Cực Phẩm Vú Em

Chương 368: Q.2 - Chương 368: Đỉnh cao kim tự tháp, cảnh giới thần vương.






Vũ Hinh, nhìn này thuộc thân ảnh này, Cao Lôi Hoa khó nén khỏi kích động trong lòng. Hắn có thể cảm thấy thân thể mình đang run lên.

Vũ Hinh ! Cao Lôi Hoa muốn mở miệng, gọi cái tên mà mình ngày đêm thương nhớ, muốn tiến tới ôm lấy thân thể nàng vào mình, muốn hòa tan cả hai ra. Nhưng ngay sau đó, Cao Lôi Hoa mới bắt đầu cảm thấy mình không thể khống chế được thân thể này !

Căn bản không chịu sự khống chế của hắn , lúc này thân thể của Cao Lôi Hoa rất lễ phép lùi sang một bên, sau đó tránh xe của Vũ Hinh.

- Rin !!~

Xe Vũ Hinh chạy như bay qua người Cao Lôi Hoa. Mà Cao Lôi Hoa chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Đây là chuyện gì ? Chết tiệt, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ! Cao Lôi Hoa có thể cảm giác được, thân thể của mình không chịu sự khống chế của hắn. Lúc này hắn có một loại cảm giác, giống như khống chế thân thể này là một người khác, mà hắn chính là lấy góc độ khác nhìn lại mọi chuyện trong trí nhớ.

Giống như linh hồn phụ thể bám lên cơ thể, thông qua chuyện trong quá khứ, kí ức mà cảm nhận vui buồn tủi giận. Mà bản thân không sao can thiệp vào chuyện đang diễn ra.

- Chẳng lẽ , ta đang nằm mơ sao ?

Cao Lôi Hoa bình tĩnh suy tư về mọi chuyện đang xảy ra trên người minh. Nhớ lại lúc mình đi qua không gian vặn vẹo của thông đạo Già La. Cao Lôi Hoa bắt đầu hoài nghi minh có hay không bị vây vào một cái áo giác không ?

- Ha ha, Cao Lôi Hoa ngươi đến sớm nha.

Lúc Cao Lôi Hoa đang nghĩ, cách đó không xa một gã mập chạy tới.

- A, mập mạp , ngươi cũng đến đây à ?

Thân thể Cao Lôi Hoa ngẩng đầu về phía mập mạp, sau đó vẫy tay. Mâp mạp này chính là gã mập vào nhà Vũ Hinh trước một ngày Cao Lôi Hoa đi chặn đầu đạn hạt nhân. Đây cũng là một trong những người anh em tốt nhất của Cao Lôi Hoa ở đội 13.

- Những người khác đâu ?

Cao Lôi Hoa hỏi. Trong trí nhớ, hôm nay hình như là ngày nghỉ ngơi cuối cùng của bốn ngày. Buổi tối hôm nay, là lúc bọn họ chấp hành nhiệm vụ. Cùng hắn mà mập mạp ra còn có hai người nữa.

- Tiểu Vương cùng Tiểu Đào Tử cũng gần tới rồi. Có lẽ gần đến rồi đó .

Mập mạp đi tới bên người Cao Lôi Hoa cười nói :

- Lần này có nắm chắc không ? Lôi Hoa , phải biết rằng lần này dựa vào ngươi là chính đó.

- Nắm chắc ? Dựa vào ta ?

Cao Lôi Hoa cười khổ một tiếng :

- Đối phương là dị năng giả cấp sáu , lại là đỉnh cấp chuẩn bị đột phá cấp bảy. Ta có thể nắm chắc cái gì đây .

Mập mạp cũng cười khổ, trước kia nếu gặp chuyện gì nghiêm trọng thì hắn đều lái câu chuyện chuyển sang hướng khác. Nhưng lần này mâp mạp không có nói sang chuyện khác, gã thở dài. Cảm thấy thấy khó khăn . Cuối cùng, mập mạp nhìn lại Cao Lôi Hoa nói:

- Lão Cao, ta muốn nhờ ngươi một chuyện.

- Chuyện gì ?

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu hỏi.

- Nếu lần này, ta chết, ngươi giúp ta chiếu cố mẹ ta được không ?

Mập mạp ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa.

- Giúp ngươi chiếu cố mẹ ngươi sao ? Được rồi. Nhưng điều kiện trước tiên là ta phải sống đã.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ bả vai mập mạp, lời nói của gã làm Cao Lôi Hoa cảm thấy nặng trịch. Chứng kiến chuyện này, Cao Lôi Hoa cũng cảm thấy buồn thương theo. Trong trí nhớ, nhiệm vụ lần này, của Cao Lôi Hoa là nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong đời hắn.

