“Giỏi lắm Meyami”
Vừa xuống khỏi sân khấu, Meyami ngay lập tức tối sầm khi định cô mới biết
mình trong long Ukyo. Bất ngờ. ĐÚng là bất ngờ. Cá ôm của anh là siết
chặc, siết rất chặc. CÔ không hiểu, nhưng như là lời trách cứ vậy.
“ Ukyo-chan, bỏ Mimi ra.”
Ngay sau đó Fuutan kéo ngay cô ra khỏi lòng anh, đẩy cô vào lớp: “ VÀo giải
thích với mọi người đi. Chắc họ đang chờ!” Nói xong rời đi không quan
tâm, Ukyo đang nhíu mày. Các anh sau lưng anh cũng chẳng khác gì, trừ
anh tư –Hikaru chỉ muốn xem kịch.
“Meyami cậu làm bọn này lo quá!”
“Lo sao? Sợ mình chạy à?”
Vừa bước vào lớp, bị mọi người bao quanh, cô chỉ cười rồi nói vài câu đùa.
Yuki không nói chỉ đứng nhìn cô cười rồi lại quay sang tranh cãi với
Kyo. Buổi đó trôi qua rất nhanh, cuối cùng cô cũng trốn được đi tới lớp chị Chi ăn. À mà tiết một chút là phải trả tiền
(Ngươi ăn không muốn trả tiền à? Đồ ki bo *hét to*/ *tỉnh bơ* Nhanh giàu/ *hắc tuyến* Đem xuống âm phủ ăn luôn đi!!)
Còn sự xuất hiện của hai người mà cô không biết. Chỉ nghe Tohru kể lại họ
phải trở về sớm vì có việc bận. Tohru tỏ vẻ tiếc nuối khi không để cô
gặp được họ. Meyami chỉ cười, cô tuy không biết hai người kia là ai
nhưng nếu như thuộc dòng tộc Sohma, thì cô nghỉ càng không nên tiếp xúc.
“ Mimi này”
Meyami định ra ngoài giữ xe chạy về nhà. Hôm nay cô sẽ về nhà với chị Chi, các anh cũng đã nói. SAu mùa đông này cô phải quay về với nhà Asahina.
“ Này ngày mai nếu có rảnh bạn cùng mình đến nhà tộc Sohma được không?”
“ Đến nhà họ SOhma? Ủa sao thế?”
“ À không có gì, vì mới tối này Momiji cùng anh Hatori mời chúng ta tới”
“ … ờ chắc được … Ngủ ngon Tohru …”
“ Ngủ ngon Mimi”
Xoay người vào xe anh Hikaru, ngồi xuống. Hai cái tên này … ừm vậy thôi
nhưng chắc sẽ không đến xóa kí ức đấy chứ? Mà xóa có sao không nhỉ? Mình còn nhận ra được Yuki cùng Kyo hay là anh Shiguri? Quên đi rồi sẽ có
sao không nhỉ? Dù gì mình cũng rất vui khi gặp họ, thật khó khăn khi
mình mới nhận họ là bạn mà. Thật cảm thấy khó chịu. Ngực rất khó chịu.
“ Em sao thế Meyami?”
Ngồi trên ghế lái, nhìn sang, Hikaru nhìn cô lấy tay che ngực như người bị
đau tim. Cảm giác có chuyện không hay, sau xe mọi người nói chuyện rôn
rả, nhưng cô lại ngồi im. Trong nhà chưa thích hớp với cô sao? ANh nhớ
khi cô mới chuyển tới được vài ngày thì lại chuyển đi, đúng hơn anh
không gặp mặt cô ít hơn cả hai lần. KHi thấy cô là vào lúc đám cưới của
Miwa-chan sau đó cô lập tức rời đi. Đợi lâu không nghe trả lời, anh bèn
một tay giữa lái một tay đẩy vai cô.
“ Dạ”
“Em nghĩ cái gì mà anh hỏi lại không trả lời?”
“ À dạ không có gì.”
Cười trả lời lại, như người thức trong mộng, thực sự cô đang nghĩ gì? Cô còn lại không nhớ được. Đưa mắt ra đằng xa ở trước kính xe, bầu trời đêm
tối quá, âm u quá sẽ không sao chứ?
Xe chạy đến nhà dừng lại tại
bãi đậu xe, cô cùng các anh vào nhà. Chị Ema ngay lập tức bắt lấy tay cô chạy về phòng mình. Cô không nói chạy theo, dù gì cũng tối cô cần tắm
rửa để ngủ. Mượn đồ chị vậy.
Nhà các anh như nhà ở nhờ vậy!
Cô cươi thầm trong long trong khi tắm xong xuống luôn phòng bếp. Ukyo
chuẩn bị một chút đồ ăn vào buổi tối để mọi người ăn sau bữa tiệc ở
trường. NHìn đồ ăn trên bàn, tự nhiên lại nhớ khi cô mới chuyển đến nhà, lúc ấy còn có rất nhiều người không ngênh tiếp cô nhỉ. À mà nghĩ lại cô cũng chẳng là cái gì để nghênh đón thật nồng nhiệt. chỉ cần một chút
ánh mắt được rồi. Mà nó lại có ý gì lại tự hiểu.
“ Meya-chan lại nghĩ gì rồi”
Đang suy nghĩ lại bị một bàn tay đặt lên đầu cô rồi cố sức vò. Meyami từ
mộng tỉnh ra, quay đầu chỗ khác tránh đi cái vò ác ăm kia. Tự mình âm
thầm lắc đầu. Lâu quá suy nghĩ, các suy nghĩ cô càng như người thất
thần. LẠi còn nhớ lại quá khứ. Từ này về sau không nên như thế nữa.
“ Anh ba xin đừng chọc Mimi ạ”
Ema như có vẻ sợ anh, nhưng vẫn đứng ra kéo cô lại chỗ ngồi. Meyami nhìn
biểu đạt của chị rồi ại mỉm môi, ở nhà này bắt đầu “tấn công” rồi sao?
Ông bà ơi chuẩn bị nhìn mặt cháu rể đi ạ. Kaname chỉ cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô lâu không gặp anh chỉ cảm thấy muốn ôm cô thôi mà. Nên biết than hình cô bé Meyami này rất nhỏ nhắn, ít nói lại luôn cho người ta
cảm giác khó gần, lúc thi vui vẻ cười đùa. Rất bí ẩn, cô như một ẩn số
bắt anh tỉm ra. Thú vị với cô chỉ có thế.
Meyami ngồi bên nói đùa với mọi người chợt quay sang nhìn người bên cạnh. Kaname nhẹ nháy mắt
với cô, Meyami cười rồi quay sang nơi khác. Không hiếu sao nháy mắt vừa
rồi cô cảm nhận được mùi nguy hiểm.
Cô còn không nhận ra còn một nụ cười khác ẩn trong góc tường. Nụ cười theo dỗi hết cử chỉ của mọi
người từ lúc mới về đến bây giờ : “ Ngôi nhà này sắp vui vẻ rồi!”
Mắt anh chợt dừng lại bên người cô bé tóc hồng mắt ngọc kia. Miệng cười,
lời nói đùa như có suy nghĩ cố ý nói ra nhưng thực chất đôi mắt sâu như
biển kia không bao giờ đón được. Thật sự cô em gái này đang nghĩ gì đây.