Cô gái đang nằm trong ngực Nhiễm Ngạo bỗng nhiên chậm rãi ngồi dậy, trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ, vẻ huyết sắc đang chậm rãi tiêu tán. “Người anh yêu... là cô ấy đúng không?”
Nhiễm Ngạo đưa tay ra, một lần nữa ôm cô gái vào lòng, cúi đầu hôn lên cánh môi đang run nhẹ nhẹ của cô: “Không phải, người anh yêu hiện tại chính là em.”
Lại nói về phía Lan San, sau khi chạy ra khỏi phòng còn chưa kịp ra khỏi Hoa Dương Sơ Thượng liền bị Phương Lê đuổi theo gọi lại. Phương Lê lôi kéo cánh tay của Lan San, khẩn cầu cô tha thứ, Lan San nghe một hồi cũng tỉnh táo lại một chút. Kỳ thật tha thứ hay không cũng không quan trọng, cô và Phương Lê quen biết chưa được bao lâu, tuy nói là bạn bè nhưng cũng không có giao tình sâu đậm gì. Bất quá trải qua chuyện này lan San cảm thấy mối quan hệ với Phương Lê tốt nhất không nên đi quá sâu.
Phương Lê giải thích một hồi mới từ trong túi xách lấy là một cái bình thuốc nhỏ, rất xinh xắn đưa cho Lan San, nói là thuốc trị đau đầu. Cô vốn là lưu giữ cho mình dùng giải rượu, nhưng mới nghe nói Lan San đau đầu liền đưa cho cô.
Lan San suy tư vài giây liền nhận lấy, đầu cô hiện giờ rất đau, đau đến nỗi trên trán đều xuất ra chút ít mồ hôi. Tranh thủ nói với Phương Lê mấy câu, khiến cho cô ta quay về.
Tạm biệt Phương Lê, Lan San đến đại sảnh của khu nghỉ ngơi ở Hoa Dương Sơ Thượng gọi một chén nước, mở ra bình thuốc nhỏ, bên trong chỉ có một viên thuốc màu trắng.
Thời điểm Minh Dạ tìm tới Lan San, bắt gặp cô đang bưng nước chuẩn bị uống thuốc, trong lòng lo lắng vội vàng chạy tới hỏi: “Lan San, em sao rồi, có phải cơ thể không thoải mái, đau đầu lắm sao?”
Lan San nuốt viên thuốc, lạnh lùng lườm Minh Dạ một chút: “Liên quan gì đến anh, anh đi tìm Vi Vi của anh đi.” Vừa nghỉ tới tình cảnh lúc đó Lam Vi Nhi mở miệng kêu một tiếng “Anh Dạ” đầu cô liền đau dữ dội hơn.
Minh Dạ ngồi bên cạnh Lan San, muốn ôm chặt cô vào lòng: “Lan San...”
Lan San nghiêng người né tránh cái ôm của anh, nghiêm nghị nói: “Đừng kêu tôi.”
Vừa rồi anh bỏ mặc cô một mình bị người công kích, nếu như không phải da mặt của cô đủ dày, thần kinh không đủ mạnh, có lẽ đã khóc chết tại chỗ.
“Lan San, em đừng nóng giận, lúc nãy là tôi không tốt... Sắc mặt của em rất kém, chúng ta đến bệnh viện trước có được không?
Lan San đầu càng ngày càng đau, giống như bị người dùng kim châm không ngừng đâm vào bên trong, không biết thuốc đau đầu lúc nãy Phương Lê cho cô có tác dụng hay không nữa.
Rất nhanh Lan San liền cảm thấy toàn thân nóng lên, từ bụng dưới truyền lên một cảm giác khô nóng, đỉnh điểm nhất là khi nhìn thấy đôi môi Minh Dạ, liền không nhịn được chỉ muốn nhào qua.