Rất nhanh trong thôn liền truyền ra, nhà Nhạc Mặc gia, con mắt tinh tường nhìn thấu mưu kế của bọn giang hồ bịp bợm, giúp mọi người thu hồi lại không ít tiền.
“Có gì đặc biệt hơn người, “ Trần thị nhai hạt bí, nếu không phải là yêu tinh, làm sao biết dầu kia không nóng á! Thấy mấy nữ nhân bình thường luôn đi theo phía sau đít nàng ta, đều đang bàn luận về thê tử của Nhạc Mặc, Trần thị bỉu môi về nhà.
“Bảo Nhi, tẩu thật là lợi hại! Tẩu làm thế nào phát hiện ra?” Tú Tú cũng không thêu thùa may vá, mặt tràn đầy sùng bái nhìn nữ nhân đang mỉm cười kia. Hà Hoa cũng ngừng việc trong tay lại, ngẩng đầu lên.
“Ha ha, ừm, ừm, không nói cho ngươi!”
“Ah, tẩu còn cứng miệng, Hà Hoa, giúp ta tóm tẩu ấy lại, xem tẩu ấy có nói hay không.” Hai người phối hợp nhau, gãi ngứa Bảo Nhi cười sắp đau sốc hông.
“Được rồi, được rồi, ta sắp không được rồi, ngừng lại một lát” vừa thở ra, vừa cười toe toét nhìn hai người kia.
“Làm sao ta biết, đương nhiên là tướng công nhà ta nói cho ta biết á!” Mắt to, vụt sáng lên.
“Ồ!” Lúc này hai người mới bỏ qua cho nàng.
Chạng vạng, Ngô phủ.
“Lão gia, hôm nay thiếp thật đúng là bị chọc tức, thiếp nhìn thấy hắn ta liền nghĩ đến nữ nhi đáng thương của chúng ta, nếu không phải bởi vì hắn, nữ nhi của chúng ta cũng sẽ không rơi vào trình trạng như vậy!” Ngô Liễu thị than thở, túm lấy khăn trong tay.
“Đều đã qua rồi, hiện tại nói cái gì cũng vô ích. Năm đó tiểu tử kia quyết tuyệt như vậy, cũng đã bỏ ra giá cao nên có, cả đời hắn chỉ có thể làm nông dân trồng trà!” Ngô Hữu Chi ném cái ly lên trên bàn, cầm đồ cổ trên kệ bên cạnh lên bắt đầu thưởng thức.
Liễu thị chỉ có thể một mình buồn bã, nữ nhi của bà ta cả đời này cứ gặp trắc trở như vậy, bà ta làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này!
Đêm hè ẩm ước, trăng rằm sáng tỏ treo ở trên bầu trời, ếch trong ao suối, ộp ộp kêu vang.
Bảo Nhi lấy cuộn gấm lụa màu trắng kia ra, nàng muốn bắt đầu làm một bộ quần áo cho tướng công thân ái! Học lâu như vậy, cầm vải lên, rốt cuộc đã tự tin, chờ được đến ngày hôm nay á!
Nhạc Mặc đang vừa bỏ củi vào trong bếp lò, vừa xem sách. Bảo Nhi ôm vải, chống cằm, lẳng lặng nhìn nam nhân kia.
Cho dù là xiêm áo vải thô, mặc ở trên người chàng cũng sẽ cho người ta cảm giác rất đặc biệt, bất kể chàng ở đâu, ngươi luôn có thể lập tức nhìn thấy chàng từ trong đám người. Chàng chính là nổi bật như thế, khác biệt như thế.
Nhạc Mặc cảm nhận được ánh mắt si mê kia, không tự chủ nhếch khóe môi, ừhm, cũng không tệ lắm, biết yêu thích tướng công nhà nàng rồi !
Nhạc Mặc đặt sách lên trên bếp lò, đẩy củi cháy vào bên trong. Nhướng mày, ngồi xỗm xuống trước mặt cô bé con.
“Bảo Nhi nghĩ đến tướng công à?” Trong mắt Nhạc Mặc đầy trêu chọc.
“Tấm da này của chàng thật khá tốt!” Tay không tự giác xoa gương mặt tuấn mỹ kia.
Nhạc Mặc ung dung thản nhiên, kê đầu lại gần, ngậm đầu ngón tay kia vào trong miệng. Bảo Nhi lập tức ngứa ngáy, vội vàng rút tay ra, liếc nam nhân kia một cái.”Chàng là chó sao?”
“Vậy Bảo Nhi hi vọng tướng công là cái gì?” Người nọ lười nhác hé nửa mí mắt, ngồi vào bàn.
Ai, sao hôm nay Bảo Nhi nhà hắn bình tĩnh như vậy á, nghĩ đến bộ dạng mê hoặc người, thân thể nhất thời có phản ứng. Nhưng, thân thể Bảo Nhi nhà hắn còn chưa khỏe…
Đành phải ép dục hỏa xuống, lẳng lặng nhìn nàng, chỉ để ý cầm bạch cẩm trong tay.
“Tới đây” bé con quay về phía Nhạc Mặc nói.
Mỗ nam ngoan ngoãn ngồi xỗm xuống trước mặt.
Bảo Nhi kéo Nhạc Mặc đứng lên, lấy ra một sợi dây thừng, bắt đầu đo thước tấc cho hắn. Mỗi khi đo một chỗ, thì cầm bút lên viết xuống làm dấu.
