“Ừhm, ta đã từng đến quán trà Lý Ký, thái độ phục vụ không tệ, xem ra tỷ cũng không phải là một chút kiến thức cũng không có.”
“Muội có thể không vòng vèo nói móc ta không? Ta trêu chọc muội à?” Lý Tuyết Diên uất ức á.
“Được rồi, không đùa tỷ nữa. Sau khi tỷ về giúp ta tìm một chỗ tốt, bạc người vân vân, tỷ cứ ứng trước, hiện tại vốn trong tay ta không dư dả lắm. Lần này ôn dịch lại tốn không ít.”
“Muội muốn buôn bán gì?”
“Bí mật! Đến lúc đó tỷ sẽ biết.” Chớp chớp mắt với nữ nhân kia, cầm cái khăn lau lau chân, kéo lê giày, lên giường trước.
“Có cái gì hay mà thần bí, ta lại không giành buôn bán của muội.” Mỗ nữ thổ hào rất xem thường nói.
Nói thì nói như thế, nhưng, cả đêm Bảo Nhi bị mỗ nữ quấn lấy hỏi bí mật. Người này thật phiền á, Bảo Nhi thật muốn đạp nàng xuống giường.
Chuyện ôn dịch cuối cùng không tìm được ngọn nguồn, nhưng vẫn được khống chế. Tâm tình khẩn trương của mọi người cũng bình tĩnh trở lại, cuộc sống cũng bước vào quỹ đạo.
Thượng Quan Dực và Lý Tuyết Diên bị Bảo Nhi đuổi về, hai kẻ dở hơi đi rồi, chuyện thú vị ít đi không ít, nhưng dù sao cũng thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Bảo Nhi thả thỏ ra khỏi lồng tre, thỏ cũng không chạy đi, đi lang thang ở trong sân, cùng Đậu Tử chơi rất là vui vẻ.
“Bảo Nhi, ta muốn đi nhà Thường thúc một chuyến, Mộc Đầu đã trở về. Cùng đi với ta không?”
“Ấy là cái người ra biển kia sao?” Bảo Nhi đang thu gom cánh hoa đào trên đất, chuẩn bị làm một chút nước trang điểm gì đó, đùa qua đùa lại, nói không chừng có thể làm được!
“Đúng, nói không chừng còn mang về rất nhiều đồ chơi mới lạ! Đi xem một chút hay không?” Nhạc Mặc ngồi xổm người xuống, lấy một cành khô trong tay nàng ra.
“Được!” , vừa nghe thứ mới lạ, hăng hái đã tới rồi. Vốn những ngày qua có nhiều việc phiền lòng làm cho tâm tình không tốt, hiện tại rốt cuộc lên tinh thần rồi.
Lúc đến sân nhà Thường thúc, trong sân đã có rất nhiều người vây quanh. Lão Tứ này rời nhà nhiều năm như vậy, bây giờ trở về, tất cả mọi người đều tới giúp vui.
Ngoài sân có một chiếc xe ngựa nửa mới đang đậu, ba người ca ca kia của Mộc Đầu đang khuân đồ xuống, từng rương lớn từng rương lớn. Tất cả mọi người phỏng đoán là bảo bối gì.
“Tử Hiên!” , một nam nhân tuổi sấp xỉ với Nhạc Mặc, từ nhà chính đi ra. Mặc một bộ trường sam màu xám tro, có thể bởi vì hàng năm đều ở trên biển, màu da hơi thâm. Nhưng ánh mắt vẫn sáng trong, vừa nhìn đã cảm thấy rất là khôn khéo.
“Tiểu tử ngươi, rốt cuộc biết trở lại!” , hai người rất tự nhiên ôm nhau. Có thể nhìn ra được, quan hệ rất không tầm thường.
Bảo Nhi nhếch khóe miệng, đứng bên cạnh nhìn hai đại nam nhân hàn huyên.
“Đây là?” Mộc Đầu nhìn về phía Bảo Nhi.
“Bảo Nhi” Nhạc Mặc cười đáp.
“Ô, Bảo Nhi, càng lớn càng xinh đẹp! Đã lớn như vậy rồi! Có nhớ ta hay không?” Mộc Đầu rất tự nhiên hỏi.
Hả? Cái vấn đề này hình như rất cởi mở á!”Ha ha, tướng công nhớ huynh hơn!”
Mộc Đầu có chút bất ngờ nhìn về phía Nhạc Mặc, “Các ngươi?”
“Bây giờ đệ không nên gọi là Bảo Nhi, nên gọi là tẩu tử!” Nhạc Mặc kéo Bảo Nhi lại gần một chút.
“Oh, tiểu nha đầu, không, tẩu tử, “ muốn đưa tay vỗ nhẹ đầu Bảo Nhi, nhưng đột nhiên ý thức được có chút không thích hợp, cứng ngắc thu trở lại. Nhạc Mặc cũng không để ý, nhàn nhạt cười.
Cũng coi như là áo gấm về nhà, Thường thúc lấy tiền đồng ra, cho một hai đứa trẻ con trong sân, để bọn nhỏ giữ lại mua đường ăn. Bọn nhỏ vui vẻ khoe nhau, đám người lớn cũng mặt mày cười hớn hở.
