“Nàng lặp lại lần nữa!” Vẻ mặt Nhạc Mặc u ám.
“Chàng đang hung dữ với ta sao?” Có khi nào chịu cơn tức giận như vậy, con mắt Bảo Nhi ửng đỏ nhìn nam nhân trước mặt.
Nhạc Mặc ôm lấy bé con kia thật chặt, “Không phải, thật xin lỗi… “ nhỏ giọng nói xin lỗi, “Bảo Nhi” , Nhạc Mặc muốn nói lại thôi. Hắn là sợ, sợ có một ngày như vậy, có thể nàng sẽ rời đi.
Bảo Nhi trực tiếp ôm lấy bàn tay, dùng sức cắn một cái. Cắn xong thoải mái không ít, ngược lại tay kia bị để lại hai hàng dấu răng. Vẻ mặc của người bị cắn không thay đổi, chỉ lẳng lặng ôm bé con kia, chống cằm ở trên vai nàng.
“Tướng công, ta nói đều là sự thật, là nàng dâu của Nhạc Đông chính miệng nói cho ta biết. Ta nào dám soạn bậy bạ “ , Trần thị rót ly nước cho Nhạc Côn Bằng.
Nhạc Côn Bằng nghe xong rất là khiếp sợ, nếu nói là con ngốc kia tốt lên rồi, bình thường, ngược lại có thể lý giải. Nhưng bộ dạng uy nghiêm hung dữ lần trước kia, còn có một phen nhiếp tâm phách người đó, thì không phải phụ nhân bình thường có thể làm được! Mười mấy nam nhân đều bị nàng ta làm kinh sợ, một con ngốc, làm sao bỗng nhiên trở nên lợi hại như thế?
Nếu lần trước nói đến lệ quỷ chỉ đơn thuần là suy đoán, như vậy lần này chính là vô cùng khẳng định. Nấm độc đầy phòng kia, nếu dùng để hại người, như vậy tính mạng người cả thôn bọn họ có thể gặp nguy hiểm á! Chuyện này vẫn nên thương lượng với phụ thân một chút.
Nhạc Côn Bằng không ngủ đi tìm cha hắn, sau khi lão đầu tử nghe xong vuốt vuốt chòm râu, trầm mặc.
“Cha, chuyện này người cần phải sớm ra quyết định, ngộ nhỡ nàng ta có tâm tư hại người, thì người cả thôn chúng ta xem như xong.” Nhạc Côn Bằng nóng nảy thúc giục.
“Chuyện này trước tiên không nên lộ ra, phái người trông coi miệng giếng trong thôn. Quan sát một khoảng thời gian trước.”
“Cha, chuyện này… “
“Đứa bé Nhạc Mặc kia là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, nếu nàng dâu nhà hắn thật sự có ác tâm gì đó, hắn sẽ không không quan tâm nhiều người như vậy. Cứ theo ta nói mà làm!” Lão đầu tử đứng dậy, nhíu chân mày, đi dạo ở trong phòng. Nhạc Côn Bằng đành phải lui ra ngoài, trở về nhà mình.
“Như thế nào, như thế nào? Cha nói thế nào?” Trần thị thấy trượng phu trở lại, vội vàng tiến lên hỏi.
“Haiz, thật không biết cha nghĩ như thế nào” Nhạc Côn Bằng cầm cái ly trên bàn lên, rót một ly nước, “Cha bảo chúng ta đừng lộ ra, cho người trông coi miệng giếng trong thôn, đợi thêm mấy ngày rồi nói.”
“Sao cha yên tâm như vậy chứ, đây chính là mạng của cả thôn đó, ngộ nhỡ nàng ta sinh ác ý, vậy thì phải làm sao?”
“Xem một chút rồi hẵn nói, đúng rồi, nàng cũng không nên đi trêu chọc nàng ta đó!” Nhạc Côn Bằng dặn dò.
“Ta sẽ không đâu, ai dám tiếp xúc với nàng ta chứ! Không muốn sống nữa sao?”
“Vậy thì tốt, ta đi sắp xếp mấy người thay phiên trông coi giếng” nói xong liền đi ra ngoài.
Nhạc Mặc đi vào trấn rồi, Bảo Nhi bắt đầu suy nghĩ kế hoạch gây dựng sự nghiệp của mình, vốn đầu tư giai đoạn đầu cần không ít tiền bạc, nhưng bây giờ mình chỉ có hơn mười bốn lượng, ít nhất cũng phải có hai ba trăm lượng bạc.
Sản lượng lá trà trong nhà rất ít, chờ lần kế mang lá trà vào trấn, tính sơ có thể có hơn một trăm lượng, tương nấm cũng có thể bán năm mươi lượng. Những thứ này cộng lại tiền vốn trên cơ bản là có rồi.
Bây giờ thị trường quần áo may sẵn còn chưa có bão hòa, phần nhiều là bán vải vóc, mọi người vẫn có khuynh hướng mua về tự mình làm. Làm đồ may sẵn, buôn bán một loại, nguyên nhân là bởi vì kiểu dáng đều giống nhau, chênh lệch giá chủ yếu là trên vải vóc và công thợ.
Bảo Nhi định vị sản phẩm của mình là hạng trung cao cấp, mục tiêu khách hàng chủ yếu là những phú hộ trong trấn kia, giai đoạn đầu lấy Đào Hoa Trấn làm cứ điểm, sau đó giai đoạn giữa thì phát tán ra xung quanh, tốt nhất có thể đánh chiêu bài tới trong thành (Đô thành).