Lúc chấp hành nhiệm vụ này, Cao Lôi Hoa mới chỉ là một dị năng giả lôi hệ mới tấn cấp năm. Mà mập mạp trước mặt chỉ là một dị năng giả thổ hệ cấp bốn. Mà Tiểu Vương mập mạp nói mới là võ giả cấp bốn. Tiểu Đào Tử lại là một gã lực lượng hệ cấp bốn luôn.

Nhưng mục tiêu của nhiệm vụ lần này lại là một dị năng giả cấp sáu !!! Cho dù là bốn người cấp cao trong trung đẳng như đám Cao Lôi Hoa cũng không thể so sánh với cấp thấp nhất trong cao đẳng.

Mà mọi người đều biết. Chênh lệch giữa cấp năm và cấp sáu đâu cứ phải là cứ nhiều người là bù được. Một gã dị năng cấp sáu có thể xử lý gần mười dị năng giả cấp năm một cách dễ dàng.

Vốn theo lý thuyết, loại cấp bậc nhiệm vụ này không phải dành cho đám người Cao Lôi Hoa trong tổ 13. Mà vì là những vị tổ trưởng của các đội có thực lực cấp sáu mới đúng, Nhưng không biết vì sao, tổ chức lại cử bốn người họ làm cái nhiệm vụ này.

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt mập mạp và Cao Lôi Hoa đều tối lại.

******************************

Đêm đã khuya, nhưng ban đêm ở thành phố khác hẳn với ban đêm ở vùng nông thôn. Ở đây sôi động hơn nhiều.

Hôm nay hình như là mười năm, Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Ở nơi đó, một vầng trăng tròn chiếu rọi cả bầu trời đêm. Vốn, hôm nay là mọi người trong nhà đoàn viên – Tết Trung Thu.

- Lôi Hoa. Muc tiêu xuất hiện. Chúng ta phải đuổi kịp.

Lúc này, mập mạp nói nhỏ với ba người Cao Lôi Hoa.

- Tốt, chúng ta cẩn thận hơn một chút. Khoảng cách không nên gần quá. Thực lực của đối phương mạnh hơn chúng ta, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị hắn phát hiện.

Cao Lôi Hoa cũng nói nhỏ với các đồng đội của mình.

Mà phía sau Cao Lôi Hoa là hai người đàn ông. Gầy hơn một chút la tiểu Vương, gã là cổ võ giả cấp ba. Là một thanh niên gầy gò, gã mới gia nhâp đội 13 không lâu. Tiểu Đào Tử lại là một người đàn ông cường tráng, là dị năng giả hệ lưc lượng, hắn là tay cận chiến cừ khôi.

- Ừ, hiểu rôi.

Mục tiêu xuất hiện, đây là một người phương tây khôi ngô. Đầu tiên hắn đi ra từ một khách sạn, sau đó dạo bước trong đô thị đêm khuya.

- Theo sau .

Cao Lôi Hoa đưa tay ra hiệu, cả ba người dùng phương pháp đặc thù bám theo sau.

- Thành phố nào nhiệt không phải là chỗ tốt để giao đấu. Cho nên cả nhóm cố gắng tìm một nơi vắng vẻ để ra tay, hơn nữa là cần một thời cơ thích hợp chín muồi.

Nhưng mà đúng lúc này, có lẽ ông trời cũng hiểu ý, mục tiêu bắt đầu rời khỏi thành phố đông đúc, đi về vùng ngoại thành vắng vẻ.

Đi theo mục tiêu ra ngoại ô, Cao Lôi Hoa cùng đồng đội nhìn nhau. Trong mắt bốn người hiện lên một tia cười khổ, mục tiêu có lẽ đã phát hiện ra bọn họ cho nên mới cố ý đi ra khu vực ngoại ô này.

Nhưng cho dù là bị dẫn mũi, cả đám vẫn kiên trì theo nhiệm vụ. Bởi vì đêm này là cơ hội duy nhất của họ ! Cho dù đối phương cố ý dẫn bọn hắn đến, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì.

Cố sức gật đầu, bốn người lập tức dựa theo sắp xếp từ đầu áp sát đánh bất ngờ !

Dị năng hệ lực lượng là Tiểu Đào Tử khẽ quát một tiếng, nhảy lên tấn công đầu tiên. Hệ lực lượng là tấm thuẫn thịt tốt nhất, đồng thời cũng là người có công kích vật lý mạnh nhất trong bốn người.

Sau đó Cao Lôi Hoa cùng hai đồng bọn khác thành thế gọng kiềm kẹp chặt lại hai bên, người còn lại thì bọc hậu đề phòng đối phương bỏ chạy.

