Đến khi thân thể người bịt mặt bay lên thì sau một lát, tại chỗ người bịt mặt kia biến mất. Giữa bụi cỏ lay động vài cái, sau đó, một thân
ảnh kiều nhỏ chậm rãi ngồi dậy. Người này mặt mày tinh xảo, khuôn mặt
gian xảo cười hì hì, không phải Lạc Tiểu Y thì còn ai?
Lạc Tiểu Y hưng phấn nhìn phương hướng mà người bịt mặt biến mất, tay phải xoa cái cằm trống trơn , lẩm bẩm nói: “Con heo băng a con heo băng, hôm nay ngươi dám làm mặt lạnh dọa ta. Nhưng
khi đó Lạc Tiểu Y ta đâu có đắc tội với ngươi a? Oa ha ha ha, hiện tại
ta dụ hái hoa tặc chạy đến phòng ngươi nha, ngươi ngàn lần vạn lần đừng
làm ta thất vọng nhé, ngàn lần vạn lần đừng có tỉnh giấc sớm, khiến cho
ta không xem được náo nhiệt nha!”
Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y hung hăng nuốt nước miếng.
Làm một tư thế cá chép bật người, Lạc Tiểu Y xoay người nhảy dựng lên, chân điểm nhẹ nhàng, mau lẹ như gió đi về phía tửu lâu.
Đối với tửu lâu này, Lạc Tiểu Y vô cùng quen đường, cực kỳ hiểu rõ.
Hắn vòng vo mấy vòng, đã ở trên xà ngang của lầu hai, thân mình gập lại, trở thân vài cái, cả người giống như tờ giấy nằm ở trên xà ngang.
Hai mắt Lạc Tiểu Y nhìn vòng vo mọi nơi một lần. ***, chọn chỗ này đúng
là không sai a, tiến hay lui đều được, lại có thể nhìn được hết các động tĩnh trong phòng.
Ngay lúc Lạc Tiểu Y giấu kỹ bản thân mình, thì trong nháy mắt, một
người bịt mặt toàn thân hắc y như tia chớp đã ở ngoài cửa phòng con heo
băng. Người này đi đường lặng yên không một tiếng động, thân hình như ẩn như hiện, hiển nhiên là một tên đạo tặc có tay nghề a.
Lạc Tiểu Y dùng mắt thưởng thức, đánh giá hắn vài lần, trong lòng
thở dài không thôi. ***. Nhiều vàng bạc bảo bối như vậy ngươi không muốn trộm, lại muốn trộm người a!
Người bịt mặt kia cứ như một con thằn lằn phi thân đến màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng của con heo băng, hắn dùng ngón trỏ liếm nước miếng trên
miệng, lặng lẽ điểm lên màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng một chút. Từ trên
hai ngón tay xuất hiện một cái lỗ nhỏ, hắn áp sát mắt phải vào, xem xét
động tĩnh trong phòng.
***, tiểu tử ngươi chẳng được tích sự gì a. Con heo băng, ngươi có
uổng là một đấng nam nhân không vậy, sao lúc nào cũng đem phòng dọn dẹp
sạch sẽ thế hả. Nhẹ nhàng mà sung sướng . Muốn thấy rõ con heo băng ư.
Cách mấy tầng màn lụa, tiểu tử ngươi không có khả năng thấy được đâu a!
Chỉ có sơ hở duy nhất là con heo băng không thích không khí trong
phòng thơm ngào ngạt thôi. Nhưng bất quá, lời một tiểu nhị nhát như
chuột nói, chắc chắn hái hoa tặc sẽ không hoài nghi a. Ai ya, ta tìm
nhiều cớ như vậy, tiểu tử ngươi còn không mau thổi chút mê hương đi? Nếu ngươi không cho mê hương, võ công phi phàm như con heo băng sẽ phát hiện đó!
Giống như biết Lạc Tiểu Y đang cảm thấy hết sức sốt ruột. Người bịt
mặt kia cuối cùng cũng từ trong lòng lấy ra một cây ống tre hình chiếc
đũa. Chỉ thấy hắn đem ống tre bỏ vào cái lỗ nhỏ, sau đó dùng miệng thổi.
Hắn vừa thổi, Lạc Tiểu Y rốt cục cũng thở ra một hơi thật to. Hắn vui mừng cười tít mắt, tay nhỏ bé ở trên xà nhà cũng kích động run rẩy
theo.
***, lúc người bịt mặt cởi bỏ xiêm y của con heo băng thì ta có muốn
xem hay không a? Cau mày tỏ vẻ vô cùng khó xử, Lạc Tiểu Y ưu sầu thầm
nghĩ. Tiểu tặc kia phát hiện người bản thân giao hoan là một người nam
nhân, có thể trong lúc bối rối mà nảy sinh sai lầm. Đến nỗi phát ra
tiếng hét không? ***. Công tử áo trắng kia xem ra cũng là người có công
phu, chưởng quầy ta xuất quỷ nhập thần, cũng không biết có xuất hiện lúc này không a. Còn có ban ngày đại hán gặp kia. Thoạt nhìn cũng là một
cao thủ, nếu làm ra tiếng vang, ta đi theo phía sau hắn, chẳng phải sẽ
bị mọi người tóm gáy sao?
