“Được rồi các bạn các em không sao, thật không hiểu té kiểu gì mà ra thế chứ? Quá nghịch ngợm!?”
Cô giáo y cười xoa đầu cô, Meyami chỉ cười trừ, cô cũng hơi bất ngờ khi
bọn nam sinh khi không nói đám người cô đánh mình. À nói làm gì chứ, chỉ mang nhục, chẳng phải để một con gái đánh đến tới tả rất khó coi sao?
Mà cứ để họ nghĩ thế đi nếu họ mà biết cô đem sát chiêu muốn giết họ
không biết chừng cô lại chết sớm hơn các nam sinh kia.
Ba
người vào phòng y tế thăm bệnh, những ngừoi được thuốc sát trùng, cùng
các băng keo cá nhân đắp lên vết thương. Meyami ê chề! Bây giờ cô muốn
ngẩn đầu lên trời kêu gào:
“ TẠI SAO THẾ GIỚI NÀY LẮM TIỂU THỤ TIỂU CÔNG ĐẾN THẾ A~”
(Bó tay, ngươi điên rồi phải không?!/ Thông cảm, cảm xúc không thể kiềm nén)
“Mimi …Mimi …”
“Ờ …hả?!”
“Cậu làm cái gì thế nhìn cậu ta suốt”
“Ờ chẳng có gì tại thấy cậu ta giống tiệu thụ thôi ấy mà”
“ ….”
“….”
“Này …”
Cả phòng yên lặng, không ai nghĩ Meyami sẽ thốt ra cậu vừa rồi. Tự nhiên
họ thấy một bản chất khác của ca sĩ nổi tiếng giới Megumi Luka
Cuồng đam mỹ!
“À mà đàn đứt rồi các cậu làm thế nào?”
Kyo chợt nhận ra tình huống khẩn cấp vội nói, bên ngoài lại vang lên giọng
thông báo: “ Tới tiếc mục trình diễn của lớp 12D10, do *** cùng *** nhảy hiện đại”
Sau đó là một tràng vỗ tay, Meyami đen mặt, xem ra phải chơi ghita thật rồi. Xoay người rời đi, nhưng trong phòng lại vang lên tiếng nói.
“ E này … phòng kí túc sá mình còn mang theo một cây piano điện. BẠn biết chơi chứ?”
“ Ừm cũng biết, nhưng làm sao bây giừo lấy đây?!”
“Vậy chờ mình nhờ bạn cùng phòng mình”
Nói xong cậu bạn rút điẹn thoại gọi đến số bạn cậu ta, Meyami nheo mắt, xem ra cậu bạn này rất hợp tác. Nhìn theo khuôn miệng mấp máy của cậu cô
biết cậu đang nói gì. Sau lại quay chỗ khác, sau lớp 12D10 sẽ có hai lớp nữa, còn đủ thời gian.
Tiiiiiiiiiing ……….Tiiiiiiiing ……….
Điện thoại báo tin nhắn, Là của Nanami. Mà cô bé có học trường này không?
Sao không thấy cậu ấy đi tới đây? Lớp của cậu lớp mấy?
Tiiiiiiiiiing ……….Tiiiiiiiiing ……….
Lại là tin nhắn, lần này của Tohru, cậu ấy lo lắng cho cô khi sợ cô trốn
góc nào đó khóc. Khoan khóc? Cô có nước mắt đâu mà khóc chứ? Còn chuyện
trốn … cho cô xin đi trong từ điển của cô không có ghi (à cùng lắm có
thì là chuồn thôi à)
Điện thoại luôn lien tục rung lên báo
hiệu tin nhắn, chứng tỏ cả lớp rất lo cho bọn họ. KYo cũng bị khủng
hoảng tin nhắn đến nổi phải tắt luôn điện thoại, Fuutan cũng không kém
nhưng điện thoại đúng lúc hết pin nên chỉ mình cô là lãnh đủ. Ngồi nói
chuyện với đám bạn mới một chút, chờ cho dụng cụ âm nhạc đến. Nhưng đã
qua 2 tiết mục vẫn không thấy người bạn cùng phòng của bạn đâu. Tất cả
bắt đầu lo lắng.
“Không được rồi, chúng ta cần về nếu không trễ mất”
Fuutan kéo tay Meyami chạy đi, từ đầu đến cuối cô không đến ngồi mà chỉ đứng
nhìn ra cửa sổ. Trầm tư đến yên tĩnh, mà yên tĩnh đến đáng sợ. Kyo cũng
hiểu ý chạy theo.
Trong lớp Tohru cùng Yuki nhìn nhau lo sốt
vó lên. Ba người bạn của họ đều mất tích, mà tiếp theo lại là tiết mục
của trường, việc trừ điểm chỉ là thời gian, cả lớp đều đón nhận được
nhưng nếu như hai người kia đột nhiên biến mất khiến cho tất cả mọi
người rất lo lắng. Họ sẽ không bị khủng hoảng tinh thần đi, còn Kyo nữa, cậu ấy đi đâu đến giừo vẫn chưa thấy mặt.
