Mắt cô thấy khoảng cách ngày càng gần Minh Dạ, càng ngày càng gần... Người đàn ông hoàn mỹ, cả người tản ra áp lực trí mạng...
Phương Lê không khỏi có chút đồng tình với Lan San, bị người đàn ông như vậy yêu, là may mắn cũng là bất hạnh.
Đến gần chút nữa, Phương Lê mới thấy trên tay Minh Dạ đang cầm một lọ thuốc nhỏ.
Mà lọ thuốc kia đối với Phương Lê mà nói... Vô cùng quen thuộc.
Cả người Phương Lê bỗng nhiên run lên, hai chân rốt cuộc không có khả năng đi tiếp.
Minh Dạ không nhìn Phương Lê, mắt nhìn chằm chằm lọ thuốc trong tay, cười như không cười: “Nếu đã tới, ngồi đi... “
Giọng nói lười biếng, giống như vẻ mặt anh hiện giờ...
Nhưng lời này không cho phép phản bác, Phương Lê dường như không tự chủ được đi qua, ngồi xuống, tất cả đều không chịu khống chế của não bộ, đợi cô ngồi xuống, mới phát hiện động tác của mình vừa rồi, quả thật giống như con rối bị điều khiển.
Trái tim Phương Lê run rẩy, thậm chí cô cũng không dám thở mạnh, người đàn ông này quá đáng sợ.
Cho dù giờ phút này anh không nói gì, cái gì cũng không làm, thậm chí cũng không liếc nhìn cô một cái, nhưng cô vẫn sợ hãi như cũ.
Sự yên tĩnh tràn lan giữa hai người, sau khi Phương Lê ngồi xuống một lúc, rốt cuộc Minh Dạ cũng chưa nói một chữ, chỉ là chầm chậm cầm lọ thuốc lộn qua lộn lại nhìn.
Mà Phương Lê trong sự yên lặng ấy, lại bị tra tấn nhiều lần.
Nửa giờ trôi qua, cô giống như đã chết vô số lần, đến tận khi Minh Dạ mở miệng, cô mới có cảm giác mình còn sống.
Rốt cuộc Minh Dạ chậm rãi đặt lọ thuốc trong tay lên bàn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống một quý công tử nho nhã lễ độ.
“Mợ chủ Lam đêm nay muốn ăn gì?”
Phương Lê vừa nghe, lập tức lắc đầu: “Không cần, tôi không đói bụng... ”
Minh Dạ giống như chưa qua thấy, ưu nhã cười nói: “Đồ ăn Nhật Bản thì sao, gần đây Hoa Dương Sơ Thượng có một đầu bếp đến từ Nhật Bản, cô cũng nếm thử xem.”
Sau khi nói xong liền trực tiếp phất tay với Sở Tiều đứng bên cạnh, ý bảo anh kêu đầu bếp chuẩn bị.
“Cậu chủ Dạ, thật sự là không cần... ”
Vẻ mặt Minh Dạ vẫn thong dong, khóe miệng mỉm cười, đối với lời Phương Lê mắt điếc tai ngơ.
“Muốn ăn đồ Nhật Bản, đương nhiên nhất định phải ăn cá sống cắt lát, nó chính là món nổi tiếng của Nhật Bản, hôm nay mời mợ chủ Lam thưởng thức một chút.”
Anh vừa nói xong, liền có mấy đầu bếp mặc áo trắng, đội mũ, bưng một chậu gỗ Nhật vào.