Bạch Lăng chịu không nổi, hô lớn.
Nhưng cô càng kêu, động tác của Minh Dạ lại càng lớn hơn, anh chán ghét Bạch Lăng, chán ghét phải nghe giọng nói của cô, chán ghét cô mất trí nhớ, chán ghét tất cả của cô...
Minh Dạ từ nhỏ đã được huấn luyện đặc thù, lực trên cánh tay cũng mạnh đến đáng sợ, Bạch Lăng đau đến nỗi phát khóc lên.
Cô khàn giọng liều mạng mắng: “Minh Dạ, đồ vô lại!”
Một tiếng mắng này tay Minh Dạ chợt dừng lại, Bạch Lăng không kịp dừng lại liền lao vào lưng anh.
Cô không nghĩ tới lưng của Minh Dạ lại cứng như vậy, giống như tường đồng vách sắt, sống mũi như vừa bị cái gì cắt vậy.
Đau đến mức ngay cả chạm vào cũng không dám, nước mắt từng chút rơi xuống.
“Sao dừng lại bất ngờ dừng lại, cứng như vậy, anh biết sẽ đụng chết người không...”
Minh Dạ nheo mắt lại, không nhịn được thu lại sát khí trong mắt, nước mắt của Bạch Lăng làm cho anh mất đi sự nhẫn lại.
“Câm miệng, lên xe, đừng làm tôi mất mặt!”
Một đoàn xe thật dài bỗng nhiên dừng lại ở lối đi bộ, động tĩnh lớn như vậy đã sớm gây lên không ít sự hiếu kỳ.
Nhưng nhìn một đám người to cao vạm vỡ đeo kính râm như xã hội đen vây xung quanh, liền không một ai dám lại gần.
Minh Dạ làm cho Bạch Lăng không khỏi thêm tức giận, mất mặt? Anh lại còn dám nói đến từ mấy mặt sao?
Là ai đột nhiên không báo trước dừng xe?
Là ai không nói lời nào đã kéo cô ra đây?
Cô tay đau như sắp bị bẻ gãy, dù cho cô có lỗi gì với anh, thì cũng là hòa nhau rồi.
“Tôi sao lại làm mất mặt anh, anh nói cho rõ ràng! Anh cũng chẳng cần lo lắng, dù có mất mặt, thì cũng là mất mặt của tôi, chẳng liên quan tới anh!”
Sự tức giận trong mất ngày này của Bạch Lăng dường như đều bộc phát trong mấy lời này, mặc kệ hậu quả thế nào, cũng chẳng thèm để ý một đám vệ sĩ đang trố mắt nhìn phía sau.
Bỏ qua sự kinh ngạc của Minh Dạ, xoay người chạy đi, nhưng cô vừa mới đi được hai bước, hai chân liền lơ lửng, còn chưa phản ứng kịp, đã thấy trời đất như xoay chuyển.
Minh Dạ vác người Bạch Lăng lên vai giống như là đang xách một con gà vậy, đi tới chỗ xe của anh.