Nhưng là, lỡ hái hoa tắc này nam nữ đều ăn hết thì sao? Diện mạo con heo băng tuấn mỹ bất phàm như vậy, nếu hắn nhất định xuống tay, ta bởi
vì nhát gan mà không xem được náo nhiệt, chẳng phải là sẽ hối hận suốt
đời sao?
Mặc kệ kết quả thế nào, hậu quả sau đó đều mười phần nghiêm trọng a.
Bởi thế Lạc Tiểu Y càng ngày càng ưu sầu, nhưng hắn lại càng ngày càng
có khuynh hướng lo sợ sự hối hận suốt đời của mình hơn, do đó hai
mắt Lạc Tiểu Y sáng ngời, ***, không vào hang cọp sao có náo nhiệt để
xem a? Ta liều mạng!
Đau đớn mà hạ quyết tâm, Lạc Tiểu Y cuối cùng cũng đem tâm lý áy náy
bỏ vào trên người đạo tặc che mặt phía đối diện. Người bịt mặt thấy mê
hương đã thổi xong rồi, lập tức hưng phấn đem ống trúc bỏ lại vào trong
người, xoa xoa đôi bàn tay, rồi từ trong lòng lấy ra một thanh sắt đến
chỗ khóa cửa làm vài động tác.
Két một tiếng, phòng nhẹ nhàng mở ra. Thân mình người bịt mặt chợt
lóe, đã đứng ở trong phòng. Lúc hắn lấy tay đóng cửa, không hề chú ý
tới, ở phía sau mình, một lưu ảnh màu xanh giống như làn khói cũng bay
vào phòng!
Tối nay trăng hình bán nguyệt, do đó ánh trăng sáng ngời xuyên thấu
qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào trong phòng, mọi sự việc đều ẩn
ẩn hiện hiện. Người bịt mặt hiển nhiên thập phần cảnh giác, tuy rằng hô
hấp của hắn càng ngày càng nặng nề, trong ánh mắt nho nhỏ kia, cũng lộ
ra ánh sáng hưng phấn. Nhưng chân hắn lại hết sức nhẹ nhàng.
Người bịt mặt theo thói quen kéo màn trướng, tầng thứ nhất màn trướng được xốc lên, hắn đã tỏ vẻ vô cùng khẩn cấp. Vội vàng xông lên trước,
hai tay đều động, đem ba tầng màn trướng kéo qua hai bên, người bịt mặt
vèo một tiếng vọt tới trước giường, tay hướng ra muốn kéo chăn.
Lạc Tiểu Y vẫn đi theo hành động của hắn, mắt thấy sắp diễn đến cao trào. Trái tim không khỏi bang bang ầm ĩ nhảy không ngừng.
Nhưng ngay khi tay người bịt mặt túm được chăn thì sắc mặt Lạc Tiểu Y trắng nhợt. Không đúng! thân hình của Con heo băng rất cao lớn a, trong mền này không hề có ai!
Ý niệm ở trong đầu vừa ra thì người bịt mặt kia roạt một tiếng, đem chăn xốc mở lên!
Cùng lúc đó, đột nhiên, một đốm lửa sáng lên!
Chỉ thấy ở cái bàn giữa phòng, một thân ảnh thẳng như kiếm đang đứng. Thân ảnh kia một thân nội y màu đen, lộ ra xương quai xanh khêu gợi
cùng với bộ ngực rắn chắc màu nâu, người này khuôn mặt tuấn lãng như
băng, đúng là Chu mỹ nam. (VN: *mắt sáng ngời* chảy nước miếng…*)
Chu công tử tay phải thon dài, đưa thẳng cây gỗ cháy nhỏ, để sát vào
ngọn nến. Động tác hắn tao nhã điểm ngọn nến lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ thủy chung vẫn không có chút biểu tình nào.
Bên trong vừa sáng rõ, thì hắn rốt cục chậm rãi quay đầu, chậm rãi
nhìn người bịt mặt kia! Nhìn kỹ người bịt mặt vài lần, hắn chậm rãi nói: “Hóa ra là hái hoa tặc nổi danh trên giang hồ La Tương Tử, Chu
mỗ thật vô cùng vinh hạnh, khi có thể làm phiền các hạ đại giá đến
thăm!” Hắn vừa mở miệng, thì sát khí của hắn cũng gắt gao áp
chế người bịt mặt, khiến cho năng lực hành động của người bịt mặt hoàn
toàn mất hết, La Tương Tử dưới chân mềm nhũn, bịch một tiếng, không cố
gắng được nữa, quỳ rạp xuống đất!
Lạnh lùng nhìn lướt qua sắc mặt suy sụp của La Tương Tử, hai mắt Chu công tử chậm rãi chuyển hướng sang góc tường phía bên phải, nhìn chòng chọc vào thân ảnh khác đang lánh nạn ở nơi đó.
Từ trên xuống dưới đánh giá thân ảnh kiều nhỏ đang hết sức run run
kia, Chu mỹ nam nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Lạc Tiểu Y, tiểu nhị ca, xin hỏi đêm khuya khoắt như vậy, ngươi đi
theo phía sau một hái hoa tặc bay vào phòng tại hạ, là muốn làm gì?”