“Bảo Nhi”
“Ô, rốt cuộc chàng đã về rồi!” Bảo Nhi trực tiếp ôm cổ Nhạc Mặc, khẽ hôn lên mặt Nhạc Mặc.
“Bảo Nhi nhớ vi phu à?” Trực tiếp ôm ngang, ngồi xuống ghế dựa, “Bụng còn đau hay không?” Mũi chạm mũi, cưng chìu hỏi.
“Chàng không ở đây thì đau, chàng trở về thì không đau.” Mỗ tiểu nhân rất là yếu ớt trách móc.
“Bụng chẳng ngoan như thế, buổi trưa bỏ đói nó một bữa nhé, “ Nhạc Mặc nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Tướng công nhẫn tâm như vậy, vẫn nên hưu (bỏ) đi!” Mỗ nữ rất là khí phách nói.
“Nàng nói cái gì? Hả?” Trực tiếp đưa tay gãi eo tiểu nữ nhân kia.
“Ha ha, ha ha, ưhm, “
“Còn dám nói hay không?”
“Ha ha, không dám, không dám” , chu cái miệng nhỏ nhắn, kéo một luồng tóc của Nhạc Mặc, quấn ở trên tay.
Nhạc Mặc cầm sách Bảo Nhi để ở bên cạnh lên, “Bảo Nhi biết chữ?”
“Biết một chút, cơ bản có thể xem hiểu, không xê xích với chữ của chúng ta nhiều lắm. Sách này thật thú vị, rất giống với du ký kia của chúng ta, nếu như có thể thêm một chút hình dạng, đặc sản… các nơi, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Nhạc Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào bé con đang nói say sưa kia, ánh mặt trời chiếu từ lông mi nàng xuống, chiếu sáng con ngươi như lưu ly kia, đẹp không so tả siết!
“Ừ, Bảo Nhi nói có lý.” Giống như có thể dự đoán được, không có kinh ngạc, đưa tay vén lại tóc rơi trên trán cho nàng.
Lúc ăn cơm trưa thì nghe tiếng chiêng trống vang trời trong thôn, đây là chuyện vui gì vậy?
Nhạc Mặc còn chưa kịp rửa chén thì bị Bảo Nhi kéo đi, đến bên kia thì người đã bu đầy bốn phía, rất nhiều người còn đang bưng chén ăn cơm. Rất nhiều người nhìn thấy Bảo Nhi, cũng đều nhường lối, đến phía trước thì thấy một người đang xoắn tay áo lên, một người khác đang lấy củi đốt, phía trên gác một cái nồi lớn, trong nồi nước đã sôi sùng sục.
“Mọi người hãy nhìn cho kỹ, ta sẽ duỗi tay vào trong chảo dầu” bên cạnh vang lên một trận rút khí.
“Vậy khẳng định sẽ bỏng chết á”
“Đúng vậy, dầu kia đang sôi cuồn cuộn, còn không bỏng chết sao”
…….
Bảo Nhi rất bất đắc dĩ dựa vào Nhạc Mặc, còn tưởng gì, thì ra là cái này! Chỉ là một đám giang hồ bịp bợm, nhàm chán!
Người nọ nhìn như bi tráng duỗi cánh tay vào, bên cạnh mọi người sợ đến mức trợn mắt hốc mồm, Bảo Nhi nhìn nhìn Nhạc Mặc, Nhạc Mặc khẽ cau mày.
“Các ngươi xem, chuyện gì cũng không có! Ngươi tới thử một chút? Ngươi tới thử một chút?” Người nọ xông đến mấy nam nhân bên cạnh nói, mấy người đó đều sợ rụt lại.
Tất cả mọi người đều sùng bái nhìn “Tráng sĩ” kia, tiếng hoan hô vang lên.
“Mọi người muốn biết tại sao không?” Nghe người nọ hỏi như thế, Bảo Nhi nổi lên hứng thú, có thể giở trò gì đây?
“Ha ha, chính là nhờ công hiệu của gói thuốc này, ta uống mười năm rồi, cường thân kiện thể, bách bệnh bất xâm! Chỉ cần mười văn tiền một gói, ngươi mua không bị tổn thất, mua không bị mắc lừa, mười văn tiền, chỉ cần mười văn tiền!” Nói xong, người nọ liền giơ một gói thuốc trong tay lên.
Bảo Nhi cười ngặt nghẻo, thật là thú vị! Lời quảng cáo này, vạn năm không suy á!
Mấy lão đầu bên cạnh xem xong đều động tâm, lớn tuổi, tật xấu cũng đi ra, mệt sống mệt chết nhiều năm như vậy, hiện tại cũng là lúc bồi dưỡng cho mình rồi.
Một lão đầu không vượt qua được hấp dẫn, “Ta muốn” liền mua một gói, ngay sau đó là một đám đều la hét muốn mua. Hai người kia mặt mày hớn hở, mang túi vải từ trên xe xuống, bảo đoàn người đứng xếp hàng mua.
Bảo Nhi xề lại gần chiếc nồi lớn kia, ngửi một cái, quả thật như thế, chút tài vặt!”Ôi cha, tráng sĩ, ta cảm thấy thân thể của ta tốt vô cùng, ta cũng muốn thử cái này chảo dầu một chút.” Bảo Nhi quay về phía hai người đang chuẩn bị thu tiền kia nói.
