Ngày cuối cùng cũng đến, ba nhóm Starish, Quarter Nights, Heaven là
những nhóm nhạc được cộng đồng dân mạng gần đây xôn xao nhất. Meyami
cũng sẽ đến khi có mặt ở đó, ngoài ra,…cơ thể của cô dần cảm thấy vô
hồn. Ceil đến gặp cô trước ngày mở bữa trình diễn bắt đầu lúc 4 giờ ngày trước đó, cậu cùng Sesbatian đến giao dịch với cô, bằng một cư chỉ rất
lịch sự.
Meyami nhìn hai người chủ tế đến công ty mình bàn công việc lại nhắc đến chủ đề sống chết của mình, cô bắt đầu có phần khó chịu.
“Ceil Phantomhive, nếu ngài đã bàn công việc xong mời trở về làm công việc của mình. Tôi không ở đây nói chuyện khác!”
“Bình tĩnh nào, tiểu thư Travel, cô cũng biết thời gian của cô sắp hết, nếu
không trừ trợ giúp của tôi cô chắc chắng sẽ không còn sống ngay cả linh
hồn. CÔ không sợ sao?”
Sesbatian cúi đầu nói thay chủ nhân của
mình, William đứng bên cạnh im lặng, thứ nhất vì là mệnh lệnh của
Meyami, còn chuyện thứ hai anh khinh thường khi nói chuyện với cấp thấp
hơn mình. William trực tiếp bơ luôn hai người đối diện, William chuẩn bị thức ăn trong không gian dần quen thuộc với Meyami, nên chuyện này khá
quen đối với cô. Meyami bắt đầu từ tốn ăn đồ ăn của mình, không quan tâm đến hai chủ tớ nào kia, cho đến khi William xong việc bước vào bên cạnh cô, chính anh cũng mở miệng, muốn đuổi khéo khách.. Ceil cuối cùng cũng là đứa trẻ mặt dày cũng chưa tốt, vì Sesbatian chính quỷ nên mới nán
lại khá lâu, việc công kích chuyện này có phải hay không tự lấy đá chội
dưới chân mình, và đó là cách Ceil khó chịu nhất. Tập đoàn công ty lớn
của bá tước Travel không phải một sớm một chiều, nên biết từ một đứa trẻ kéo vựt dậy cả gia tộc, sống cuộc sống an ổn, và giàu có đến bây giờ
không phải là cáo mà là thành tinh rồi. Thâm tàn không do kĩ năng hay
vóc dáng, Meyami chính là nhân tài trong nhân tài, có thể nếu vội vàng
chắc chắng sẽ bị thương tích đầy người. Ceil xem như cuộc đàm phán
này thất bại.
Và một ngày sau đó, Meyami bắt đầu có triệu chứng
đứng hình, ngất xỉu bất cứ lúc nào, ngủ đến li bì, có nhiều lúc cô không dám nhắm mắt tưởng chừng khi nhắm mắt tất cả mọi thứ đều biết mất,
nhưng cô trân trọng cảm xúc ở thế giới này, từng giây khiến mọi người
quên cô đi, quên đi tất cả.
“KHụ…”
“Tiểu thư”
William nhìn cô đứng trong góc tối ho sặc sụa, anh cau mày, sức khỏe cô còn yếu nhưng vào thì không vào, bước nhanh ba bước gộp, đến đưa cô ôm vào
trong lòng: “Meyami, chúng ta đến chỗ bác sĩ đi đã”
“Không sao, dù sao tôi muốn xem họ diễn cho buổi cuối này!”
William không nói gì, chỉ im lặng vuốt lưng cô mong cơn ho của cô giảm xuống
đối phần, Meyami sẽ không đến gặp mặt ba nhóm, dù cho ngày cuối để chúc
mừng họ, với tình trạng hiện tại của cô chắc chắng sẽ không để họ an tâm mà thi được, cô chỉ gửi vài tin nhắn chúc họ may mắn. Thật ra từ khi
vòng chung kết dừng lại, trì hoãn đến bây giờ cô luôn có ý định muốn cả
ba nhóm trở thành một, nhưng có lẽ cô sẽ không kịp bàn việc này với
Nanami, vì cô biết mình cũng không còn ở đây được lâu nữa. William đã
nói, nếu xong chương trình này, anh và Under sẽ đưa cô trở về với thế kỉ 19 ở đó sẽ kéo dài thêm chút thời gian sống sót của cô, và sẽ tiếp tục
tìm cách giải quyết, nhưng thật sự, cô không có ý định muốn quay về quá
khứ phân biệt tầng lớp quá nặng nề đó nữa. Trại trẻ mồ côi bây giờ ngày xưa khác xa nhau, cô cũng chuyển nhượng trải trẻ đó cho một người yêu
trẻ con khác, họ laf người đủ tốt bụng lo lắng nhiều hơn cô cho những
đứa trẻ. Và bắt đầu sau đó, Meyami đã không còn gặp ai ở thế giới này
rồi.