Chờ mọi người trong sân giải tán, Mộc Đầu bắt đầu kể về cuộc sống trôi qua trên biển của hắn, thật đúng là kinh hiểm kích thích, trên đường có lần còn gặp hải tặc.
“Các ngươi xem xem, ta mang về rất nhiều đồ tốt !” Nói xong liền mở một cái rương lớn ra.
“Ô, đây là cái gì?” Thường thúc cầm một thứ ra. Bảo Nhi vừa nhìn, thì ra là cùi bắp!
“Hắc hắc, đây chính là đồ tốt, có thể làm lương thực, đây là ta mua ở trên một đảo nhỏ, người ở đó coi nó như cơm ăn. Ta cảm thấy nơi này của chúng ta cũng có thể trồng, ta bèn mua một rương về.”
“Thứ này thật có thể coi như cơm ăn sao?” Tất cả mọi người hoài nghi, một người cầm một trái lên quan sát.
Nhạc Mặc nhìn Bảo Nhi một cái, cầm một trái lột ra, từng hạt vàng óng ánh, dầy đặc xếp thành hàng. Thấy bé con kia không có phản ứng gì, trong lòng Nhạc Mặc hiểu rõ. Thứ này, nhất định Bảo Nhi đã từng thấy.
Thường thẩm còn cắn một hột ra, thấy bên trong có màu trắng giống như bột mì, mới tin thứ này có thể làm cơm ăn.
Lại mở một cái rương khác, bên trong là đồ chơi mua được từ khắp nơi. Mộc Đầu rất thần bí đưa cho Nhạc Mặc một quyển sách, Bảo Nhi tiến tới liếc mắt nhìn.
“Đây là tặng cho huynh, ta cũng không biết, huynh coi như đồ chơi mới lạ đi!” Mộc Đầu cười ha ha lại cầm lấy đồ cho những người khác.
Nhạc Mặc trực tiếp đưa cho Bảo Nhi, lật ra, trên bìa sách viết: “How, to, make, mon¬ey?”
Bảo Nhi hào hứng bừng bừng lật, bên trong đều là những ví dụ nhỏ từng cách thức buôn bán, viết rất thú vị, xem, xem liền không nhịn được cười lên.
“Tẩu tử, tẩu xem hiểu à?” Tất cả mọi người nhìn Bảo Nhi.
“Nàng chỉ là nhìn chữ thấy thú vị thôi, “ Nhạc Mặc nhìn Bảo Nhi một cái.
“Đúng, đúng vậy, hình dạng những chữ này rất thú vị!” Bảo Nhi tiếp lời hùa theo.
Mộc Đầu còn lấy ra một túi vải, nói là đồ ăn vặt mua cho mọi người. Mỗi người nắm một nắm.
Ối cha! Hạt Hướng Dương. Bảo Nhi cắn một hột, nếm thử, hẳn là chưa có rang qua, vậy chứng tỏ còn có thể trồng! Vội vàng bỏ vào cái túi nhỏ.
“Bảo Nhi, sao không ăn? Mùi vị không tệ !” Thường thẩm nói.
“Oh, con muốn giữ lại xem có thể trồng hay không, như vậy có thể thu hoạch rất nhiều!”
“Thứ này cũng không biết trồng thế nào, nếu tẩu muốn trồng, ta cho tẩu luôn cái túi này.” Nói xong Mộc Đầu liền đưa tới.
“Quá tốt á, cám ơn huynh!” Bảo Nhi cũng không có khách khí, trực tiếp nhận lấy.
“Khách khí cái gì”
Buổi trưa, Bảo Nhi và Nhạc Mặc ở lại. Cơm nước xong, Nhạc Mặc lại cùng Mộc Đầu hàn huyên. Bảo Nhi chỉ có thể cùng mấy tẩu tẩu đã có con nhỏ nói chuyện phiếm. Không ngoài những thứ như con cái, thêu hoa, làm quần áo.... Bảo Nhi trò chuyện một chút liền mệt.
Hai người bọn họ đến gần tối mới từ nhà Mộc Đầu đi ra.
“Hôm nay những thứ Mộc Đầu mang về, Bảo Nhi đều từng thấy?” , Nhạc Mặc kéo bé con kia, chầm chậm đi.
“Ừhm, đúng”
“Vậy Bảo Nhi nói cho tướng công nghe một chút”
Thấy Nhạc Mặc cũng không có cảm xúc khác, Bảo Nhi liền từ hạt bắp trò chuyện tới hạt hướng dương, tiếp đó lại nói đến quyển sách thú vị kia. Nhạc Mặc tỉ mỉ nghe, nhìn Bảo Nhi nhà mình vui vẻ như vậy, tâm tình cũng dâng cao.
Lý Tuyết Diên trở lại trong trấn đầu tiên là nghe ngóng chuyện cửa hàng cho Bảo Nhi, giao thiệp rộng quả thật rất dễ làm việc, rất nhanh thì tìm được rồi. Chỉ là mỗi lần đi tìm Thượng Quan Dực đều bị đuổi ra ngoài, điểm này làm cho nàng rất tức giận. Nhưng Tuyết Diên của chúng ta, phát huy tinh thần đánh không chết của Tiểu Cường vô cùng nhuần nhuyễn, càng thua càng đánh. Bức cho Thượng Quan Dực không ở nổi ở hậu viện nữa, cũng không biết dọn đi đâu rồi.