“Bảo Nhi, không cần như vậy, thân thể nàng còn chưa khỏe” Nhạc Mặc nhếch khóe môi, ôm nữ nhân đang đo vòng eo cho hắn.Mỗ nữ không khách khí nhéo cái eo nhỏ rắn chắt kia, thuận tay vòng sợi dây lên cổ của mỗ nam, nhẹ nhàng kéo.
“Tiểu nương tử đừng vội, đại gia ta hai ngày nữa lại đến lâm hạnh nàng! Nhé!” Rút sợi dây về, làm dấu.
Bận rộn mấy ngày, cuối cùng có thành quả. Len lén giấu quần áo làm xong vào bên trong rương, phải tìm một thời điểm lãng mạn, lấy ra mới được.
Bàn bạc với Nhạc Mặc xong, ngày mai vào trong trấn một chuyến, bán lá trà làm xong đi, thuận tiện khảo sát tình hình trong trấn một chút, chọn chỗ.
Ăn điểm tâm xong, Bảo Nhi liền theo Nhạc Mặc vào trong núi.
Lần trước Bảo Nhi bị phong hàn, làm cho Nhạc Mặc vẫn còn nhớ mãi, vẫn nên dự trữ nhiều thảo dược một chút, lo trước khỏi hoạ.
Trong núi sương mù rất dày, giọt sương trên lá cây còn chưa tan, sáng óng ánh, giống như hạt ngọc. Cây đào mọc xen lẫn rừng cây, hoa rụng lả tả, khắp nơi đều phủ đầy cánh hoa thật dày.
Nhạc Mặc tiện tay hái xuống một đóa, cắm vào thái dương Bảo Nhi. Bảo Nhi cũng không làm rộn lên, vì lý do công bằng, bèn cắm cho Nhạc Mặc hai đóa.
“Qủy tinh nghịch” Nhạc Mặc lấy hoa đào xuống, để ở chóp mũi khẽ ngửi.
Bảo Nhi nhân cơ hội nắm thân cây khô, dùng sức lắc một cái, giọt sương khắp cây bỗng rơi xuống như mưa. Hả hê đứng ở một bên, liếc mắt, nhìn mỹ nam đang đứng dưới tàng cây kia lau tóc.
Mỗ mỹ nam, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng.
“Tướng công, chàng đã đào rất nhiều bồ công anh rồi”, Bảo Nhi ở một bên tẫn trách nhắc nhở, ngắt một cái bông trắng tròn tròn, thổi vù vù.
“Bồ công anh? Ừhm, cũng không tệ lắm. Đề phòng bé con nào đó không nghe lời, giữ lại nấu canh cho nàng.” Nhạc Mặc nhướng mày, nhìn này vẻ mặt đau khổ của cô bé con.
“Chàng, chàng đơn thuần là trả thù!”
“Đâu có, vi phu thương nàng còn không kịp nữa mà!” Vươn tay sửa lại tóc mai cho nàng một chút.
Người đàn ông này rất phúc hắc, Bảo Nhi đã lĩnh giáo không chỉ một lần. Cùng hắn chơi trò chơi Logic, cho dù mình ỷ não mình linh hoạt, kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn kém người ta một đoạn thật lớn.
Không hề tranh cãi với hắn nữa, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, chẳng có mục đích, nhìn quanh khắp nơi.
Ôi trời! Hoa Bỉ Ngạn!
Bảo Nhi cứ như vậy đứng trước bụi cây hoa kia, nhìn xem ngây ngốc. Thân cây thẳng tắp, hoa nở rộ tản ra như cái lồng chụp, không có lá xanh làm nổi bật, cao ngạo đứng thẳng với nơi hoang dã. Khóe môi không khỏi cười nhạt, cái này sao mà giống với kiếp trước của mình thế.
Hoa đỏ rực như lửa kia, tràn đầy thoải mái. Lạnh lùng cùng cao ngạo trong xương, ở nơi này sợ là không có cơ hội bộc lộ ra. Nàng chỉ muốn một cuộc sống bình thản, ổn định hạnh phúc!
“Ồ, cá thật to á!” Bảo Nhi đi tới bên cạnh một lão đầu tử đang câu cá, nhìn vào trong giỏ cá kia có hai con cá trích nặng hơn nữa kg.
“Ha ha, thích thì tặng cho ngươi!”, lão đầu tử nhìn tuổi đã hơn bảy mươi rồi, nhưng ánh mắt lại hữu thần dị thường.
“Bảo Nhi” Nhạc Mặc xách theo sọt đi theo qua.
Tay lão đầu tử cầm cần câu, không nhịn được run lên, liếc thấy bóng dáng kia, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Nhạc Mặc lễ phép chấp tay thi lễ, “Bảo Nhi, không nên quấy rầy lão tiên sinh câu cá.”
“Không việc gì” , lão đầu tử buông cần câu xuống, khóe mắt mang theo dấu vết năm tháng, nở nụ cười. Cầm giỏ cá bên cạnh lên đưa về phía Nhạc Mặc.
“Nhìn tiểu cô nương này rất là thích cá, lão đầu ta đây liền tặng con cá này cho các ngươi. Đều là duyên phận, hi vọng công tử không chê.”
Bảo Nhi chợt cảm thấy thất bại, ta cách Nhạc Mặc gần hơn á, tại sao lại không đưa cho ta hả?