“William, đợi em ở sân ga điện ngầm sau khi kết thúc chương trình”
“….Được!”
William không hỏi lý do, chuyện của Meyami quyết định luôn có ý kiến bất ngờ,
anh chấp nhận cho việc cô muốn tung hoành, ngang ngược mọi thứ nhưng anh sẽ không để cô biến mất khỏi anh, dù là linh hồn lẫn thể xác. William
chịu đủ nổi cô tịch khi biết tâm mình rung động, đủ cô đơn khi biết công việc không còn vui vẻ khi nó không có ý nghĩa cho ai. Anh im lặng nhìn
cô gái ngồi bên cạnh đưa mắt hướng về sân khấu cùng tiếng hò hét của mỗi người, cảm giác khí xung quanh cô càng ngày càng cách xa anh rất nhiều, hơn vài dặm.
“Meyami, em chắc sẽ đi đúng không? Đừng bao giờ đổi ý!”
William âm thầm nói bên tai cô, cùng lúc đó tiếng nhạc nổi lên, Meyami không
nghe được một chữ, William biết như vậy nhưng cố ý không nói lại, chính
vì anh không muốn nhìn thấy ánh mắt lưỡng lự của cô. Under cũng đến ngồi góc khuất nhìn chằm chằm về một bóng người, im lặng nheo mắt, khí tức
trên người cô ngày đang giảm đi đáng kể, có thể xem là khô hạn. Meyami
đang dần yếu đi, yếu có thể chết bất cứ lúc nào. CÙng lúc đó, bên các
ghế ngồi khác, cũng có vài bóng người đang lén lút tìm kiếm hình dáng
của người nào đó trong biển người này, mong sẽ gặp được cô lần nữa.
Quay lại trong cánh gà, Nanami và Shibuya bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm
bóng Meyami, nhưng vô vọng, cô bạn này đã mất tích hai ngày nay nữa rồi. Shibuya có diện thoại có hỏi thông tin nhưng không trả lời, nhóm
Starish chỉ nhận được đúng tin nhắn của Meyami mới sáng nay về cuộc thi
ngoài ra không hơn gì khác. Bắt đầu từ đó, ai đó bắt đầu tự nhen trong
mình sự lo lắng đến sợ hãi tột cùng, âm nhạc dần biến mất trong trí của
họ, thực sự họ muốn chạy đi tìm Meyami ngay lập tức. Nanami nhìn ra hàng ghế khán giả, lướt qua rồi vui vẻ chạy vào, cô nói nhìn thấy Meyami
ngồi cùng quản gia của mình trên ghế khán giả, cũng cứu vớt được phần
nào sự lo lắng trong lòng mỗi người. Bài đầu tiên của nhóm Quarter
Night, lần này Heaven sẽ không đến trễ vì có sự nhiều chuyện của ai đó
nhún tay vào. William nhìn Quater Nights trên sân khấu mỉm cười.
“Tiểu thư, em đã làm gì với chặn đường của Heaven?”
“Chẳng làm gì cả, chỉ muốn một cuộc đấu công bằng thôi. KHông nên tốn thời gian vàng bạc của mọi người không phải sao?”
“Thật không? Anh lai thấy tài khoản trong thẻ của em thất thoát đi một chút đấy”
“Chuyện nhỏ thôi, vì sau này số tiền này cũng không mang theo được”
Meyami mỉm cười, William liếc mắt nhìn cô rồi im lặng, “không thể mang theo
được” câu nói này có luôn cả bỏng lấn đen, William theo cô nhiều năm rồi làm sao không hiểu được chứ. Nhưng anh vẫn chọn cách im lặng và bỏ qua, cái chính anh không muốn một lần nữa lại thất bại. Những lời đối thoại giữa hai người cùng bắt đầu chuyển qua phần giới thiệu dài dòng của MC
và chuyển thẳng qua màn trình diễn của nhóm Heavens. Meyami chống cằm
nhìn họ, đây không phải là bản nhạc của Nanami, mà là Meyami viết cho
họ, và cô nhớ nó có hai phần của những vị thần đấy. CÔ muốn xem họ thể
hiện như thế nào.
“Anh sẽ đến và ước thêm lần nữa vào thời gian vô tận
Gửi đến mưa sao băng
Vừa tỉnh trong lành
Anh đưa tay mình ra
Đến với vô số kẻ nguyện cầu
Nếu anh là người dẫn lối
Họ sẽ chạm được đến em chăng?