Chiến đấu, nhanh chóng bắt đầu.

- Khặc khặc ! Đêm nay trăng tròn, xem ra màn đêm ủng hộ ta !

Thì thầm, người phương Tây đột nhiên cười lớn một tiếng. Hắn có lẽ đã phát hiện có người bám theo mình nên cố ý đi ra ngoại ô.

Nhưng bây giờ đối với tiểu đội bốn người Cao Lôi Hoa mà nói thì dù mục tiêu có ý hay không cũng không quan trọng nữa .

Đầu tiên Tiểu Đào Tử nổi giận gầm lên một tiếng, dị năng hệ lực lượng tùy tâm mà phát ra. Tiếng xương cốt vang lên, cơ bắp hắn phồng nên. Lúc này, hắn vung quyền to hơn cái bát nhè thẳng mục tiêu !

- Ha ha , một đêm trăng tròn, bóng đêm xua tan !

Người đàn ông phương Tây cuồng tiếu, đột nhiên, vô số màu bạc từ trên người hắn bốc lên. Chỉ trong nháy mắt, người phương tây đã hóa thành một con sói màu bạc !

- Chết tiệt ! Người sói !

Cao Lôi Hoa mắng một tiếng, đêm trăng tròn, thực lực người sói tăng lên cỡ hai lần là ít.

Chiến đấu, bắt đầu….

- BÙm !

Một tiếng nổ, quyền của Tiểu Đào Tử đánh lén nên ót người sói này. Nhưng một quyền phá đá đó không gây ra một chút thương tích nào cho người sói.

Ngược lại tay của Tiểu Đào Tử run lên cầm cập, hắn có cảm giác mình đấm lên một khối kim loại cứng rắn vô cùng.

- Hú hú hú !~

Người sói hú lên, quay người tát về phía Tiểu Đào Tử.

Tốc độ người sói quá nhanh, tiểu Đào không kịp phản ứng thì đã ăn một tát này. Móng vuốt đi qua ngực tiểu Đào, một bàn tay đầy máu đã xuyên qua ngực tiểu Đào !

Mới vừa đối mặt. Bốn người Cao Lôi Hoa đã hi sinh một người !

Cao Lôi Hoa cười khổ, một cấp ba, hai cấp bốn cộng thêm một gã vừa tấn cấp năm lại đi đối phó với một người sói trong trạng thái đỉnh điểm đêm trăng tròn. Chiến đấu như vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nhìn đồng đội bị đánh bại liên tục, lòng Cao Lôi Hoa nóng như lửa đốt.

- Hú !

Móng vuốt của người sói đã đâm sâu vào bụng mập mạp , mà bên cạnh là tiểu Vương, cũng đã ngã gục trong vũng máu.

Hiện tại, duy nhất không ngã xuống, chỉ có Cao Lôi Hoa.

Ánh mắt đỏ như máu của người sói nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa. Cái miệng của hắn lộ ra một tia đắc ý cười. Đối với hắn , người thanh niên 22, 23 tuổi này đã chết chắc rồi.

Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm người sói. Hắn bây giờ hận thực lực của mình sao quá yếu ớt, nếu hắn có thể mạnh hơn, có thể mọi việc đã không thế này.

- A A A !~~

Cao Lôi Hoa quát, lôi quang như những hạt nước mưa đánh về phía người sói. Nhưng lôi quang dày đặc này vẫn bị người sói né một cách dễ dàng. Cho dù không tránh được thì người sói cũng dùng móng vuốt bóp tan lôi quang đó.

- Khặc khặc, bây giờ đến phiên ngươi. Dị năng giả lôi hệ cấp năm.

Người sói giơ móng vuốt lên bước lại gần Cao Lôi Hoa.

Nhìn đồng đội gục ngã trong vũng máu, lại nhìn thấy người sói xuyên qua lôi quang dày đặc lại gần. Lúc này, Cao Lôi Hoa không xác định được đây là sự thật hay là giấc mơ nữa. Cũng không biết hiện tại mình là Lôi thần có sức mạnh kinh thiên hay chỉ là một dị năng giả lôi hệ cấp năm yếu ớt.

Mà bây giờ, hắn, khao khát, khao khát đột phá, khao khát lực lượng.

- Lực lượng, ta muốn lực lượng ! Ta muốn đánh bại hết mọi lực lượng !

Đôi mắt đen của Cao Lôi Hoa đỏ bừng lên, lúc này quyết tâm khao khát lực lượng đã được gieo vào trong lòng Cao Lôi Hoa.

- Khặc khặc. Muốn lực lượng ? Muốn đột phá ? Khặc khặc , lực lượng không phải nói là có được ! Đột phá cũng không phải nói đột phá là đột phá đâu !