Bảo Nhi vừa hô như vậy, tất cả mọi người đều im bặt, tất cả đều nhìn về phía nữ nhân đang đứng ở bên cạnh cái nồi kia.
Bảo Nhi cười ngây thơ.
“Vị tiểu nương tử này, đây cũng không phải là trò chơi, đây chính là dầu sôi, thân thể của ngươi khẳng định không chịu nổi, nếu ngươi đưa vào cánh tay có thể sẽ bị phế!” Tráng sĩ kia nói rất hùng hồn, người bên cạnh cũng nhỏ giọng nghị luận.
Nhạc Mặc nhìn về phía Bảo Nhi, có chút lo lắng, nhưng, thấy bộ dạng vô cùng tự tin của bé con, cứ như vậy đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn.
“Ha ha, đừng lãng phí thời gian, “ không nói gì nữa, trực tiếp duỗi bàn tay vào, phụ nữ bên cạnh đều thét chói tai. Tay của Bảo Nhi thong thả khuấy ở bên trong, sau đó lấy ra, tất cả mọi người chăm chú nhìn cái tay kia, không có thủng da, không có nổi bong bóng.
Nhạc Mặc kéo bé con qua, che cánh tay trắng như tuyết kia lại, cầm khăn lau sạch sẽ cho nàng, buông tay áo xuống.
Vẻ mặt hai người bán thuốc kia lập tức khẩn trương, phản ứng của “Tráng sĩ” kia coi như nhanh, “Ha ha, ha ha, thể chất của vị tiểu nương tử này thật đúng là tốt trời sinh á! Không phải người bình thường có thể so được á!”
“Tất cả mọi người thò tay thử một chút đi, nói không chừng cũng đều là tiên thể trời sinh. Kéo dài một hồi, ngay cả thần tiên cũng không dám vói vào bên trong!” Đầu những người này thật đúng là gỗ mục, làm sao lại không thông suốt vậy?
Một người gan lớn thò tay thử ở phía trên một chút, cảm thấy không có nóng như vậy, liền đưa cả bàn tay vào, thật đúng là không nóng á!”Bọn họ là kẻ lừa đảo, dầu này hoàn toàn không nóng!”
Mọi người như ong vỡ tổ xông lên, đánh người thì đánh người, lấy tiền thì lấy tiền, hai người kia thuốc cũng không cần, kéo xe bò, lảo đảo nghiêng ngã chạy trốn.
Những người vốn định mua thuốc kia, đồng loạt, đều nhìn về nữ nhân bên cạnh Nhạc Mặc, tuy rằng không nói gì, Bảo Nhi vẫn cảm giác được, bọn họ mang theo cảm kích.
Bọn họ đều là nông dân trồng trà, không có bản lãnh kiếm tiền khác, đời đời chỉ dựa vào lá trà kia nuôi sống, tiền khổ cực kiếm được không dễ.
“Hôm nay Bảo Nhi làm cho vi phu rất là cảm động!” Nhạc Mặc dắt bàn tay nhỏ bé kia, chậm rãi đi.
“Chỉ là một cái nhấc tay”
Tim Nhạc Mặc vẫn run lên một cái, lần đầu tiên, Bảo Nhi nghiêm chỉnh nói chuyện với hắn như vậy.
“Bảo Nhi, ta muốn biết thế giới của nàng, muốn biết tất cả của nàng!”
“Ha ha”
“Ta đang nghiêm túc!”
“Ta biết, ha ha”
“Còn cười?” Nhạc Mặc xoay khuôn mặt của bé con qua, quay về phía hắn.
“Chúng ta có rất nhiều thời gian, cả đời không đủ, vậy thì đời sau hãy tới tìm ta!”, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đôi mắt hạnh yêu kiều tràn đầy kiên định.
“Được!”
Nhiều khi, chỉ cần một từ như thế, là đủ rồi.
“Bọn họ làm sao làm được như thế? Bảo Nhi không giải thích cho vi phu nghe một chút sao?”
“Ừhm, chỉ là một chút tài vặt, phía dưới là nước, phía trên là dấm, phía trên dấm lại bỏ thêm chút dầu. Dấm dễ sôi hơn nước, cho nên nhìn chảo dầu sôi sùng sục, thật ra thì nước phía dưới chỉ ấm mà thôi. Rất nhiều thứ khác cũng có thể đạt tới hiệu quả như vậy, ta ngửi thấy mùi dấm, mới biết bọn họ dùng giấm. Ở chỗ của chúng ta, đã thấy những thứ này nên không có gì quái lạ, mọi người hoàn toàn hiểu rõ.”
Nhạc Mặc cẩn thận lắng nghe, nhíu lông mày lại.
“Đại gia, sao cau mày vậy?” Đưa tay xoa ngọn núi lông mày của hắn.
“Bảo Nhi, nàng là trời cao phái xuống cho ta sao?” Nhạc Mặc nghiêm túc nhìn bé con kia.
“Ha ha, Nhạc Cử nhân, chàng cũng tin tưởng chuyện quỷ thần à?” Mỗ nữ cười đến không ngừng được.