Trong tĩnh lặng
Tia sáng trải rộng
Lẫn khuất trong tim anh
Lời thề anh thốt ra
Vương trên cánh hoa kia
Bay theo cùng gió
Anh chỉ muốn được nhìn thấy em thôi
Nhưng không thể gặp được
Dối trá và thật lòng nối tiếp nhau
Với mỗi lần thở dài
Đó là lời nói dối
Nó bóp chết trái tim anh
Anh chưa bao giờ cảm nhận được
Nỗi đau đến thế này
Cho đến khi tìm kiếm
Anh nhận ra một trái tim
Em nên yêu anh
Anh không thể nào quên
Đóa hoa bạc trôi trên bầu trời
Anh không thể nào quên
Anh sẽ nắm chặt lấy nó và không để nó phân tán
Anh chờ đợi em.
Bỏ đi những suy nghxi vẩn vơ
Đến một thế giới mới, và giờ cùng đôi tay ấy đến một thế giới tận cùng nhé!”
“Hãy để anh nghe khao khát hiện hữu trong trái tim em, anh sẵn sàng lắng nghe đây
Và giao phó ước mơ em vào những bầu trời đầy sao
Giây phút những ngôn từ trần trụi bắt đầu tỏa sáng
Là lúc em nhận ra những gì mình mong đợi đã trở thành hiện thực
Nụ cười em tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ
Kể cả những tháng ngày bất tận cực nhàm chán
Bởi vì có thứ đang chậm chạp tan chảy
Và nó không thể đo lường bằng những lý luận
Xúc cảm một, một cảm xúc quý báu
Tình yêu là thứ có thể khiến em rơi lệ
Cứ bày tỏ đi, mang theo nó với đôi cánh của mình
Tất cả những lo lắng của em, anh sẽ ôm lấy bằng đôi tay này
Nỗi đau không thể nói được thành lời
Lần đầu tiên anh cảm nhận được xúc cảm của mình
Nhịp tim của anh đang mạnh mẽ phản hồi
Anh muốn nó chỉ tỏa sang, vì em mà thôi”
(“Kamigami no Asobi” nhạc nền mở đầu và kết thúc của anime này”
William nhìn sang Meyami khi cô nghe hết bài nhạc, anh không nói thêm đứng dậy
rời đi. Anh biết kết quả cố gắng của cô đã thành hiện thực rồi, vì vậy
anh không cần nán lại thêm nữa, với lại Meyami đã bảo anh ra sân ga chờ
ngay lúc này. Meyami ngồi đợi cho đến công bố kết quả, và cô liền rời
đi. Meyami chạy ra đến sân tòa nhà chính tin nhắn điện thoại rung lên,
Meyami dừng bước mở điện thoại nhìn.
“Ceil Phantomhive?”
“Chị đang ở đâu?”
“Chuyện gì thế?”
“CHị đừng đi có được không? Tôi không muốn chị đi”
Meyami hơi có chút khó hiểu, rồi tắt máy, không phải vì cô vội ra sân ga mà
trong cổ họng cô bắt đầu tức nghẹn, sau đó là mùi nồng nặc, Meyami lập
tức ói ra máu, hơi thở ấp rút cô vội ôm lấy ngực mình. Tim cô đập rất
nhanh, chân tay như không còn cách điều khiển muốn thả bất cứ và ngã ra
lúc nào, Meyami chống tựa vào thân cây, cuộn tròn ôm lấy cơ thể của
mình. Starish chắc sẽ không phát hiện cô khi họ đã vượt qua cuộc thi,
hai nhóm còn lại sẽ chung vui với họ, xem ra lần này sẽ là đêm vui nhất
của nhóm sự nghiệp của nhóm từ đây sẽ bắt đầu phát triển mạnh mẽ hơn.
Nhưng Meyami lại không thể cùng bước với họ nữa rồi, tính ra cô cũng
chưa bao giờ cùng họ đi cả, gặp họ vì Nanami, còn từ bỏ họ khi mới lập
nhóm quá sớm, những chuyện này Meyami hiểu mình vô tâm như thế nào,
nhưng cô vẫn phải làm, và bây giờ thì kết thúc. Meyami ngã ra đấy, hơi
thở của cô yếu dần, và mệt mỏi, cô nhớ quá khứ của chính mà, và nhớ cuộc sống của mình khi đến thế giới này, cuối cùng cô sẽ dừng lại ở nơi này. Và chết, hơi thở không còn, cô không còn nghe tiếng đập của tim nữa,
như vậy mi mắt cứ khép lại dần khép lại dần khi bóng tối bao trùm hết cả thế giới. Meyami chìm vào hố sâu vô tận, cuốn vào nó và nhìn nó trở
thành một người bạn thật sự, đâu đó có giọng nói bên tai mình.
“Tất cả kết thúc, một con búp bê học được tình cảm của con người như thế là đủ rồi!”
Meyami bỏ đi, biến mất, xung quanh cơ thể cô sáng lấp lánh màu đom đóm, làn
gió nhẹ thổi qua tung bay tóc dài. Cô gái đó như ngủ quên trên bãi
cỏ, nhắm mắt một giấc ngủ vĩnh hằng.