Thành phố A này không ai là không biết đến tên Minh Dạ, nhưng những người có thể nhìn thấy anh thì vô cùng ít ỏi.
Bởi vì anh chưa bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng, dù là có cũng sẽ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chụp ảnh lại.
Cho tới nay đều không có ít lời đồn đại, chỉ cần chụp được ảnh của Minh Dạ, sau đó bán cho công ty truyền thống, sẽ được một món tiền không nhỏ.
Tuy nhiên cho tới nay vẫn chưa có người nào thành công, bởi vì những người đó chưa từng có ai xuất hiện lần thứ hai trên cõi đời này nữa.
Anh thần bí giống như tên anh vậy.
Dưới bóng đêm, ai cũng không biết người làm rung chuyển cả thế giới ngầm này rốt cuộc có dáng dấp ra sao.
Bạch Lăng buồn không rõ lý do, sao cô bây giờ mới nhớ ra, người duy nhất có thanh danh như vậy, chỉ có thể là người đàn ông kia.
Cô làm sao lại đần như vậy, đến bây giờ mới nhớ, nhà họ Minh, thành phố A trừ căn biệt thự này ra thì còn có mấy nhà họ Minh nữa?
Bạch Lăng buồn bực vỗ cái trán của mình.
Tài xế nhìn theo kính chiếu hậu, tay cầm lái giật giật, trong lòng không nhịn được nhìn cô, lẽ nào bà chủ thực sự đụng hư đầu óc rồi sao.
Bạch Lăng hơi sợ, nếu như có một ngày anh biết cô thực ra không phải là Lan San, vậy... anh sẽ làm gì cô?
Đang lúc nghĩ ngợi bỗng nhiên một tiếng phanh chói tai vang lên, tiếng săm lốp ma sát kịch liệt với mặt đường.
Cho dù là có hệ thống dây an toàn, Bạch Lăng cũng đụng vào ghế trước mặt.
Cô bưng đầu rên rỉ, cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, gió lạnh ùa vào khiến cô không nhịn được rùng mình một cái.
Quay đầu liền thấy Minh Dạ đứng ngoài cửa xe, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
“Cô, đi ra!”
Lời nói như một mệnh lệnh, không để người ta từ chối, làm cho Bạch Lăng rất phản cảm, tức giận hỏi: “Có việc gì chứ?”
Minh Dạ rõ ràng là không muốn nói chuyện thừa, anh càng không thích người khác nghi ngờ mệnh lệnh của anh.
Một tay anh liền gắt gao túm lấy cánh tay Bạch Lăng, dùng sức lôi ra ngoài, kéo cô đi về phía trước.
Sức mạnh của anh rất lớn, Bạch Lăng đau đớn, trên cổ tay vô cùng đau rát, giống như sắp bị bẻ gãy vậy.
“Này, anh làm đau tôi, anh buông tay! Tôi bảo anh buông tay ra, anh nghe không...”