Anh thầm nghĩ, nếu tự tay anh đút cho cô chẳng phải lại càng tuyệt vời hay sao…
Nhưng mà ở đây còn nhiều người, Lan San nhất định sẽ xấu hổ, chuyện này vẫn nên để về nhà rồi làm.
May mà Lan San không biết anh nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ hộc máu cho xem.
Lam Tu từ kinh ngạc không thể tin được ban đầu, đến giờ thì coi như chết lặng, nhịn không được lắc đầu thầm nghĩ trong lòng: Minh Dạ, cậu còn nói tôi là điển hình của người cuồng vợ, nhìn đi, cậu cũng chẳng khá hơn tôi là bao.
Một bữa cơm có mặt người ngoài nhìn vào thì hòa thuận vui vẻ, trên thực tế mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Nhiễm Ngạo từ sau khi bị Minh Dạ cảnh cáo liền không dám nói quá nữa, trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng vẫn rầu rĩ không vui.
Tuy Nhiễm Ngạo là play boy, nhưng anh ta thật lòng với Lan San, có lẽ tình cảm còn không sâu như Minh Dạ, nhưng thật sự là... Nhất kiến chung tình với Lan San.
Gặp qua vạn bụi hoa, thật không dễ dàng gì mới tìm được một người mình thực lòng thích, còn chưa kịp thổ lộ cho người ta biết thì lại hay tin người ta là hoa đã có chủ.
Hơn nữa hộ hoa sứ giả kia còn mang cấp “thần thú”, chọc vào không nổi, loại tâm tình này khiến cho Nhiễm Ngạo cực kỳ buồn bực, nhịn không được liền uống vài ly rượu.
Hành động này của Nhiễm Ngạo đương nhiên lọt vào mắt của Minh Dạ, Nhiễm Ngạo càng buồn bực, Minh Dạ lại càng vui vẻ.
Về Vệ Thạc Nhân thì ánh mắt Minh Dạ lại càng chưa từng rời khỏi anh ta, có điều tâm tư anh ta rất khó đoán, từ lúc bắt đầu ngồi xuống đến giờ cũng chưa từng liếc mắt nhìn Lan San lấy một lần.
Theo hiểu biết của Minh Dạ đối với Vệ Thạc Nhân thì, anh không thừa nhận Vệ Thạc Nhân là người dễ dàng buông tha cho người khác, tâm tư của anh ta cực kỳ sâu.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí vừa hài hòa vừa quỷ dị, cuối cùng thì Lan San cũng thở phảo được một hơi.
Cô cảm thấy sau khi trở về nhất định phải uống thuốc rối loạn tiêu hóa, bữa cơm hôm nay quá... “khó ăn“.
Qua bữa tối, vài người náo loạn một hồi lâu, Lam Tu đúng lúc nói lời xin lỗi với Lan San vì chuyện xảy ra trong hôn lễ ngày đó.
Người ta đều đã nói như thế, Lan San đương nhiên chỉ có thể chấp nhận, hơn nữa còn bày tỏ rằng cô không ngại.
Cuối cùng cũng đến lúc rời đi, một đám người tới cửa tiễn Lan San cùng Minh Dạ......
Vệ Thạc Nhân đứng ở phía sau mọi người, môi khẽ hé, Lan San rõ ràng nhìn thấy khẩu hình miệng anh ta khi phát âm hai chữ Bạch Lăng.