Người sói cười quái dị. Giơ móng vuốt bén nhọn chụp xuống đầu Cao Lôi Hoa.

Móng vuốt của người sói lớn dần trong mắt Cao Lôi Hoa…

Cả thế giới trong mắt Cao Lôi Hoa đều tối đen, trong mắt chỉ còn hình ảnh cái móng vuốt của người sói đang to dần. Cái móng vuốt này càng lúc càng lớn

Đột nhiên, một tia chớp màu vàng xẹt qua thế giới ảm đạm trong mắt Cao Lôi Hoa , một cảm giác kì quái dâng lên trong lòng Cao Lôi Hoa ! Giống như người chết đuối vớ được phao, Cao Lôi Hoa cố gắng bắt lấy tấm pháo đó….

Rốt cuộc, đã lĩnh ngộ được cái phao cứu sinh đó,…, đột phá !

Nháy mắt, khí thế bá đạo từ trên người Cao Lôi Hoa tràn ra ! Cao Lôi Hoa đột phá !

Mà người đột phá không chỉ dị năng giả lôi hệ cấp năm trong trí nhớ. Mà đột phá còn có Lôi thần Cao Lôi Hoa……….

Lúc móng vuốt của người sói chạm đến đầu Cao Lôi Hoa thì Cao Lôi Hoa đưa tay ra bóp một cái !

- Bụp !

Có cái gì đó hinh như vỡ tan !

Là không gian ! Bị bóp nát là không gian, là không gian mà Cao Lôi Hoa và người sói kia chiến đấu. Hiện tại, không gian này đã bị Cao Lôi Hoa bóp nát .

Nhìn lão Cao trước mặt, người sói cảm thấy móng vuốt của mình chuẩn bị chạm vào người Cao Lôi Hoa ! Nhưng một chút khoảng cách đó lại khiến cho người sói cảm thấy như cách xa vô cùng tận !

- Quả thế . Đây là không gian băng hoại trong pháp tắc không gian.

Cao Lôi Hoa nói thầm ! Đồng thời, một vòng lôi quang dưới chân Cao Lôi Hoa hình thành, vòng sáng dần dần rõ ràng. Đây là vòng sáng đại biểu cho lôi thần đã hiểu rõ pháp tắc chung cực của lôi hệ!

Cùng loại vòng sáng đó, ở dị giới có một tên gọi. Cái tên chỉ có các vị thần biết được.

Đó là khi thần tiến cấp, đạt tới bình chướng cuối cùng mà Sáng Thế thần đặt ra, trở thành thần vương, vòng sáng đó chính là vòng sáng thần vương ! Một loại giới hạn trong truyền thuyết.

Chủ thần đột phá lên thì sẽ đạt đến cấp độ thần vương !

Nếu nói nhân loại từ cấp sáu đột phá nên cấp bảy là một bình chướng vô cùng khó khăn thì từ chủ thần lên thần vương cũng là bình chướng của thần như nhân loại !

Đạt tới cảnh giới thần vương có thể năm giữ một thứ liệt vào cấm kị của Sáng Thế thần, pháp tắc cấm kỵ --- pháp tắc không gian !

Đó là thứ mà được xưng chỉ có Sáng Thế thần nắm giữ. Nhằm duy trì vì tránh có người sở hữu pháp tắc không gian, Sáng Thế thần đã lập ra một tầng bình chướng, chỉ có người nào vượt qua được tầng bình chướng đó mới có thể nắm giữ pháp tắc cao nhất là không gian !

Đáng tiếc, từ xưa đến nay, từ thần tu luyện lên chủ thần thì có. Nhưng từ chủ thần đột phá lên thần vương thì chưa có một ai ! Ít nhất là hiện tại thần giới vãn chưa có người như vậy !

Chỉ có chủ thần vượt qua được tầng bình chướng này mới có tư cách xưng là thần vương!

Mà chênh lệch giữa thần vương mà chủ thần gian đã không còn dùng số lượng để bù đắp nữa. Thần vương nắm giữ pháp tắc về không gian có thể dựa vào không gian hành hạ vài vị chủ thần đến chết đi sống lại ! Giống như “không gian phong tỏa” “không gian ngưng đọng” “không gian băng hoại”….

- A !

Lúc này, Cao Lôi Hoa nở nụ cười. Thần vương chi cảnh, đây là đỉnh cao của Kim Tự Tháp thực lực…..

********************************

Thần giới, Sinh Mệnh nữ thần cũng Quang Minh thần s nhìn chằm chằm vào cột sáng kia.

Trong cột sáng đó, ánh mắt Cao Lôi Hoa chậm rãi mở …..

]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.