Anh vừa nói xong, liền có mấy đầu bếp mặc áo trắng, đội mũ, bưng một chậu gỗ Nhật vào.
Vài người nhanh nhẹn đặt trước mặt bọn họ một cái bàn, đặt lên trên đó một cái thớt gỗ, còn lại đem chiếc chậu gỗ để sang bên khác của bàn.
Phương Lê cẩn thận nhìn thoáng qua, trong chậu gỗ thế nhưng có hai con cá tung tăng bơi nhảy, đến khi cô thu lại tầm mắt, không biết khi nào trước mặt đã bày một bộ đồ ăn.
Trong lòng Phương Lê càng ngày càng thấp thỏm, này rõ ràng định cắt thịt cá sống ở đây.
Lại một lát sau, những đầu bếp đó đều đi ra, chỉ để lại một người đầu bếp trung niên, vóc dáng không cao, sắc mặt nghiêm túc, cúi đầu cung kính chào Minh Dạ, nói một câu tiếng Nhật.
Minh Dạ hơi gật đầu một cái, ý bảo ông ta có thể bắt đầu rồi.
“Mợ chủ Lam hôm nay có lộc ăn, sở trường của vị đầu bếp này chính là làm cá sống cắt lát.”
Minh Dạ nói rất mơ hồ, kỳ thật ý anh là nói, sở trường của đầu bếp này là dùng dao mà gỡ từng miếng thịt mỏng như cánh ve trên thân con cá.
Hiển nhiên Phương Lê cũng không ngốc, sau khi Minh Dạ nói xong cô run một cái, sắc mặt trắng đi vài phần.
Đầu bếp Nhật Bản bắt ra một con cá trong chậu, năm ngón tay trái đè lại nó, tay phải cầm dao vuông góc đặt xuống, đầu tiên là lột đi một lớp da cá, lộ ra thịt cá, lại dùng đỉnh dao xẻ từng mảnh thịt cá.
Dao pháp của ông ta rất nhanh, nhưng lại có thể để người xem thấy rõ ràng.
Phương Lê trơ mắt nhìn, lưỡi dao lóe sáng kia cắt từng mảnh thịt trên thân cá xuống, cô dường như có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của con cá, còn có âm thanh thịt cá được cắt ra.
Sở Tiều đứng bên cạnh mặt lạnh giải thích: “Ăn cá sống cắt lát là tươi ngon nhất, là cách ngon miệng nhất, hơn nữa còn là cắt ra từ cá đang sống, mợ chủ Lam, cô xem, kỹ thuật dao của vị đầu bếp này rất tốt, độ dày, kích cỡ mỗi miếng thịt cá trên cơ bản rất đều... “
Phương Lê cảm thấy cả người tê dại, sắc mặt vốn trắng bệch nay càng thêm trắng, nhìn con cá trên thớt gỗ kia đang mở miệng, không ngừng giãy giụa, cái đuôi quẫy trên thớt, một dao kia giống như cắt lên người cô vậy.
Dạ dày Phương Lê không ngừng đảo lộn, cổ họng tùy thời có thể phun ra.
Minh Dạ lúc này còn cố tình thêm dầu vào lửa, đem miếng cá còn dính vết máu mà đầu bếp Nhật Bản cắt đưa đến trước mắt Phương Lê.
“Mợ chủ Lam mời nếm thử, hương vị con cá này có ngon không?”