam kinh ngạc nhìn, nhíu mày đánh giá hắn vài lần, sau đó
khuôn mặt không chút thay đổi đứng lên. Trong nháy mắt ấy, ngay lúc
xoay người rời đi, Chu mỹ nam bỗng nhiên dừng lại một chút, không quay
đầu nói: “ Bốn yêu nữ kia, có khả năng sẽ trở lại thành Lạc Dương, đến lúc đó tiểu nhị ca nhất định sẽ không còn cảm thấy nhàm chán nữa.”
Gì?
Lạc Tiểu Y mở trừng hai mắt, ngơ ngác nhìn thân ảnh cao gầy thẳng tắp như kiếm kia đi đến cửa lớn, rồi biến mất ở trong tầm nhìn. Thẳng đến
lúc Tiểu Quang gọi vài hắn vài lần, Lạc Tiểu Y ngây ra như phỗng mới có
thể biến rùng mình sống trở lại.
Quay đầu nhìn đại sảnh trống trơn kia, mép Lạc Tiểu Y run run không ngớt: còn, còn muốn quay trở lại ư? Ý tứ gì đây? Không lẽ phiền toái
giữa các nàng với Võ Trường Cơ đã được giải quyết rồi? Hoặc là, các nàng thực sự hoài nghi đến trên người ta chăng?
Ai ya, con heo băng đúng là hẹp hòi quá mức a, tự nhiên bỏ lại nửa câu như vậy rồi bỏ chạy!
Ta muốn trả thù hắn! Ta nhất định, nhất định phải trả thù hắn!
Cũng không biết có phải là do nguyên nhân có một đại mỹ nhân đến trọ
hay không, việc làm ăn của tửu lâu, bỗng nhiên tốt lên rất nhiều. Nguyên một ngày, Lạc Tiểu Y mệt giống như chó nhỏ, một con chó bị sặc khi rơi
xuống nước!
Vất vả qua đi, ánh trăng đã sớm treo lên giữa trời. Lạc Tiểu Y chạy
như điên về hướng phòng ngủ. Mới vừa chạy tới bóng cây in dưới đất, thì
chân của hắn đột nhiên dừng lại. Con mắt đen thùi bắt đầu quay tròn
chuyển động không ngừng!
***. Ánh trăng đẹp như vậy. Một buổi tối sáng lạng như vậy , ta sao
có thể không làm cái gì mà phải đi ngủ chứ. Ta, ta phải thừa dịp đêm tối đi nhìn lén mỹ nhân a!
Không đúng, mỹ nhân ban ngày nhìn lâu như vậy, còn có gì hay để nhìn
đâu a? Có xem phải xem hình dạng con heo băng lúc ngủ mới được nha. Lạc
Tiểu Y nghiêm túc xoa cằm nhỏ.
Mũi chân hắn mài tới mài lui trên bùn đất, mài đến lúc tạo ra một cái hố đất nhỏ thì, hai mắt của hắn trượt lên trượt xuống không ngừng.
Không còn cách nào khác. Ai bảo hắn là người có sức sống quá tốt đi a,
lại thêm phẩm chất như vậy. Bận rộn nguyên một ngày,vậy mà giờ phút này
Lạc Tiểu Y một chút buồn ngủ cũng không có, hắn thầm nghĩ muốn kiếm
chuyện gì làm cho qua ít thời gian mới được!
Đúng lúc này, một tiếng động ” Aò ào” rất nhỏ truyền đến. Thanh âm này cực kỳ nhỏ, như có như không, phảng phất cứ như một con chuột đang kêu vậy.
Lạc Tiểu Y vừa nghe thấy tiếng động này, hai mắt vô cùng sáng trong.
Hắn nghiêng đầu lại nghe một hồi, độ sáng trong ánh mắt càng ngày càng
nóng rực càng ngày càng bốc cháy.
Lấy tay che miệng. Hai mắt Lạc Tiểu Y mừng rỡ tạo thành một đường .
Giống như một cơn gió, rón ra rón rén chạy hết khắp ngõ ngách. Chỉ chốc
lát, hắn đã xuất hiện ở trước mặt một cây tùng lá xum xuê. Mà sau lưng
cái cây, là một bức tường cao lớn.
Nghe được âm vang nhỏ vẫn còn tiếp tục, Lạc Tiểu Y cẩn thận nằm xuống mặt đất, lẳng lặng nằm, một lát sau, hắn đột nhiên nhảy dựng lên,
nhấc chân một cái, té ngã xuống đất mặt quay về hướng nội viện. Hắn vừa
động, thanh âm kia lập tức dừng lại!
Lạc Tiểu Y ngáp một cái rất lớn, vừa xê dịch dây lưng quần, vừa buồn ngủ nói thầm: “***, làm tiểu nhị cũng quá mệt mỏi a! Ta chỉ muốn đi tiểu một lát, mà cũng có thể ngã xuống dưới tàng cây ngủ quên!”
Hắn vừa nói xong, liền có một tiếng thở nhẹ truyền đến – tiếng động
mơ mơ hồ hồ mà truyền đến. Lạc Tiểu Y nghe được thì vui lên, đầu nhìn
xuống cái bóng lay động phía dưới chân mình, ngáp liên tục không ngừng.