Sáng ý sảng phẩm và marketing tuyệt đối không thành vấn đề, đây chính là nghề ban đầu của nàng, như vậy phương án và sách lược hệ thống marketing, khẳng định có thể ném đối thủ cạnh tranh ra xa tít phía sau. Đối với hàng nhái, nàng cũng nghĩ xong sách lược ứng đối. Ta muốn để cho kiến thức của ta tỏa sáng rực rỡ ở thời đại này!
“Nhạc công tử, ngài tới rồi! Ngày hôm qua ta đợi một ngày trời!” Chưởng quỹ thư quán kích động không thôi.
“Ngày hôm qua trì hoãn” nói xong liền đưa những bản thảo đó cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ cầm bản thảo gật đầu liên tục, cái này thật sự không phải là giả, Nhạc Cử nhân này thật đúng là tài hoa hơn người, lúc trước không có đi gặp thử thật đúng là đáng tiếc. Một phần sách luận này một trăm lượng nhất định là có người mua, buôn bán này có lời vô cùng!
“Được, được, người đâu, lấy tiền cho Nhạc công tử.”
Một hỏa kế trình lên ngân phiếu năm mươi lượng, chưởng quỹ đưa cho Nhạc Mặc.
Lúc Nhạc Mặc ra khỏi thư quán thì đụng phải Ngô Yên Nhiên, bên cạnh là một phụ nhân gần năm mươi tuổi. Đương nhiên Nhạc Mặc quen biết, gập người lễ phép chào hỏi.
“Hừ, thật đúng là không ngờ, Cử nhân lão gia luân lạc tới mức chép sách cho thư quán, sớm biết như thế, sao lúc trước còn như thế !” Vẻ mặt phụ nhân kia hung tợn, nhìn thẳng vào Nhạc Mặc. Ngô Yên Nhiên vội vàng kéo áo phụ nhân kia.
“Tử Hiên còn có việc, đi trước một bước.”
“Đứng lại” phụ nhân kia gạt tay Ngô Yên Nhiên ra, “Lời của ta còn chưa nói hết, ngươi gấp cái gì?”
“Vậy xin hỏi phu nhân có gì dặn dò?” Giọng nói Nhạc Mặc nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc.
“Ơ, cũng không dám dặn dò gì, ngài là Cử nhân lão gia mà, thiếu chút nữa đã có thể thăng chức rất nhanh rồi, lão gia nhà ta nhìn thấy ngài cũng phải khách khí cơ đấy!” Trong giọng nói tràn đầy châm chọc.
“Nương, người làm gì thế!” Vẻ mặt Ngô Yên Nhiên ửng hồng, rất là lúng túng.
“Lúc trước nếu không phải ngươi, nữ nhi của ta cũng sẽ không rơi vào tình trạng hiện tại! Tất cả đều là ngươi tạo thành!” Phụ nhân kia chỉ vào Nhạc Mặc, ánh mắt như có thể ăn thịt người.
“Phu nhân, ta kính ngài là trưởng bối, có mấy lời, vẫn không nên nói quá đáng!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không dây dưa nữa, xoay người sải bước rời đi.
“Nương, người đây là đang làm gì thế hả, người bảo mặt mũi của con để nơi nào!”
“Sao nào? Con còn chưa chết tâm với hắn à, lúc trước một chút tình cảm và thể diện cũng không để lại cho con, con còn muốn cái gì hả! Tại sao ta lại sinh ra cái thứ vô dụng như con!”
“Nương, người không hiểu” Đôi mắt hẹp dài của Ngô Yên Nhiên khẽ khép lại, thu tất cả cảm xúc vào trong đáy mắt.
Viết kế hoạch cả một buổi sáng, Bảo Nhi buông bút xuống, ra sân hoạt động gân cốt một chút. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, bóng dãy núi lớn nhấp nhô, mây mù lượn quanh. Bên cạnh sườn núi là cây trà xanh biếc, dưới sườn núi là từng mãnh rừng đào, nhìn từ nơi xa, giống như là từng đám mây màu hồng. Cái này chẳng lẽ chính là chốn đào nguyên trong truyền thuyết sao? Ha ha, đẹp thì đẹp, nhưng cứ ở nơi này thì có chút nhàm chán.
Che ánh mặt trời, xem ước chừng vị trí mặt trời, có lẽ là mười một giờ rồi, lúc nào tướng công mới trở về thế?
Bảo Nhi nhìn Tiểu Bạch ở trong lồng tre buồn bực, trong lòng rất là khó chịu, muốn thả nó ra, nhưng thật sự không bỏ được. Cầm sợi dây buộc lên trên cổ, ôm ra ngoài, “Ngươi nên phơi nắng, bồi bổ một chút!”
“Lão Nhị” trưởng thôn chống gậy đang đứng ở trên đường nhỏ cạnh Từ Đường.
“ Trưởng thôn”
“Mới từ trong trấn trở về sao?” Lão đầu tử nhìn cái sọt kia hỏi.
“Dạ, trưởng thôn có chuyện tìm Tử Hiên?”
“À, không có việc gì” lão đầu tử muốn nói lại thôi, chống gậy rời đi.
Xa xa Nhạc Mặc nhìn thấy cô bé con đang nằm trên ghế ở trong sân, lật sách, xem say sưa.