“Vâng cảm ơn bài
trình diễn của lớp 11B3, bây giờ sẽ là bài nhạc tự sáng tác của Idol
Sakura cùng với bạn của cậu ấy Meyami lớp 11A2”
“ …”
“Chết rồi!”
Trên sấn khấu im lặng, không một bóng người xuất hiện. Đám ngừoi trong lớp càng lo lắng hơn
“ Vâng bây giờ là bài trình diễn của lớp 11A2”
Vì nhận được mất thời gian, MC của trường lại giới thiệu lên một lần nữa.
“Meyami cậu ấy có bị sao không nhỉ?”
“Thật mình biết Meyami sẽ không giúp ít gì cho lớp mà”
“ Không đúng, tuy cô ấy ít nói nhưng đối xử với mọi người trong lớp rất tốt. Cậu nên lo cho cậu ấy mới phải!”
“Mọi người … Meyami là một người tốt,. Sakurakun cũng vậy. và nghị lực của họ rất phi thường mình tin họ sẽ không bỏ cuộc đâu”
Tohru nghe được lời bàn tán, lập tức chen vào. CÔ muốn bảo vệ bạn của mình,
thật sự muốn. Meyami là bạn của cô, là bạn than của cô. Meyami không nói nhưng cô biết bạn đang buồn, ánh mắt đã nói hết lên điều đó.
SAu khi Tohru nói hai người Asari cùng SAki cũng đồng thanh tiếp lời, Yuki
cũng bắt đầu nói ý kiến của mình, dần cả lớp bát bỏ tất cả ý kiến hai
người bạn trong lớp bỏ cuộc.
“Về rồi đây!”
KYo từ
ngoài chạy vào, cả lớp nhao nhao hỏi tìm về hai người bạn kia. Cậu gật
đầu. Lúc khi chuẩn bị ra cửa, cậu bạn cùng phòng với cậu tóc bạc đã chạy đến đưa nhạc cụ cho ba người. Kyo giúp hai người cầm nhạc đến sân khấu
lắp ráp rồi mới trở về. Bây giờ chỉ cần đứng thưởng thức bài hát họ viết thôi.
Tốt nhất không nên để mọi người thật vọng
“ Có lẽ vì sự cố kỉ thuật chúng ta sẽ giới thiệu lại. SAu đây là bài trình diễn của lớp 11A2. XIn mời”
MC lui ra, bắt đầu tiến đàn Piano vang lên dồn dập mà vui nhộn, tiếng
ghita cũng kéo căng theo nốt nhạc. Từ trên sân khấu ánh sáng lập lòe
phát ra hai bóng ngừoi một ghita một Piano đứng cách nhau cở hai bước
chân. Khi nhìn rỗ, cũng là lúc cả khan đài như nỗ tung ra. Ngừoi gào
thét về Sakurakun người lại nhận ra cô mà gào thét biệt danh không thì
lại tên giới nghệ. Hai người như đã quen không mảy may lo lắng mà thay
phiên nhau đệm nhạc, cũng như hát lời chính, và lời phụ. Cả trường bắt
đầu tràn ngập trong màu sắc tươi mới của những cơn mưa rào bất chợt rồi
qua đi, lại một con mèo dầm mưa, rồi một chiếc ô màu hồng với cô nữ sinh đi trên phố:
Trời mưa nhưng cây dù tôi chẳng bật
(“Thật vui khi gặp bạn!” Con mèo gừ gừ nói)
Nhúng chiếc giày cao gót trong nước mưa
Chẳng phải lo gì hết về hôm nay, nên coi kìa
Nếu bạn muốn thay đổi thì hãy nhuộm mình trong sắc chàm xanh
Khoảng khắc hình ảnh mình được phản chiếu trên vũng nước.
Tôi muốn trông thấy, dù chỉ một lần thôi
Nhảy đi nào! Cả thế giới
Đang lung lay. Và quay tròn
Với tốc độ. Ngày càng nhanh lên
Bằng mọi cách, tôi chỉ muốn chạy và nhảy đến ngày mai.
Tu tú tú … tú tú tú … a a a a á
Dù bình minh hôm qua không còn ở đây nữa.
Vẫn ôn thôi.
Nó sẽ tiếp tục mãi.
Chắc chắn tiến bộ hơn.
Và càng thêm yêu thương.
Mỗi ngày, cả bạn nữa.
Dù vấp ngã bao nhiêu lần.
Hãy tiếp tục đứng lên.
Nếu bạn làm vậy có thể hôm nay,
Những cảm xúc chúng ta sẽ được hòa quyện
Một giọt mưa rơi trên má cô bé
(Giả mù không thấy, con mèo gừ gừ)
Cái đầu ủ rủ cuối xuống, nỗi nhàm chán chất chồng lên.
ĐÃ là một lời nói dối đã vượt qua khỏi lòng tốt.
Nhưng lại nhuộm màu buồn bả bởi sự thật.
Những hạt mưa bắ lên tung tóe trong mặt nước
Như thế vút nhẹ bờ môi với đầu ngón tay
Vẽ bức tranh. Chơi điệu nhạc.
Sáng lấp lánh. Hiện thực hóa.\
Mong Ước của tôi!
Vươn lên. Và tăng chiều cao.
Bằng mọi cách tôi chỉ muốn chạy và nhảy …