Vệ Thạc Nhân đứng ở phía sau mọi người, môi khẽ hé, Lan San rõ ràng nhìn thấy khẩu hình miệng anh ta khi phát âm hai chữ Bạch Lăng.
Trong lòng Lan San như bị níu chặt, rất nhanh quay đầu ngồi vào trong xe, đóng cửa, ngặn chặn ánh mắt của Vệ Thạc Nhân.
Minh Dạ ngồi vào, mượn ánh đèn trong xe nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, lo lắng hỏi: “Không thoải mái à, sao sắc mặt lại kém vậy?”
Lan San lắc đầu, thuận thế trượt vào trong lòng Minh Dạ, nói khẽ: “Không sao, chỉ cảm thấy mệt chết đi được, để tôi nghỉ một lát.”
Hành động này của Lan San khiến trong lòng Minh Dạ mừng thầm, đây chính là lần đầu tiên cô chủ động yêu thương nhung nhớ anh, có phải là nói lên chuyện ngày tốt của anh cũng sắp đến rồi không?
“Muốn ngủ một chút không, về nhà tôi sẽ gọi em.”
“Ừ...”
Kỳ thật Lan San đâu có thấy mệt mỏi, cô chỉ là rất sợ Minh Dạ lại xoắn xuýt đòi cô đáp án cho nên mới tỏ ra mệt mỏi để rời đi lực chú ý của anh thôi.
Có điều, Lan San càng ngày càng thích tựa vào trong lòng Minh Dạ, cái loại cảm giác này cực kỳ ấm áp cực kỳ an tâm khiến cho cô phát nghiện.
Nửa giờ sau, xe trở lại nhà họ Minh.
Sở Tiều đưa hai người trở lại nhà họ Minh cũng không lập tức rời đi, Minh Dạ ôm Lan San vào lòng nói với anh ta: “Cậu đến phòng sách chờ anh.”
“Vâng, cậu chủ.”
Minh Dạ ôm Lan San lên lầu, đặt cô lên giường, bàn tay khẽ nhéo má cô, “San San, em tỉnh lại đi, lát nữa ngủ tiếp...”
Thấy Lan San nằm rì trên giường không có động tĩnh gì, Minh Dạ chưa từ bỏ ý định lay cô: “San San, tỉnh dậy, em nói về nhà sẽ cho tôi đáp án, chúng ta nói xong lại ngủ tiếp được không?”
Lan San lẩm bẩm một câu, lật người nằm úp sấp trên giường tiếp tục ngủ, từ đầu đã không có ý định làm rõ vấn đề khiến cô vò đầu bứt tai kia.
Minh Dạ thở dài một tiếng ngồi ở trên giường, nhìn Lan San thật lâu, cô ngủ cực kỳ ngọt ngào, hơi thở khe khẽ như lan.
Lan San thoải mái nằm trên giường, cánh môi hồng nhuận, đôi má phớt hồng, sống mũi cao thẳng xinh xắn, mái tóc đen tuyền xõa trên chiếc gối màu lam nhạt tựa như một đóa mặc liên (hoa sen đen) trong đêm tối.
Lan San đang ngủ như vậy cũng khiến cho Minh Dạ nhịn không được khẽ di chuyển yết hầu, cúi đầu cọ sát lên môi Lan San.
Anh khẽ cắn môi cô một cái, mang theo vài phần hờn giận thấp giọng nói: “Như vậy còn không tỉnh sao, thật sự rất mệt à? Lan San à Lan San, em cũng thật biết cách hành hạ tôi.”