Một câu nói làm cho Lam Tu bừng tỉnh đại ngô, đúng vậy, cho dù bọn họ là ai cũng không thể nào sánh bằng địa vị của Lan San trong lòng Minh Dạ. Lan San mới là tâm can bảo bối của anh, là người mà anh yêu thương.
Nếu như thuyết phục được Lan San nói không cùng Lam Vi Nhi so đo, nếu như Lan San thay Lam Vi Nhi nói vài câu, rất có thể Minh Dạ sẽ buông tha cô ta. Lam Tu lôi kéo Lam Vi Nhi đứng dậy hưng phấn nói: “Vi Nhi, em bây giờ phải đi tìm Lan San ngay, thành tâm xin lỗi cô ấy, xin cô ấy tha thứ.”
Chỉ cần trước khi trời sáng giải quyết được Lan San thì việc này coi như đã giải quyết được một nửa.
Lam Vi Nhi thét lên, vẽ mặt không thể tin nói: “Anh, anh kêu em đi xin lỗi Lan San?”
Cô ta đường đường là đứa con được cưng chiều nhất nhà họ Lam, vậy mà bây giờ bắt cô ta phải đi xin lỗi người phụ nữ hạ tiện nhất, vô sỉ nhất, không biết xấu hổ nhất kia, không thể nào.
Nhiễm Ngạo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái đang nằm trong ngực anh, khóe môi nở một nụ cười tiêu chuẩn của một cậu ấm ăn chơi.
Lam Tu bây giờ hận không thể cho Lam Vi Nhi một bạt tai thật mạnh để cô ta thức tỉnh, bây giờ là lúc nào rồi mà còn tưởng mình vẫn là cô chủ nhà giàu cao cao tại thượng sao?
“Nếu như em không muốn chết thì mau mau đi xin lỗi Lan San, cầu mong cô ấy tha thứ, cầu xin cô ấy giúp em nói tốt vài câu trước mặt Minh Dạ, nếu không ai cũng không thể cứu nổi em.”
Nhà họ Lam nếu là sụp đổ liền sụp đổ đi, nhưng là... Lam Vi Nhi... Dù sao cũng mới hai mươi tuổi.
Lam Vi Nhi vừa nghĩ tới bản thân mình lại phải cúi đầu trước Lan San, trong lòng vô cùng mâu thuẫn: “Anh...”
“Nếu như em còn muốn làm cô chủ lớn nhà họ Lam thì mau đi theo anh đi xin lỗi.”
Lam Tu sắc mặt lạnh nhạt, lôi Lam Vi Nhi ra ngoài.
“Cô ấy chắc chắn đã rời đi rồi...” Lam Vi Nhi không biết đang suy nghĩ cái gì, yếu ớt nói một câu.
“Nếu như cô ấy rời đi rồi thì đi nhà họ Minh tìm cô ấy.”
Lam Vi Nhi nhỏ giọng thầm thì: “Nói không chừng cô ấy cũng không có về nhà họ Minh đâu.” Lam Tu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô một cái, cũng không dừng lại, trực tiếp lôi ra cửa.
Chủ nhân đều đi, khách nhân cũng không còn lý do gì để ở lại, một đám người cũng lần lượt chia nhau rời đi Hoa Dương Sơ Thượng, một bữa tiệc sinh nhật tốt cuối cùng lại bị làm hỏng.
Nhiễm Ngạo không hề cử động, anh ta ngồi trong bóng tối, không ngừng cười lạnh, quả nhiên là quan tâm nhiều quá sẽ bị loạn, Lam Tu vậy mà cũng có lúc trở nên ngây thơ như thế. Lan San là kiểu người dễ mềm lòng vậy sao? Giống như cô từng nói, đánh người xong tùy tiện nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết được sao?
Cô gái đang nằm trong ngực Nhiễm Ngạo bỗng nhiên chậm rãi ngồi dậy, trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ, vẻ huyết sắc đang chậm rãi tiêu tán. “Người anh yêu... là cô ấy đúng không?”