Ngay lúc hắn tỏ vẻ trầm trọng một chân cao, một chân thấp đi đến phía trước, thì ở trên mặt đất chói lọi phía sau Lạc Tiểu Y, bỗng nhiên
xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh kia thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa cực kỳ thông minh, mỗi một lần di chuyển đều gian xảo kỳ diệu giấu ở trong lá
cây, tận lực không cho ánh trăng chiếu đến bản thân.
Lạc Tiểu Y nhìn thấy hình ảnh đó thì, hai mắt khẽ cong, khóe miệng
ngậm chặt, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hắn vội vàng lấy tay che miệng, rồi lại ngáp một cái thật to!
Ái chà , tiểu tặc này quả nhiên là có chút ít công phu a, không uổng
làm cho ta hưng phấn một hồi. Đến a, đến đi a, mau tới uy hiếp ta đi a!
***, làm sao tiểu tử ngươi lại chậm chạp như vậy a?
Vừa nghĩ tới đây, một cỗ hàn khí thấu xương như tia chớp đánh úp về
phía hắn. Lạc Tiểu Y vẫn làm ra vẻ đần độn không biết gì đi về phía
trước, mãi đến lúc trên gáy, đặt một thanh đoản đao hàn khí dày đặ !
Đoản đao này vừa nằm ở trên cổ, Lạc Tiểu Y lập tức kích động, đứng
lại, trong nháy mắt ý nghĩ thanh tỉnh lại. Hắn run run vài cái, nói lắp
bắp: “Đại, đại hiệp, tiểu, tiểu nhân chỉ là một, tiểu nhị.”
Dùng đao kề vào người của hắn, vóc dáng kia so với hắn không cao hơn bao nhiêu, che mặt, hai mắt lộ ra lục quang sáng quắc. Giọng nói ắn
khàn khàn quát khẽ: “Đại gia ta chính xác là muốn tìm một tiểu nhị.”
Giọng nói người này hiển nhiên đã trải qua xử lý, nhái âm rất khó nghe!
Đưa lưng về phía hắn, Lạc Tiểu Y nghe vậy hai mắt phát sáng không
ngừng! Oa ha ha ha, tiểu tử này lại còn nói hắn muốn tìm tiểu nhị? Xem
ra không phải kẻ trộm bình thường rồi! ***, lại có náo nhiệt để xem
rồi, tối hôm nay quả nhiên là một buổi tối tuyệt vời a! Nghĩ đến chỗ
tuyệt vời ấy ,cả người Lạc Tiểu Y đều hưng phấn đến run rẩy. Hắn vừa
run run không ngừng, vừa cà lăm nói: Gia, tiểu, tiểu nhân không phải tiểu nhị, ta nhớ lầm rồi, tiểu nhân không phải tiểu nhị đâu!”
Người kia áp đoản đao át xuống gáy, Lạc Tiểu Y lập tức dừng nói năng lộn xộn clại. Tiếp theo, tiếng quát thô khàn vang lên: “Thành thật cho ta, tiểu tử, đao trong tay đại gia, không có mắt đâu. Đại gia
hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó, có nghe hay không?”
“Dạ, dạ, dạ dạ.” Lạc Tiểu Y hai chân mềm nhũn nằm úp sấp nằm bò xuống đất, thân thể nhỏ bé dần dần theo tư thế trượt xuống.
Người kia vừa lòng nhìn bộ dạng nhát gan của hắn, hừ nhẹ một tiếng, hạ giọng quát: “Hôm nay, có phải có một đại mỹ nhân ở trọ trong tửu lâu này hay không? Nàng ở tại gian phòng nào? Ở bên người nàng có một nam nhân mặc áo
trắng phải không? Cách mấy gian phòng? Thành thật nói cho đại gia, đại
gia tạm tha cho cái mạng nhỏ của ngươi!”
A?
Tìm mỹ nhân ?
Oa ha ha ha, tiểu tử này không có sát khí, vừa nhắc tới tiểu mỹ nhân
hô hấp lại thêm thô . ***, chắc là đến để hái hoa tặc ! Đến tửu lâu lâu
như vậy, rốt cụôc, rốt cụôc một hái hoa tặc như ta chờ mong cuối cùng
cũng đến rồi a! Thật, thậtt, thật là quá hạnh phúc rồi!
Lạc Tiểu Y vội vàng run rẩy nói: “Ở, ở gian phòng thứ sáu bên trái, công tử áo trắng kia ở xa, ở gian phòng thứ hai đếm ngược từ bên phải .” Giojng nói vừa rơi xuống, Lạc Tiểu Y nằm úp sấp mềm nhũn, cả người cố
gắng trượt xuống mặt đất! Người bịt mặt theo phản xạ thu lại đoản đao,
đã thấy tiểu tử này gắng gượng té xuống mặt cỏ!
Người bịt mặt vội vàng nhấc hắn lên, chỉ nhìn tiểu tử này bằng nửa
con mắt, có vậy thôi mà cũng ngất đi. Lập tức đem hắn quăng ra, vừa đi
vài bước, nghĩ đến cái gì đó, lại quay trở về.
Chỉ thấy hắn cầm cổ áo Lạc Tiểu Y lên, hai mắt nhìn quét mọi nơi một lát, liền đem hắn ném vào một bụi cỏ dại tươi tốt .