Lần này Mộ Dung Dục rời kinh, trên danh nghĩa là lấy thân phận Mật Phái Sử, giám sát kiểm tra các kỳ thi khu vực Giang Nam. Trên thực tế thì đến trước thời hạn mấy ngày, mục đích cụ thể vì sao, thì không thể nào biết được.
Thượng Quan Dực bị bức, không ở tửu lâu Minh Hương nổi nữa, tìm một tòa nhà ở vùng ngoại thành, ở tạm.
“Thiếu gia, lão lão gia có thư tới.” Người tới chính là hỏa kế đánh xe ngựa lần trước.
Lão đầu tử có thể viết thư cho hắn? Đây đúng thật là rất mới lạ. Thượng Quan Dực nhận lấy bức thư phong ấn kia, trong mắt xẹt qua vẻ ngưng trọng.
Xem xong thư, Thượng Quan Dực thuận tay gấp lại. Cái lão hồ ly này, tính toán thật đúng là chính xác!
“Thiên Danh, phái người trở về tửu lâu Minh Hương, bảo Đoạn Thịnh Văn cho người trông kỹ cho ta. Có biến tùy thời báo lại. Chuyện bố trí lần trước cho ngươi, tiếp tục tra cho ta.”
“Vâng, thiếu gia yên tâm.”
“Ừhm, ngươi lui xuống đi.”
Mấy ngày nay, Mộ Dung Dục rất ít đi ra ngoài, chủ yếu là vì để tránh cho chuyện không cần thiết xảy ra.
“Học Minh, ta thấy, ngươi cần phải đi một chuyến rồi. Ta tin, chuyện này ngươi nhất định có thể làm thỏa đáng cho ta.”
Học Minh vừa nghe xong, mồ hôi toát ra, thật ra hắn thật sự không nắm chắc á.
“Thế nào? Có vấn đề sao?” Mộ Dung Dục lên giọng, liếc xéo Học Minh.
“Không, không có! Học Minh sẽ đi ngay bây giờ.” Khom người nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Má ta ơi, đây đúng thật là bị khổ sai á! Chắp tay trước ngực, Tử Hiên à Tử Hiên, huynh hãy cứu ta đi!
Xem xong thông sử (*) mấy đời trong tay, Nhạc Mặc khẽ cau mày, rơi vào trầm tư. Câu đố quanh quẩn ở trong đầu những năm gần đây, hiện tại loạn hơn rồi. Luôn là tưởng bắt được rồi lại không bắt được, nghĩ không ra một chút đầu mối.
(*) Sách lịch sử trình bày một cách có hệ thống về mọi mặt sinh hoạt xã hội từ xưa đến nay của một nước, một dân tộc.
Chống đầu, nhìn bộ dạng bé con và một trắng một xám chơi không biết chán, ném quyển sách trên tay đi, lẳng lặng nhìn. Có vài vấn đề vẫn là không cần rối rắm nhiều, thuận theo tự nhiên, chỉ cần có thể cùng bảo bối của mình bên nhau cả đời, còn có cái gì đáng quý hơn việc này!
Bảo Nhi cầm rau quả đút Tiểu Bạch, Tiểu Đậu Tử nhìn Tiểu Bạch ăn hăng hái như vậy, cũng đưa miệng tới cắn một cái. Nhai nhóp nhép phát hiện không có mùi vị, lại phun ra.
“Ha ha, Đậu Tử khờ nhà ta! Tiểu Bạch ăn không giống ngươi, có phải ngươi ghen tỵ hay không á!” Dùng đầu ngón tay gõ nhẹ cái đầu lông xù nhỏ.
Hiện tại ban đêm Đậu Tử trực tiếp cùng Tiểu Bạch chen chúc trong lồng tre ngủ, hai vật nhỏ chung sống thật không tệ, Bảo Nhi có cảm giác thành tựu.
“Oh, các ngươi đều ở nhà à!” , Học Minh vui vẻ vào sân, trong tay xách theo rượu và thức ăn mua được.
Bảo Nhi khách khí nghênh đón, nhận lấy đồ. Nhạc Mặc vốn không muốn để ý tới người kia, nhưng thấy một mình Bảo Nhi xách nhiều đồ như vậy, lập tức đứng dậy nhận lấy, bỏ lên bàn thấp trong sân. Cứ thế không có nhìn người nọ một cái…
“Tướng công, ta đi tìm Tú Tú chơi một lát.” Bảo Nhi rất có ánh mắt, giữa hai người này sợ là có chuyện muốn trò chuyện, nàng ở lại cũng không tiện.
“Ừhm, nhìn đường một chút đó!”
“Ừhm, biết rồi!” Nói xong thì ra khỏi sân.
Vẻ mặt Nhạc Mặc lập tức lạnh xuống, cũng không bảo người ta ngồi xuống, tự mình ngồi xuống, lại cầm sách lên.
Học Minh rất là lúng túng á, chỉ là, nói vẫn phải nói, người thì vẫn phải khuyên á. Cấp trên ra lệnh, không làm xong có thể được sao!
“Ha ha, ha ha, Tử Hiên à, huynh xem cái gì vậy?” Tự mình kéo cái ghế đẩu bên cạnh, lại gần trước mặt Nhạc Mặc.
“Sách” mỗ nam tiếc chữ như vàng.
Đầu Học Minh chảy vạch đen, đương nhiên ta biết là sách á, ta muốn biết là sách gì! Trong lòng có chút bực bội, nhưng không thể biểu hiện ra!
“Ha ha, ồ!” Ngừng một chút lại nói, “Tử Hiên à, chuyện lần trước nói với huynh ấy, huynh tính thế nào?”Nhạc Mặc nhíu mày, nhìn hắn một cái, “Ngươi hi vọng ta tính thế nào?”
Học Minh lập tức tỉnh táo tinh thần, oh, đây là đang hỏi ý kiến của ta sao? Vẻ mặt tươi cười hớn hở nói: “Đương nhiên ta hi vọng huynh có thể làm cộng sự với ta á! Huynh suy nghĩ một chút xem, lúc trước trước khi hai ta thi Hương rất là thân thiết. Lúc đó chúng ta còn định cùng nhau đến kinh thành, sau đó bởi vì một số chuyện, huynh không thể đi. Nhưng những năm qua ta đều ngóng trông huynh! Lần này có cơ hội tốt như vậy, huynh không có lý do cự tuyệt á!”
“Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Tuổi trẻ khinh cuồng, bây giờ đã không còn chút hứng thú nào rồi.” Tiếp tục xem sách.
Học Minh miệng đắng lưỡi khô, chẳng lẽ đều nói vô ích? Vậy còn hỏi ta làm gì? Vừa định mở miệng, Nhạc Mặc lại nhìn sang.
“Làm bằng hữu, ta nhắc nhở ngươi một câu. Chuyện của quan trường, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Tốt nhất không nên cuốn vào trong tranh đoạt quyền thế, ngươi không thích hợp.”
“Huynh đều biết rồi? Mộc công tử… “
“Chỉ là nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ.”
Học Minh không nói thêm gì nữa, ngơ ngác ngồi ở một bên.
Lúc Bảo Nhi trở về, Học Minh đã đi rồi. Nhạc Mặc đã bắt đầu nấu cơm.
“Tướng công, sao chàng không giữ bằng hữu lại ăn cơm?” Ngồi vào trong lòng Nhạc Mặc, cầm một cây củi, đút vào lò.
“Hắn có chuyện, đi trước rồi. Ngược lại buổi tối của chúng ta rất là phong phú, có rượu có thịt.” Miệng lò có chút nóng, Nhạc Mặc ôm bé con kia nhích sang bên cạnh.
“Ha ha, vậy buổi tối chúng ta không say không nghỉ như thế nào?”
Trong mắt Nhạc Mặc xẹt qua một tia giảo hoạt, “Được!” Bảo Nhi à, hi vọng nàng không hối hận nhé!
Nhạc Mặc rót một ly cho Bảo Nhi trước, rồi lại rót cho mình một ly.
“Ưmh, thơm quá à!” Bảo Nhi muốn duỗi đầu lưỡi liếm thử, Nhạc Mặc đưa tay ngăn lại.
“Ngoan, ăn chút thức ăn trước, nếu không không tốt cho bao tử.”
Bảo Nhi liền vội vàng gật đầu, Nhạc Mặc bẻ cái đùi gà cho Bảo Nhi, Bảo Nhi sung sướng ăn.
“Tướng công, bây giờ có thể uống chưa?” Bảo Nhi mở mắt to hỏi.
Nhạc Mặc khẽ suy tính một chút, “Ăn một chút nữa, đợi tới lúc nàng sắp no.”
“Tại sao phải ăn no mới uống?” Bảo Nhi rất lơ mơ.
Trong mắt Nhạc Mặc tràn đầy ý cười, khẽ nhếch khóe môi, “Ăn no, rồi phẩm (nếm thử bình phẩm), có tư vị khác á!”
“Oh” , Bảo Nhi lại gặm cái đùi gà, uống chén cháo. Nhạc Mặc nhìn bộ dạng nghiêm túc của bé con, nhíu mày, khóe miệng khẽ cười.
“Tướng công, ta ăn no rồi!” Bảo Nhi để đũa xuống, vỗ bụng một cái.
“Thật?” Nhạc Mặc xác nhận một câu.
“Thật! Có phải tướng công còn chưa ăn no hay không, vậy ta chờ chàng.”
“Ăn no rồi, vậy chúng ta bắt đầu uống rượu đi!” Nhạc Mặc nâng ly ra hiệu Bảo Nhi. Bảo Nhi rất khí thế bưng lên, cụng với hắn một cái.
Không ngờ uống rượu cũng phải chú ý nhiều như vậy, chỉ có điều cuối cùng có thể uống được rồi. Bảo Nhi lè lưỡi liếm liếm, ah, thật cay! Nhưng thấy Nhạc Mặc đã uống xong, ta cũng không thể không phóng thoáng được, ngửa đầu, một hơi nuốt xuống bụng.
Mới vừa để ly xuống, đầu có chút ong ong, tướng công cũng biến thành hai. Lắc lắc đầu, lại biến thành bốn.
Nhạc Mặc vội vàng ôm bé con vào trong ngực, nhìn nàng mở mắt to, mặt đỏ hây hây, không nhịn được chụp lên đôi môi anh đào kia, thưởng thức một phen.
“Có thật là nhiều tướng công á! Thật hạnh phúc ghê!” Mỗ tiểu nhân cặp mắt mơ màng, vểnh đôi môi đỏ mọng mê người lên.
“Một người còn chưa đủ?” Vẻ mặt mỗ nam có chút đen.